Chương 236
Từ tinh thần đến thể xác, cảm giác duy nhất là sống không bằng chết.
Thêm vào đó là cảm giác tê tê khó tả.
Dường như ngay cả não cũng bị sóng điện tác động, tính mạch thái dương nổi rõ lên, đau bứt rứt.
Nhìn Tô Tú Song, Mộ Tư Đồng cảm thấy như thức ăn có vị: “Cuộc sống buồn tẻ, đơn điệu cần phải điều chỉnh, ừm, loại cảm giác nhìn con mồi giãy dụa đến chết, quả thực rất tuyệt”
Trước mặt hắn bày biện trái cây, xì gà, rượu vang, hai chân bắt chéo vểnh lên, nhàn nhã biết bao nhiêu.
“Đánh thức cho tôi.”
Mộ Tư Đồng nheo mắt, quét qua Tô Tú Song thở không ra hơi, bộ dạng uể oải dưới đất.
Ông Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nếu tiếp tục, chỉ sợ sẽ chết người thật.
Trước mặt là câu chủ tôn quý, ông ta đắc tội không nổi.
Căn lợi, lòng ông ta nay sinh độc ác, trực tiếp lấy một chậu nước trong phòng tắm giội vào.
Trong phút chốc, Tô Tú Song bất giác rùng mình, từ từ tỉnh lại.
Cho dù thiết bị sưởi ấm trong phòng đủ khô nóng, cô vẫn lạnh run, cơ thể co rút.
“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì tiếp tục, lãng phí thời gian là đáng hổ thẹn, hiểu không?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, nụ cười quái gở như ác quỷ, đưa tay vỗ gương mặt lạnh ngắt của Tô Tú Song.
Đôi môi Tô Tú Song nứt nẻ, tóc ướt rượt xõa trên mặt rũ rượi, khóe miệng chảy nước, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Tư Đồng.
Nếu ánh mắt có thể giết người, cô nhất định sẽ giết tên biến thái này ngàn lân.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nếu không tôi sẽ xé nát cô.”
Mộ Tư Đồng cười lạnh, điều chỉnh dòng điện lên mức cao nhất, cực kỳ hung ác, từng đợt từng đợt kích vào lưng cô.
Cơ thể co giật, Tô Tú Song cảm giác như thân thể thối rữa ra, trong phòng có mùi khét lan tràn.
Đầu óc cô trống rỗng, thân thể nhẹ bãng, ý thức hỗn loạn, như thể đang lơ lửng trên không trung.
Cô nghĩ, chắc là cô đã chết.
Mộ Tư Đồng trời sinh là một tên lòng lang dạ thú, lúc này máu lửa bốc lên, cực kỳ hưng phấn, nhân tố cuồng bạo trong cơ thể đều trỗi dậy.
Không thể chờ đợi mà kích vào cô một đòn mạnh hơn nữa.
Hắn lại cầm gậy điện trong tay, Lương Mật Điềm đứng cạnh bên lấy tay che mặt sợ hãi, úp mặt xuống ngực không dám nhìn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, có nhiều tiếng đập cửa.
Cao hứng bị gián đoạn, Mộ Tư Đồng vô cùng tức giận, không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt liếc về sau ra hiệu.
Ông Lâm đi ra mở cửa.
Hoắc Lăng Tùng đang đứng ở ngoài cửa.
“Cậu tìm ai?” Ông Lâm cau mày, dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng mặt hoàn toàn không quen biết.
“Tô Tú Song đang ở đây” Hoắc Lăng Tùng cau mày nói.
Giọng điệu của anh khẳng định, không phải nghi vấn, càng không phải thăm dò.
Trong chốc lát, ông Lâm tái mặt kinh ngạc: “Không có, cậu tìm nhầm chỗ rồi.”