CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 442

Sau đó, anh đi ra, và đóng cửa một cách cẩn thận.

Tô Tú Song cứng đờ như đá, một lúc sau, cô động cả tay chân chuẩn bị đẩy Hoắc Dung Thành ra.

Nhưng, còn không đợi cô có hành động, Hoắc Dung Thành lại cắn vào môi cô rôi đứng dậy rời đi.

Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Tú Song.

“A aI”

Cô thét chói tai hai tiếng, lấy hai tay che mặt, va trán vào tường.

Vừa rồi, đến cùng cô đã làm gì Không chỉ không giơ tay lên cho Hoắc Dung Thành hai cái tát, mà cô còn đón ý hùa lại anh, cô muốn chết!

Nhất định là do dáng dấp của Hoắc Dung Thành quá đẹp đế, cô không ngờ mình lại bị mê hoặc, đúng là sắc đẹp mê người.

Lúc này, bụng truyền đến tiếng kêu lục bục.

Tô Tú Song ngồi ở trên giường, cô do dự bồi hồi, xuống lầu, hay không xuống lâu đây?

Xuống lầu, thì cô nhất định sẽ gặp Hoắc Lăng Tùng, lúc đó sẽ rất xấu hổ, không được tự nhiên, mặt của cô sẽ bị vứt sạch.

Không xuống dưới lầu, thì bụng lại đói đến mức khó chịu.

Suy nghĩ một chút, Tô Tú Song vẫn đi xuống lầu.

Trên bàn cơm, Hoắc Lăng Tùng đang ưu nhã mà ăn cơm, Hoắc Diệc Phong thì đang ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì, thậm chí còn đút cơm vào lỗ mũi.

Tô Tú Song mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, cô định giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt cố gắng tỏ ra bình thường.

Ai biết, Hoắc Diệc Phong lại chợt nghiêng đầu qua chỗ khác, rồi túm lấy áo cô giống như bị loạn thần kinh: “Vừa rồi chị đang hôn anh hai tôi thật à?”

“Phụt.”

Cơm Tô Tú Song vừa ăn trực tiếp bị phun ra ngoài.

Nó văng thẳng đến mặt Hoắc Diệc Phong.

Cô lắp bắp, giải thích không mạch lạc: “Không phải… Không phải, anh hai anh lên đưa thuốc cho tôi, cái gì đó, anh ấy bị Tiểu Bạch vồ từ phía sau, nên…

nên… nên ở trên người tôi, nhưng… Sau đó không cẩn thận đụng phải, là… Là…

Như vậy.”

Hoắc Diệc Phong lau mặt: “Chị có thể đừng nói lắp không”

Tô Tú Song; “…”

“Tiểu Bạch luôn nằm dưới chân tôi”

Hoắc Diệc Phong nhìn cô.

“Có thể không phải là Tiểu Bạch, là anh… Anh… Chân ấy anh bị trượt”

Rất rõ ràng, Hoắc Diệc Phong đã bị lý do thuyết phục: “Tôi đã nói rồi, khuôn mặt bây giờ của chị còn sưng hơn đầu heo, trừ phi anh tôi điên rồi mới có thể hôn chị”

Hoắc Lăng Tùng vẫn không lên tiếng, anh chỉ ưu nhã mà dùng cơm, có điều khóe miệng anh nín cười rất khổ cực, vai còn hơi run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi