CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 401

Hoắc Dung Thành không hề bị suy chuyển, thậm chí còn dễ dàng bắt lấy hai tay cô, rồi cố định phía trên đầu cô.

Đẩy không được, Tô Tú Song há miệng cắn.

Anh không kịp tránh, môi dưới bị cắn trúng, ngay lập tức trong khoang miệng truyền ta mùi máu.

Nếm thấy vị máu, Tô Tú Song liền nhả ra.

Hoắc Dung Thành cũng không lạ gì cô, há miệng cắn môi trên của cô.

Tô Tú Song bị cắn đau, cảm thấy bị cắn rách da rồi.

Đồ điên này!

Căn đủ rồi, Hoắc Dung Thành mới thả môi cô ra. Lạnh lùng nói: “Có qua có lại.”

“Hoắc Dung Thành, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Tô Tú Song tức đến mức cả ngực lên thái dương đều đau.

“Làm em”

Giọng nói anh trâm khàn, đôi mắt thâm trầm, trong mắt làm một mảng tối đầy nguy hiểm: “Không phải em thích cống hiến vì nghệ thuật sao, em làm nghệ thuật, tôi làm em, cái này gọi là đi sâu vào nghệ thuật.”

Nháy mắt, Tô Tú Song nổi cơn tam bành, đáy mắt bốc lên ngọn lửa: “Không thể tin được, bỉ ổi, anh cút ra!”

“Lão già kia cưỡi lên người, sao không thấy em tức giận? Lão ta được mà tôi thì không được? Hay là em thích đàn ông nhiều tuổi?”

Hoắc Dung Thành nheo mắt, lạnh lùng giễu cợt, người cũng giận sôi gan.

Trong ngực như nuối một ngọn lửa giận, Tô Tú Song hơi nhắm mắt, không muốn cùng anh tranh cãi tiếp, tâm tình mệt mỏi.

Cùng anh ta nói lí chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Ánh mắt rơi trên người cô, bên dưới tầng vải mỏng màu đỏ, chỉ mặc mỗi cái yếm, làn da trắng nõn lộ rõ.

Ngay lập tức, ánh mắt anh tối lại đầy nguy hiểm, hầu kết chuyển động lên xuống, ngón tay thon dài kẻ khiêu, dải yếm liền nới lỏng tụt xuống.

Thân trên không có gì che đậy của cô lọt vào tâm mắt.

Đáy mắt anh hiện lên ánh sáng u tối, vùi đầu vào giữa cổ cô, vừa hôn vừa cắn, còn mang theo chút lửa giận chưa tiêu hết.

Dần dần, bàn tay càng ngày càng quá trớn, càng ngày càng đi xuống dưới…

Tô Tú Song hoảng hốt, liên tục dùng chân đạp đá anh, nhưng chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ chênh lệch không nhỏ, cô giãy không ra.

Ngay lúc này, truyền đến một đợt tiếng gõ “cộc, cộc, cộc…”

Tô Tú Song nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng, Hoắc Dung Thành lại mắt điếc tai ngơ, làm như không hề nghe thấy.

Cô há miệng, cách một lớp vải cắn mạnh vào bắp tay anh.

Hoắc Dung Thành ngẩng đầu lên từ hõm vai cô, ánh mắt thâm trầm nguy hiểm, trong đó vẫn còn sự hỗn độn và dục vọng khó tả.

“Có người”

Cô vừa nói xong, đợt tiếng gõ cộc, cộc, cộc vừa rồi lại vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi