CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 429

Nhưng mà, nội dung video quả đúng là có hơi thô bạo, lại còn thô tục nữa chứ.

“Tú Song à, cậu đang nói chuyện với ai mà vui thế” Đột nhiên, Bạch Tĩnh lại gần.

Tô Tú Song lắc đầu, nói lảng đi: “Không có gì đâu, một người bạn của tớ đó mà.”

“Bạn trai hay bạn gái thế?”

Bạch Tĩnh nháy mắt một cái, tỏ vẻ tò mò muốn hóng chuyện: “Hắn là bạn trai rồi, nhìn mặt cậu hớn hở như thế này cơ mà, cười mãi thôi.”

“Thật à?”

Tô Tú Song đưa tay lên sờ sờ, mình có đến mức đó sao?

“Rồi rồi, thôi không nói nữa, hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy, làm tớ sợ muốn chết luôn.” Bạch Tĩnh chuyển chủ đề, lộ vẻ lo lắng: “Người đàn ông đó là ai thế?”

Nghe vậy, trong lòng Tô Tú Song có chút áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Bạch Tĩnh.

Dù gì thì Bạch Tĩnh cũng là bạn thân nhất của cô, mà cô vẫn mãi giấu giếm.

Nghĩ một chốc, cô ra vẻ nghiêm túc, nhìn Bạch Tĩnh không rời mắt: “Tĩnh à, thực ra tớ có một chuyện cứ luôn giấu cậu, vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ nên tớ đã kết hôn rồi.”

“Chồng của cậu là ai?”

“Hoắc Dung Thành là người chồng trên danh nghĩa của tớ.”

Bạch Tĩnh liếc qua: “Ý cậu là Hoắc Dung Thành của tập đoàn Hoắc Thị kia?’ Tô Tú Song gật đầu.

Bạch Tĩnh nhìn Tô Tú Song như đang nhìn một kẻ bị thần kinh, cả giận: “Cậu bị điên rồi sao? Hay là chạm mạch ở chỗ nào rồi?”

“Thật mài! Tớ không lừa cậu đâu!”

Tô Tú Song thấy có hơi bất lực.

“Hoắc Dung Thành là tổng giám đốc của Hoắc Thị, Hoắc Thị chỉ cần giậm chân một cái là toàn bộ kinh tế của thành phố sẽ bị rung chuyển, một người đàn ông có quyền có thế tiếng tăm lẫy lừng như vậy, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, sao lại lấy cậu được?”

Tô Tú Song trừng mắt: “Cậu có ý gì thế? Nghe giọng điệu này của cậu rõ là đang coi thường tớ.”

“Đừng bẻ ý của tớ thế, tớ muốn nói là sao người ta lại để mắt tới một cô gái bình thường như cậu, hiểu chưa?” Bạch Tĩnh phân tích rõ ràng giúp Tô Tú Song: “Cậu có tiền không? Không có. Cậu có đẹp không?”

“Tớ thấy mình cũng được mà” Tô Tú Song nháy nháy mắt.

“Ừ thì cũng đẹp, da trắng mặt xinh chân dài, cũng có ngực, nhưng không đến mức hại nước hại dân mà đúng không? Kiểu người như thế người ta chỉ cần hô một cái là đã có một đống xông lên, sao Hoắc Dung Thành không cưới bọn họ mà lại cưới cậu?”

Tô Tú Song: ”…”

“Mà giấy đăng ký kết hôn đâu?”

“Cậu hâm à, ai lại kè kè bên cạnh tờ đăng ký kết hôn chứ.” Tô Tú Song giận dỗi.

Bạch Tĩnh vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục truy hỏi: “Ảnh cưới đâu rồi, ít ra cũng phải có cái này chứ đúng không, cho tớ xem đi”

Tô Tú Song không nói lời nào.

“Đó cậu thấy không, mà nếu cậu có gả cho Hoắc Dung Thành thật thì sao giờ cậu vẫn nghèo như thế này? Tiền mà Hoắc Dung Thành đánh rơi cũng đủ cho cậu tiêu mấy đời không hết ấy”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi