Chương 357
“Ừ”
“Thế mấy món này làm thế nào?”
“Tự ăn, ăn không hết thì đem đổ”
Vừa nói cô vừa nặng nề ngồi xuống, vừa cầm đũa lên, thì bị người ta rút đôi đũa trong tay đi.
Tô Tú Song nghỉ hoặc quay đầu.
Chỉ thấy Hoắc Dung Thành đã ngồi xuống, động tác nho nhã bắt đầu ăn.
Phút chốc, bầu không khí yên ắng lại, nhưng đã hài hòa hơn rất nhiều.
Cảm xúc của Tô Tú Song cũng bình tĩnh trở lại, liếc nhìn bát mì đó đã lạnh rồi, có chút nhẹ giọng nói: “Mì nguội rồi, nếu không thì tôi làm lại cho anh bát khác nhé?”
“Vẫn ăn được”
Anh không lạnh không nóng nói.
“Thôi bỏ đi, anh đợi hai phút nữa”
Nói rồi cô đứng dậy, mang tất cả mấy món vào bếp, hâm nóng lại.
Ở bên cạnh, quản gia Trương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một trận mưa bão kết thúc như thế, thật tốt.
Hai người đều không nói gì, im lặng ăn cơm.
Hoắc Dung Thành giống như rất đói, ăn rất nhiều nhưng không nhìn ra chút nhếch nhác nào, từ đầu tới cuối vẫn luôn nho nhã, tôn quý.
Ăn cơm tối xong, Tô Tú Song bưng bánh kém ra.
Phía trên bánh kem là mặt của Hoắc Dung Thành làm từ sô cô la, rất trừu tượng, chỉ giống một nửa.
Anh cau mày, liếc xéo, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Xấu chết đi được”
“Rất xấu hả? Gái này là tôi làm theo mặt anh đó, tôi thấy rất giống”
Tô Tú Song không đồng ý, cẩn thận nhìn lên nhìn xuống, cảm thấy rất giống, rất tốt, không tệ như thế mà.
“Ha ha…”
Hoắc Dung Thành xem thường cười lạnh một tiếng Hai tay khoanh trước ngực, anh lại nhìn lần nữa, thế mà lại cảm thấy, nó trông cũng rất… dễ thương…
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh. nhật vui vẻ..”
Võ nhẹ hai tay, Tô Tú Song nở nụ cười ngâm nga bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó cắm nến vào rồi nói: “Ước đi”
Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn cô, lơ lời của cô, thân hình cao lớn hơi cúi người xuống, trực tiếp thổi tắt nến.
“Đón sinh nhật rồi, cười một cái đi..”
Tô Tú Song nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt lạnh lùng, chả khác gì khối băng, giống như muốn đông chết người khác ấy.
Cô khẽ chớp mắt, nét mặt trở nên khó đoán.
Cô khẽ chớp mắt, nét mặt trở nên khó đoán.
Sau đó, đột ngột cúi xuống, hai tay luồn vào giữa eo anh soạt một tiếng, giống như móng mèo, nhẹ nhàng thọc lét anh.
Cơ thể của Hoắc Dung Thành cực kì nhạy cảm và không chịu được trêu chọc.