CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 50

Cơn tức nghẹn trong ngực Tô Tú Song, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Cha con họ vất vả lắm mới hòa hoãn lại, cô không muốn chọc giận Tô Trọng Quân nữa.

“Con biết rồi” Cô cười miễn cưỡng, lựa chọn thỏa hiệp.

Tô Tú Song ở lại nhà họ Tô đến năm giờ chiều mới lưu luyến rời đi. Cô vừa rời đi, Lưu Mộ Liên lập tức bắt đầu càu nhàu: “Con cho nó làm phó giám đốc là Sợ công ty chưa phá sản hay sao vậy?”

Tô Tú Song đắp mặt nạ dưỡng da, trả lời: “Cho dù nó không được lòng nhà họ Hoắc thì cũng là mợ hai trên danh nghĩa của nhà họ Hoắc, chỉ dựa vào thân phận này thì nó đi bàn chuyện hợp tác sẽ dễ hơn con nhiều”

Ánh mắt Lưu Mộ Liên sáng lên, khen ngợi: “Con gái cưng của mẹ đúng là thông minh”

Hôm sau, Tô Tú Song đang ngủ say trên sofa thì Tô Tú Duyên đã gọi điện thoại tới kêu cô đến công ty. Mặc dù không tình nguyện, song cô vẫn phải đến công ty. Bởi vì không có kinh nghiệm nên mặc dù mang danh là phó giám đốc, cô vẫn phải làm từ tầng dưới chót.

Mỗi ngày, trên bàn làm việc của Tô Tú Song đều chất đầy tài liệu. Trừ ăn cơm chỉ có việc xem tài liệu, học tập, vừa vô vị vừa nhàm chán.

Cứ thế, một tháng nhàm chán trôi qua trong chớp mắt. Đồng thời Tô Tú Song cũng đã ngủ trên sofa suốt một tháng.

Tám giờ sáng hôm nay, cô về phòng như thường lệ.

Tô Tú Song vừa mệt vừa buồn ngủ, há miệng ngáp một cái, liếc nhìn sofa, sau đó đưa mắt nhìn giường lớn rộng rãi xa hoa. Trong lòng cô bắt đầu rục rịch.

Tô Tú Song chân chờ một lát rôi dang hai tay, nằm sóng soài trên giường.

Chiếc giường mềm nhữn, cảm giác như rơi vào một đống bông gòn, quả nhiên vấn là nằm trên giường thoải mái. Cô thở dài thỏa mãn, ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích.

Tô Tú Song chớp mắt nhìn ngọn đèn pha lê lộng lẫy trên trân nhà, thâm nghĩ đã một tháng rồi Hoắc Dung Thành chưa về, chắc sẽ không trở lại đâu. Dù sao Hoắc Dung Thành cũng căm hận mình đến thế, không muốn trở về nhà họ Hoắc nhìn mình nên ở chỗ khác cũng là chuyện bình thường. Cho nên cô ngủ giường thì chắc là sẽ không sao đâu.

Nghĩ đến đây, Tô Tú Song mới cảm thấy yên tâm hơn, không hề chần chờ mà cởi giày lên giường đắp chăn. Cuối cùng đêm nay cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Không lâu sau, cơn buồn ngủ đã ập tới, cô khép mí mắt, chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào phòng, ngón tay thon dài ấn lên công tắc, căn phòng lập tức trở nên sáng ngời. Liếc nhìn thấy cô gái đang ngủ say trên giường, ánh mắt Hoắc Dung Thành sắc bén như dao, tràn đầy hung ác. Anh ta đi thẳng đến bên giường, cúi người cầm bình nước khoáng đặt trên đầu giường, sau đó lạnh lùng rót lên mặt Tô Tú Song.

“Á!”

Tô Tú Song bị đánh thức, mở mắt ra thì đột nhiên đối diện với người đàn ông đang đứng bên giường, ngón tay kẹp thuốc lá, cúi đầu nhìn xuống mình.

Sao… Sao anh ta lại đột nhiên trở về?

Tô Tú Song lập tức tỉnh ngủ, con ngươi phóng to vì kinh hãi.

“Sao anh lại trở vê?” Cô không nhịn được buột miệng nói.

“Sao? Tôi vê nhà họ Hoắc mà còn phải được cô đồng ý hả?” Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như chim ưng: “Ai cho phép cô ngủ trên giường tôi? Cô chán sống rồi hả?”

Trái tim Tô Tú Song kinh hoàng, lau nước dính trên mặt, hít thở sâu rồi cắn răng nói: “Quản gia an bài”

Cô ngủ sofa một tháng anh ta không về, tối nay mới lên giường ngủ đã bị bắt quả tang. Đúng là làm việc bất lợi, bát tự tương khắc, kẻ thù trời sinh!

Hoắc Dung Thành không muốn nghe những lời vô nghĩa, chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Cút xuống dưới”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi