Chương 315
Qua một lúc lâu sau, Dương Dương đột nhiên mở to mắt ra, nhướng mày lên: “Nếu như Trình Trình cũng ở đây thì thật tốt, như vậy thì mẹ cũng có thể không cần phải đi…”
Cố Tịch Dao cảm thán một hơi, sao cô lại chưa nghĩ đến được chứ?
Chỉ là hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cô, cố chấp tách hai cậu bé ra, cô thật sự không dám tưởng tượng được, sau khi Bắc Minh Quân biết sự thật sẽ có phản ứng như thế nào?
Sống lưng của cô lạnh buốt.
Cô không dám nghĩ nhiều.
Sau khi dỗ dành Dương Dương ngủ rồi, cô triều mến ấn một nụ hôn xuống trán của con trai.
Sau đó, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa ra rồi sau đó nhẹ nhàng đóng lại.
…
Đi ra khỏi phòng ngủ, thân thể căng thẳng mệt mỏi cả một ngày của cô lúc này mới có thể thả lỏng được.
Điều chỉnh xong tâm trạng, cô chuẩn bị về nhà.
Lúc đi ngang qua phòng khách, cô bị giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân gọi lại.
“Đi đâu?”
Vẫn là hai chữ lạnh rét đến nỗi không có nhiệt độ như cũ.
Ngón tay của Cố Tịch Dao vô thức run lên, ấn đường lạnh dần: “Về nhà.”
Sau đó cô lại tiếp tục đi về phía cửa.
Cởi giày, thay giày.
Giọng nói âm trầm của anh lại vang lên lần nữa.
“Bắt đầu từ một giây mà cô hứa sẽ làm bảo mẫu, tôi có cho phép cô có thể về nhà không?”
Lúc mà con nâng mắt lên, bóng dáng như ma quái của anh đã đứng sừng sững ở trước mặt của cô.
Cả người cô run lên, cô vẫn chưa quen với cảm giác ngột ngạt của người đàn ông cao lớn này mang lại, cau mày nói: “Bắc Minh Quân, nếu như không phải bởi vì bản tính đáng yêu và đáng thương của con trai anh, tôi đây chả thèm làm bảo mẫu của con trai anh đâu.”
Tức giận mắng mỏ, cô tiếp tục thay giày.
Lông mày của anh giật giật, anh không phủ nhận sự đáng yêu của Trình Trình, nhưng mà: “Con mắt nào của cô nhìn thấy con trai của tôi đáng thương?”
Giọng nói lạnh lùng, hận không thể khiến cô bị đông lại thành một khối đá.
“Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy hết đó! Có một người cha như vậy, tôi cảm thấy khổ sở thay cho con của anh.” Cô thốt ra một câu, cúi người ngồi xuống, kì lạ, đôi giày này rất dễ mang mà, tại sao lúc này ngồi cả buổi trời rồi cũng không nhét chân vào được
“Khổ sở?” Anh bất giác cất cao giọng nói.
Đôi mắt đầy lửa giận đang nhìn chăm chú vào cử động thay giày của cô.
“Đương nhiên rồi, có một người cha khốn nạn, cặn bã, bạc bẽo như vậy, con của anh không đáng thương mới là lạ.”
Hự.
Rốt cuộc cũng đã mang giày xong rồi, cô thở dài một hơi, đứng dậy đưa tay kéo tay cầm cửa…
Ai ngờ thắt lưng lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo ngược trở lại.
Hai chân nhấc lên trên không, kêu lên một tiếng theo phản xạ.