CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 380

“Bớt ăn không nói có lại, xe tôi buổi tối mới lấy ra, liền bị cô không có mắt đụng phải, ba mươi triệu, không được thiếu đồng nào”

“Thần kinh, sao cô không đi ăn cướp đi?” Tô Tú Song trợn tròn hai mắt nhìn cô ta.

Chẳng qua là móp một chút đuôi mà thôi, mà ba mươi triệu, điên à!I “Mẹ nó cô mắng ai đấy?”

Lúc này, người đàn ông thân thể cao mập đi đến, cánh tay chỉ thẳng vào Tô Tú Song: “Đụng xe còn cãi lí? Măng một câu nữa, tôi đánh chết cô.”

Trên thế giới tại sao có thể tồn tại loại người không nói lí lẽ như thế?

Lồng ngực Tô Tú Song lên xuống dữ dội, mạch lạc rõ ràng, gắn từng chữ: “Hai biện pháp, có thể sửa xe, chi phí mỗi người một nửa, nếu như các người không muốn, vậy thì báo cảnh sát, để cho cảnh sát giao thông tới xử lý”

“Ông đây không có thời gian đùa với cô, đụng xe đền tiền”

Mặt người đàn ông dữ tợn, đưa tay túm lấy cổ áo Tô Tú Song.

Lái xe đắt tiền như thế, lừa bịp cô ba mươi triệu, cũng tính là ít đi, vẫn có lương tâm!

Lúc này, một bàn tay lớn nắm cổ tay cô, trực tiếp kéo cô về sau lưng, Hoắc Dung Thành đứng yên ở trước mặt người đàn ông, khí thế mạnh mẽ áp bức: “Ba mươi triệu?”

Đúng!

Người đàn ông ưỡn ngực, ưỡn thẳng “Muốn ba mươi triệu, cũng được, có điều, tốt nhất ông đừng hối hận” Anh lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói ngầm chứa sự cảnh cáo.

Nghe vậy, không biết làm sao, trong lòng người đàn ông lại có dự cảm xấu.

Kéo tay cô, Hoắc Dung Thành kéo cô đến bên đường, môi mỏng mấp máy, chậm rãi nói: “Nhìn kĩ nhé.”

Tô Tú Song cau mày, đầu óc mơ hồ, không hiểu anh có ý gì.

Chân dài bước lên, Hoắc Dung Thành lên xe, nổ máy xe, trực tiếp lao về đuôi chiếc xe Mercedes bị đâm kia.

Lập tức, Tô Tú Song ngây tại chỗ.

Thậm chí, ngay cả cặp vợ chồng kia cũng đều ngơ ngẩn.

Tốc độ xe vừa nhanh vừa điên cuồng, liên tiếp đụng năm sáu cái, cho đến khi đuôi xe Mercedes bị đụng đến hư hao hoàn toàn, mới dừng lại.

Đi tới trước mặt Tô Tú Song, Hoắc Dung Thành híp mắt lại: “Thấy rõ rồi?”

Lúc này, Tô Tú Song mới bình tĩnh lại, môi khẽ cử động, nhưng không biết nên nói gì.

Cau mày, Hoắc Dung Thành bỗng nhiên cúi người ép tới gần cô, ánh mắt sáng như đuốc, không hề chớp mắt nhìn: “Có vài người không thích hợp nói phải trái, chỉ thích hợp hành động để giải quyết, biết chưa?”

Tô Tú Song tâm trạng thấp thỏm, ngực phập phồng theo: “Như vậy, chỉ biến chuyện nhỏ thành lớn thôi”

“Mợ hai của nhà họ Hoắc, cái danh xưng này, không phải để người ta gọi không, có tôi ở sau lưng làm chỗ dựa cho cô, sợ cái gì?”

Trong lúc nói, Hoắc Dung Thành nâng mặt cô lên, giọng nói dị thường bá đạo: “Trả lời tôi, có nghe hay không?”

“Nghe rồi”

Bị anh nhìn chằm chằm, Tô Tú Song trong lòng run rẩy, cả người trên dưới cũng đang nóng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi