Chương 389
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Dung Thành mặt u ám, đang âm trâm nhìn cô.
Ăn uống bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Tô Tú Song ngại ngùng, cũng không quen, cô bẻ củ khoai làm hai, đưa cho Hoắc Dung Thành: “Muốn ăn không?”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc về phía cô.
Ngượng ngùng cười, Tô Tú Song thu tay về, tự nhiên ăn, vừa thơm vừa mềm.
Hoắc Dung Thành dựa lưng trên ghế xe, ánh mắt rơi trên người phụ nữ, liếc nhìn chiếc miệng nhỏ của cô đang ăn khoai, lại cảm thấy khô miệng khô lưỡi.
Đột nhiên, anh cúi người, cắn một miếng khoai trong tay cô.
Tô Tú Song ngây người mất hai giây, mới hồi tỉnh: “Anh…anh sao lại ăn miếng tôi đang ăn dở?”
“Không được à?” Hoắc Dung Thành nhíu mày.
“Trên đó có nước miếng của tôi rồi”
“Nước miếng của cô, tôi ăn bao nhiêu lần rồi còn ít à?”
Anh mấp máy môi mỏng, giọng nói vừa trầm vừa khàn, còn xen chút ham muon.
Nghe vậy, Tô Tú Song không khỏi nghĩ lại mấy lần hôn trước đó của hai người, trong chớp mắt mặt đỏ lên, anh sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Cánh tay đưa về phía trước, ngón tay dài khớp xương rõ ràng lau đi khoai nướng sót lại trên khóe miệng cô đưa vào miệng, Hoắc Dung Thành câu môi: “Ngọt”
“Anh không chê bẩn à?”
Tô Tú Song cảm thấy hành động này quá mờ ám, không dám nhìn thẳng.
“Cô cảm thấy bản thân mình bẩn à?”
Anh tự nhiên hỏi lại.
Tô Tú Song: “…”
Cô không thể cãi lại được gì, không có gì để nói!
Xe khởi động, phần nhiệt nóng trên mặt Tô Tú Song vẫn chưa biến mất.
Đột nhiên, tay bị nắm chặt.
Cô nghiêng đầu.
Ánh nhìn của người đàn ông ở phía trước, tay trái cầm tay lái, tay phải nắm chặt lấy bàn tay cô đùa nghịch.
Tô Tú Song vùng vẫy.
“Đừng động đậy, ảnh hưởng tôi lái xe” Hoắc Dung Thành nhìn về phía trước như cũ, ngữ khí vô cùng độc tài.
“Như vậy mới ảnh hưởng đến việc lái xe đó.”
Phần nhiệt vừa bị đẩy lui xuống lại kéo lên lân nữa, Tô Tú Song cảm nhận được mặt mình lại nóng lên.
Hoắc Dung Thành không để ý đến cô, coi như không nghe thấy.
Tay của phụ nữ quả nhiên không giống với đàn ông, vừa mềm vừa trơn, cho dù là sờ nắn hay đùa nghịch, cảm giác cũng rất tuyệt.
“Nhỏ quá”
Anh tranh thủ liếc mắt, giọng nói trầm thấp.