Chương 493
Trước tầm mắt của mọi người, Hoắc Dung Thành nâng đôi chân dài của mình lên, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Anh rất cao, chân rất dài, trên người toát ra khí chất cao quý, gương mặt đẹp như tạc tượng, sống mũi cao thẳng tắp.
Các cô gái trẻ tròn mắt, trong làng giải trí không thiếu nhất chính là những anh chàng đẹp trai.
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông này xuất hiện, những ngôi sao có mặt đều biến thành cặn bã.
Chiều cao, sức hút, khuôn mặt, hoàn toàn cuốn hútI Đặc biệt là sự ngông cuồng cùng khí chất cao quý, thật khiến người ta muốn cúi đầu.
Ngay cả Tần Du Du và Liêu Y Y, những người đã nhìn qua không biết bao nhiêu đàn ông cũng không chịu nổi mà rung động.
“Mẹ ơi! Người này đẹp trai quá, sống mũi chơi cầu trượt được luôn!”
“Không được rồi, chân tôi nhữn ra rồi, để tôi dựa một tí-”
“Người đàn ông này quá mê người, đúng là muốn lấy mạng người ta mài”
Hóa ra là anh ta thật…
Tô Tú Song ngây người nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
“Tôi nói cô không biết xấu hổ thật ra vẫn còn coi trọng cô đấy. Nhìn Tô Tú Song ánh mắt vừa đói vừa khát, hận không thể nhào tới vồ lấy người ta kia kìa”
Một số diễn viên nữ cố tình chế giễu.
“Cô Tú Song này, cô tốt xấu gì cũng có người chống lưng, nhìn chằm chằm người đàn ông khác như vậy không sợ người đó tức giận sao?”
“Cô thì biết cái gì? Người bao nuôi cô †a vừa già vừa xấu, vừa trọc vừa béo, sao có thể so với người đàn ông trước mặt chứ.”
Nữ diễn viên đang nói chuyện tranh thủ thời gian liếc nhìn Hoắc Dung Thành, hai má đỏ bừng.
Tô Tú Song: ”…”
Haha, tả rất cặn kẽ, vừa già vừa xấu, vừa hói vừa béo, họ nói như thể họ đã tận mắt chứng kiến vậy.
Thần kinh!
Thần kinh không hề nhẹ!
“Anh Thành”
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Smith bước nhanh đi tới, cung kính chào hỏi: “Anh tới đây đúng là chuyện ngàn năm có một, phúc ba đời nhà tôi rồi.”
Anh ta chỉ thử gửi thư mời chứ không có hy vọng gì cả, ai mà biết Tổng giám đốc Thành đến thật chứ!
Thấy vậy, một đám nữ diễn viên vô cùng kích động.
Có thể khiến cho Smith tôn trọng như vậy, hẳn là anh ta phải có một xuất thân không tâm thường, không giàu thì cũng là quý tộc.
Anh Thành?
Chẳng lẽ là Hoắc Dung Thành của Hoắc Thị?
“Đây là bữa tiệc hay là bãi rác? Cái thứ mùi tanh hôi thế này cũng mời tham dự, không thấy bẩn sao?”
Đôi mắt của Hoắc Dung Thành nheo lại, ánh mắt sâu thẳm, hờ hững liếc nhìn các nữ diễn viên.
Cuối cùng, ánh mắt âm trầm của anh †a rơi vào trên người Tô Tú Song.