Chương 172
Cô vừa nấu cháo gạo kê táo đỏ vừa chuẩn bị đồ ăn.
Trương quản gia nhìn thấy thì trừng mắt, không biết đây là lại muốn làm gì.
“Mợ Hai, cô đi ra ngoài đi, trong nhà có đầu bếp, nếu ngài muốn ăn cái gì, có thể nói cho bọn họ, bọn họ nấu”
Ông ra tiếng khuyên can, “Như vậy, không ra thể thống gì!”
“Không sao, đây là tôi nấu cho cậu hai của các người ăn mà” Tô Tú Song đầu cũng chưa ngẩng, tay vẫn tiếp tục bận rộn.
Chẳng lẽ đây là tình thú mới của cậu hai và mợ hai?
Trương quản gia không có lại ngăn cản, vây tay làm cho nhóm đầu bếp đều ra ngoài.
Sợ bọn họ đứng ở chỗ này, sẽ ảnh hưởng đến phát huy của Tô Tú Song.
Cô nấu bốn món ăn, trang trí xinh đẹp, nhìn thấy rất tinh xảo.
Vừa lòng võ võ tay, Tô Tú Song tháo tạp đề, cùng Trương quản gia một trước một sau đem tất cả đồ ăn đều để trên bàn.
Mới đặt xong, thì truyên đến tiếng bước chân.
Hoắc Dung Thành đi vào phòng khách.
“Anh đã trở về, ăn cơm đi.” Tô Tú Song nhếch môi cười, giọng nói dịu dàng.
Nhíu mày, Hoắc Dung Thành không biểu cảm nhìn cô, ánh mắt thật sâu nặng nề phập phồng, cảm thấy được thoạt nhìn cô như vậy có chút thuận mắt.
Không nói gì, cũng không có lên tiếng trả lời, anh đi thẳng lên lầu.
Tô Tú Song sửng sốt, đây là phản ứng kiểu gì, ăn vẫn là không ăn?
Cô cắn môi dưới, ngồi ở bàn ăn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trên lầu, đôi mắt trông mong chờ.
Người đàn ông cao thâm khó lường, hoàn toàn nhìn không thấu, đoán không ra.
Ngay lúc cô không biết làm sao ngồi cũng không yên, người đàn ông xuống lâu.
“Hô…”
Thấy thế, Tô Tú Song âm thầm thở ra.
Anh mặc áo ngủ tơ tằm màu xám, ở dưới ánh đèn làm nổi bật nên sự trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng bóng, càng có vẻ tôn quý không thể xâm phạm.
Cô giơ lên khóe miệng, ánh mắt nheo lại hình trăng non, trên mặt đều là tươi cười, “Đến, ăn cơm đi”
Khi nói chuyện, cô cầm lấy đũa, vẻ mặt ân cần lại chân chó gắp thức ăn cho người đàn ông.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, hai mắt có chút thâm trầm nhìn chằm chằm cô.
“Lần trước làm đồ ăn, tôi thấy anh thích ăn đậu hủ, hôm nay lại nấu đậu hủ, anh nếm thử hương vị xem.”
Chống lại ánh mắt không thấy đáy của người đàn ông, trái tim Tô Tú Song lập tức run lên, khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn hiện lên tươi cười thật to, tự nhận nịnh bợ rất đúng chỗ.
Những ngón tay thon dài trong áo ngủ cầm lấy đôi đũa, cao quý ném hai miếng.
“Cũng được.”