CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 44

Hoắc Lăng Tùng nhăn mày, giọng nói vẫn dịu dàng: “Xin lỗi, bây giờ tôi hơi bận, có thể kêu nhân viên phục vụ đi lấy cho cô.

“Chẳng lẽ tôi lại ăn thịt cô ta hay sao? Nhà họ Hoắc các cậu đối đãi với khách kiểu đó hả?” Mộ Đan Nhan lạnh mặt, khoanh tay trước ngực: “Tôi không uống nước của nhân viên phục vụ, chỉ muốn cậu ởđi lấy thôi”

Không ít người ở chung quanh nghe thấy giọng nói này nên đều nhìn qua đây.

Chỉ thoáng chốc, ba người đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Ngay cả Hàn Văn Thiên đang bưng rượu, uống đến đỏ cả mặt cũng nhìn qua.

Điện thoại reo lên, anh ta bắt máy.

“Gửi tài liệu qua đây cho tôi” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Hoắc Dung Thành vang lên.

“Không rảnh, em đang uống rượu mừng của anh nè” Hàn Văn Thiên cười t†ủm tỉm. Anh ta thích nhất là xem trò hay, nhất là cảnh tượng vừa kích thích vừa máu cún này, sao có thể bỏ qua chứ!

“Đúng rồi, bây giờ đã đến cảnh tượng máu cún nhất rồi nè, người cũ và người mới của anh đang cấu xé nhau đấy, anh muốn xem không?”

“Cậu rảnh lắm hả?” Hoắc Dung Thành không có lòng kiên nhãn.

“Mở Zalo đi, em gửi video call cho anh cũng xem cảnh tượng phấn khích nhất này”

Vừa dút lời, Hàn Văn Thiên trực tiếp cúp điện thoại, mở Zalo rồi ấn vào video call. Tiếng tút tút tút vẫn vang vọng, nhưng không ai bắt máy.

“Mẹ nó, nghe máy đi chứ!” Hàn Văn Thiên luống cuống đi qua đi lại. Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng của Hoắc Dung Thành xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Hàn Văn Thiên vui vẻ ra mặt. Anh ta giơ cao điện thoại, vừa cắn hạt dưa vừa nhắm camera vào ba người ở chính giữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba người cứ thế giằng co. Hoắc Lăng Tùng vẻ mặt dịu dàng, nhưng thái độ kiên quyết, vẫn đứng bên cạnh Tô Tú Song.

Mà Mộ Đan Nhan cũng không hề nhượng bộ, vẫn chặn trước mặt hai người, cứ như thể nếu Hoắc Lăng Tùng không đi lấy đồ uống cho cô ta thì cô ta sẽ kiên quyết không từ bỏ, dây dưa đến cùng.

Đám đông xem trò hay càng ngày càng nhiều, nhưng không một ai chịu đứng ra hòa giải.

Lễ cưới không có chú rể đã khiến Tô Tú Song mất hết mặt mũi, cô không muốn bị vây xem như một con khỉ nữa.

“Không sao đâu, anh đi lấy cho cô ấy đi” Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Lăng Tùng.

“Một mình em không sao chứ?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Lăng Tùng hơi không yên lòng.

Tô Tú Song lắc đầu: “Không sao”

Ngay trước công chúng, chẳng lẽ cô ta còn có thể giết người?

Hoắc Lăng Tùng đã rời đi, Mộ Đan Nhan tiến lên trước mấy bước, đứng trước mặt Tô Tú Song. Đột nhiên cô ta giơ tay lên, hung hăng đánh mấy cái tát lên mặt Tô Tú Song.

Mọi người kinh hô một tiếng, vẻ mặt khác nhau.

Hai má Tô Tú Song nhanh chóng sưng đỏ, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng. Cô liếm qua hàm răng, không nổi giận cũng không đen mặt, ngược lại còn bình thản hỏi Mộ Đan Nhan: “Còn đánh nữa không?”

“Gô nói xem?” Mộ Đan Nhan căn răng hỏi lại, đồng thời giơ tay thêm một cái tát nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi