CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 543

Sau đó, anh ta cho Tô Tú Song xem video.

Trên màn hình, một đôi nam nữ như đang bị ngọn lửa trên cao nguyên thiêu đốt, điên cuồng vật lộn với nhau, động tác vô cùng kịch liệt, âm thanh và hình ảnh vô cùng rõ nét và sống động.

Túm lấy chiếc gối ôm ở trên giường lên, Tố Tú Song kích động đánh tới tấp vào Hoắc Diệc Phong.

Sau khi đánh xong thì cô mới khẽ liếm cánh môi khô của mình, lại nói: “Thương lượng một việc đi.”

“Biến đi”

“Hu..” Tô Tú Song vô cùng kiềm chế sự xúc động muốn nhào qua đánh anh †a thêm vài lân nữa đang bùng lên trong lông ngực của cô lúc này, hỏi: “Cái đít vịt của cậu khi nào thì khỏi đấy?”

“Cái đồ thô tục kia! Xin chị hãy gọi nó bằng cái tên thân thương là chiếc mông cong quyến rũ yêu quý của tôi!”

Nói xong lời này, Hoắc Diệc Phong lại cố gắng đè nén cơn đau của bản thân mà đưa tay sờ sờ vuốt ve tạo hình cho đường cong của mình một cái: “Nhìn nhìn đường cong mượt mà này mà xem, tinh tế và hoàn mỹ biết bao!”

Trong quá trình khoe khoang thân thể hoàn hảo của bản thân, anh ta còn duỗi tay ra, vỗ mấy cái “bôm bốp” xuống mông mình.

Nhưng vẻ khoe khoang đó không kéo dài được lâu, vừa mới đánh xuống đã lập tức bị cơn đau kia ập tới khiến cho anh ta phải kêu la thảm khốc.

Cơ bắp trên mặt cô cũng phải run rẩy mấy cái.

Còn gọi là mông cong quyến rũ nữa sao?

Ghê tởm quá đi mất thôi!

Nhưng mà, đầu óc lại xoay chuyển đến chỗ của bà nội, chỉ có thể nhịn anh ta một chút: “Xin hỏi, vết thương chiếc mông cong quyến rũ yêu quý của cậu như thế nào rồi?”

Hoắc Diệc Phong quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy, chị có ý đồ gì với mông cong yêu dấu của tôi sao?”

Có ý đồ cái “bíp” ấy! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Tú Song không thèm để ý đến nữa, tiếp tục nói.

Đợi Tô Tú Song nói rõ ràng hoàn chỉnh mọi việc đâu vào đó hết cả thì anh ta lại cau mày: “Bảo tôi giả làm chồng của chị ư, nếu bị anh hai biết được thì người chết đầu tiên sẽ là tôi đó “

“Trời biết, đất biết, cậu biết, tôi biết, tuyệt đối sẽ không có người nào khác biết được nữa đâu.”

Suy nghĩ cẩn thận lại một chút, Hoắc Diệc Phong lại hỏi: “Lỡ như còn ảnh hưởng đến sau này thì sao?”

“Sẽ không có chuyện đó đâu, sau khi bà nội tôi xuất viện sẽ trở về nhà cũ ở quê, sẽ không ở thủ đô nữa, bà ấy chỉ muốn trước khi đi gặp mặt chồng tôi một chút thôi.”

Con mắt đảo qua đảo lại mấy cái, Tô Tú Song lại nhướn mày lên: “Đúng rồi, lần trước ở hồ Ngọc Bích tôi đã cứu cậu một lần đó, có nhớ không, không phải anh nói muốn báo đáp tôi sao?”

“Được thôi!”

Hoắc Diệc Phong cắn chặt răng đồng ý.

Sau đó, Tú Tú Song lại cẩn thận dặn dò anh ta một số việc cần chú ý.

Không được để lộ ra bộ dáng lưu manh xấu xa.

Ăn mặc chải chuốt cho trưởng thành một chút, nói chuyện thì phải lựa lời trước sau cho cẩn thận.

À, còn không được đeo khuyên tai nưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi