Chương 556
Nghe thấy lời này, đáy lòng của Mộ An Bảo đột nhiên “lộp bộp” một tiếng.
Không biết là có chuyện gì, bỗng nhiên ông ta có một loại dự cảm không tốt.
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập không chút trật tự nào truyền đến.
Mộ Đan Nhan đã trang điểm cho mình thành bảy sắc cầu vồng đang bay thẳng đến phòng khách.
Ánh mắt đảo đến Tô Tú Song, cô ta lập tức khựng người lại, đôi đồng tử co rút mạnh mẽ, đến hai bàn tay đang rũ xuôi theo cơ thể cũng nắm chặt lại vào nhau.
Không phải đã bị tông chết rồi hay sao?
Sao lại có thể xuất hiện ở nhà họ Mộ.
Còn không chút thương tích nào ngồi trước mặt cô ta!
Hô hấp của Mộ Đan Nhân trở nên trì trệ, sau đó trên khuôn mặt lại nở một nụ cười sáng lạn, đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dung Thành: “Sao anh lại đến đây vậy?”
“Ngồi qua kia!” Hoắc Dung Thành cau chặt mày, khế động môi mỏng, lạnh lùng mở miệng.
“Hả?”
Mộ Đan Nhan tỏ vẻ khó hiểu.
“Hôi quá, cách xa tôi ra chút đi…
Sắc mặt của Mộ Dung Thành âm trầm, nói ra câu này còn cố ý để lại mấy chữ ở phía sau không nói ra hết.
Cả người nồng nặc mùi nước hoa, không chừa ra chỗ nào, xộc thẳng vào mũi người khác, khiến anh khó chịu, buồn nôn.
Nghe xong lời này, khuôn mặt của Mộ Đan Nhan cứng đờ, nước hoa cô ta dùng là phiên bản giới hạn toàn thế giới, giá bán lên tới hàng trăm triệu, tuyệt đối không phải là ba loại nước hoa vớ vẩn rẻ tiền.
Tô Tú Song suýt chút nữa là bị chết nghẹn vì nhịn cười.
Miệng của anh cũng độc ác quá đi mất.
“Đan Nhan, qua đây, ngồi ở bên này.”
Khuôn mặt của Mộ An Bảo cũng trở nên tái xanh, cảm thấy rất mất mặt, ông ta vãy tay, gọi Mộ Đan Nhan qua.
Bị ghét bỏ ở ngay trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt của Mộ Đan Nhan vừa trở nên xanh mét, hết xanh lại chuyển thành tím.
Lồng ngực của cô ta phập phồng lên xuống, không tình nguyện mà đứng dậy, đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh Mộ An Bảo.
“Thời gian gần, cô và anh trai cô có dấu giếm tôi chuyện gì không đấy?” Mộ An Bảo đè thấp giọng, hỏi.
“Cái gì cơ?” Mộ Đan Nhan giả vờ không hiểu.
Trương Tuyết Dung cũng đã pha trà xong mang xuống dưới, rót làm bốn ly, không hề có của Tô Tú Song: “Không có đủ dụng cụ làm trà, đành thiệt thòi cho mợ hai rồi.”
Đôi mắt của bà ta thoáng qua tia lạnh lùng, cả mặt hiện lên vẻ trào phúng.
Mộ An Bảo hung hăng trừng mắt nhìn bà ta một cái, Trương Tuyết Dung không thèm quan tâm.
Cướp đi hôn ước của con gái bà ta, còn chưa tạt thẳng ấm trà vào người ả đã là khách sáo lắm rồi, còn muốn uống trà nữa ư, vào uống nước bồn cầu đi.