CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 503

“Nếu như có tình huống nào đặc biệt thì sao?” Tô Tú Song thấp giọng, cẩn thận hỏi.

“Ha..” Hai mắt Hoắc Dung Thành sẫm lại, anh chất vấn: “Tình cảnh đặc biệt, có thể đặc biệt tới đâu?”

“Không, không đặc biệt mấy” Tô Tú Song hơi rén, vội vàng sửa câu từ.

“Đứng dậy, vê nhà.”

“Ừ” Cô đáp, động đậy người, đau chết đi được!

Cả người đau nhức, từ đầu cho tới chân đều đau, căn bản không đứng lên nổi, cô dứt khoát không dậy nữa, cô lấy chăn bọc lấy mình, sột sột soạt soạt trốn trong đó mặc quần áo.

Hoắc Dung Thanh liếc nhìn người phụ nữ như con sâu ở trên giường: “Cả người em có chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy nữa?”

Dưới lớp chăn, mặt Tô Tú Song đỏ bừng, cô cắn răng, không nói gì.

Đợi khi cô mặc quần áo xong, Hoắc Dung Thành lười biếng dựa vào tường, anh mặc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, đang đợi cô.

Chân vừa chạm xuống đất, đầu gối liền mềm nhữn lại, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Bờ môi mỏng của Hoắc Dung Thành cong lên, đáy mắt toàn ý cười, anh vô cùng hài lòng: “Cơ thể em không ổn rồi, phải về bồi bổ thêm, sức chiến đấu yếu quá.”

Tô Tú Song đỏ mặt tới tận mang tai, chỉ hận không thể tát một phát khiến anh bay vào tường, cô là phụ nữ, sức chiến đấu yếu thì làm sao?

Bời vì không thoải mái nên cô đi rất chậm, từng bước từng bước một.

“Con kiến còn đi nhanh hơn em”

Hoắc Dung Thành nhếch môi, không tốt tính gì nói một câu, sau đó, anh bước lên trước, ôm Tô Tú Song lên.

Tô Tú Song kinh ngạc hét lên một tiếng, cô không vùng vẫy, mặc cho anh ôm lấy.

Người đàn ông này còn khủng khiếp hơn sói đói, lại có thể vắt kiệt sức cô đến bước đường này.

Nói thật lòng, vừa nãy khi kéo quần lên, cánh tay cô mềm nhữn, suýt nữa thì không kéo nổi cả quần.

Được ôm ở trong lòng, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đang gần sát của người đàn ông, có hơi thất thần.

Giữa lúc không biết trời trăng đất sao gì, cô chợt nhớ tới lần đầu tiên hai người ở khách sạn.

Ra khỏi phòng, vừa hay chạm mặt Mộ Đan Nhan và Mộ Tư Đồng.

Đúng thật là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng chạm mặt nhau!

Trong lòng Tô Tú Song thầm nghĩ.

Hoắc Dung Thành lướt qua như một cơn gió, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, ngay cả nhìn một cái cũng không buồn nhìn.

Tô Tú Song thử vũng vẫy mấy cái nhưng không thoát ra nổi, người đàn ông ôm rất chặt.

Ánh mắt Mộ Đan Nhan hiện rõ sự hẳn học, cô ta nhìn ra phía sau Tô Tú Song, vẫn là người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng đó.

Một giây sau, cô ta tức tối xông qua, đầy Tô Tú Song: “Hồ ly tinh, cô cút xuống cho tôi, Dung Thành, sao anh có thể ôm cô ta được?”

Hoắc Dung Thành không vui nhìn Mộ Đan Nhan, ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên: “Không ôm vợ tôi chẳng nhẽ lại ôm cô?”

“..”

Nhất thời, vẻ mặt của Mộ Đan Nhan rất khó coi, tím tái như gan lợn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi