Chương 474
Tô Tú Song cảm thấy thật muốn khóc, có thể nói lí lẽ một chút không?
“Tình hình lúc đó nguy kịch, hơn nữa, Hoắc Diệc Phong là em trai anh”
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười khẩy khinh bỉ: “Còn may là như thế, nếu không liệu tôi sẽ bỏ qua cho nó sao?”
Nói xong, anh thò tay đổ ít nước khử trùng vào bông tẩy trang: “Ngẩng đầu lên.
“A?” Tô Tú Song ngẩng đầu.
Tay anh giữ cằm cô, đặt bông tẩy trang lên môi cô rồi dùng lực chà cực mạnh. Tô Tú Song cảm thấy môi mình dường như bị chà rách luôn một tâng da, vừa rát lại vừa đau.
Bất chợt, Hoắc Dung Thành nghiêng người, lồng ngực kề sát vào cô, bàn tay cường ngạnh giữ chặt lấy vai cô, mặt anh hơi cúi xuống, anh hé miệng cắn lấy môi cô một cái rồi nhè nhẹ li3m m*t, hôn lên.
Đột nhiên, cả người cô như bị điện giật, cảm giác tê dại từ sau đầu truyền đến lòng bàn chân, cảm thấy rùng mình.
Tô Tú Song sững sờ, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người trước mặt.
Vẫn còn dư vị của kẹo m*t trong miệng cô, vị đào, rất ngọt.
Hoắc Dung Thành dùng hai tay giữ chặt đầu Tô Tú Song, hôn lên môi cô, từ nông đến sâu, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng.
Cho đến khi cô gần như không thở được, thân thể khẽ run lên, anh nhìn thấy như vậy mới thỏa mãn, hơi nhướng mày.
Sau đó, khuôn mặt góc cạnh của anh tràn đầy vẻ ghét bỏ, châm chọc “Đã hôn bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa học được cách thở. Thật vô dụng”
Vừa nói, lưỡi của anh không biết cố ý hay vô tình mà quét qua môi dưới ẩm mọng của cô, lưu luyến nhớ lại cảm giác và mùi vị vừa rồi.
Mặt Tô Tú Song đỏ bừng vì hành vi khiêu khích của anh, chỉ trong giây lát cô đã tức giận nói: “Tôi vô dụng. Đúng rồi, sao có thể bằng người trải qua trăm cuộc phong lưu, kinh nghiệm phong phú như tổng giám đốc Thành được”
“Ghen?”
Tô Tú Song quay mặt đi, không thèm để ý.
“Em là người phụ nữ đầu tiên tôi mà tôi đè dưới thân.”
Trong phút chốc, hai má Tô Tú Song nóng ran, ánh mắt dò xét nhìn người đàn ông trước mặt, còn không quên mắng: “Anh đừng lưu manh, thô tu.c như vậy có được không?”
“Em là người phụ nữ đầu tiên tôi đã l@m tình” Anh thay đổi câu nói của mình.
Tô Tú Song: “…”
Vẫn bi3n thái, lưu manh như vậy!
“Em là người phụ nữ đầu tiên tôi ngủ cùng. Hoắc Dung Thành nhướng mày, đút hai bàn tay to vào túi quân “Phụ nữ thật phiền phức, nói đi nói lại vẫn chỉ mang một ý, tại phương diện này đàn ông không cần học cũng hiểu, ngay cả loại vận động từ thời nguyên thủy này còn không biết thì còn xứng đáng là một người đàn ông sao?”
Vẻ ửng hồng và nóng rực trên mặt Tô Tú Song không hề biến mất: “Chán ghét mà anh còn hôn?”
“Đánh dấu chủ quyền”