CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 571

“Bây giờ cậu đang phát giận với tôi đó sao? Nếu như tôi có thể ngồi ở vị trí của cậu thì hôm nay đã không đến đây cầu xin cậu như thế, sắc mặt không kiên nhẫn này của cậu bày ra cho ai nhìn đấy hả?” Mộ An Bảo bừng bừng lửa giận, giọng điêu nặng nề hơn, bắt đầu phát giận.

Dập tắt đầu thuốc, Mộ Hải Hưng trực tiếp đựng lên, hạ lệnh đuổi khách: “Anh cả, bây giờ lý trí của anh không ổn định, không thích hợp để nói chuyện, anh đi về trước đi, qua mấy ngày nữa, bình ổn lại cảm xúc rồi thì chúng ta lại nói tiếp “

“Đuổi tôi đi?” Lồng ngực của Mộ An Bảo phập phồng, không dám tin nhìn ông ấy.

Qua mấy ngày nữa lại nói tiếp?

Lửa chưa cháy đến mông thì chắc chắn ông còn chưa sốt ruột.

Bị dao đâm vào chân, bị nhốt vào trong trong tù cũng không phải là con trai của Mộ Hải Hưng ông, ông vẫn còn có thể ăn ngon ngủ yên.

Mộ Hải Hưng không nói gì, xem như là đang âm thầm thừa nhận.

Bây giờ tâm trạng của ông ta đang kích động, không có cách nào nói chuyện được.

Mà những kiến nghị mà ông nêu ra cho ông ta, ông ta đều phản bác, như thế thì sao mà bàn luận thêm được.

“Mộ Hải Hưng, những năm này, tôi đối đãi với cậu như thế nào, trong lòng cậu còn không rxo sao? Bây giờ tôi gặp khó khăn, cậu lại không thèm đếm xỉa đến?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trước mắt, Mộ Hải Hưng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất còn lại của ông ta, ông ta chết cũng phải nắm chặt cọng cỏ này chôn cùng.

“Anh muốn tự mình đi hay là để tôi gọi cảnh vệ vào dẫn anh đi? Sáng mai bảy giờ tôi vẫn còn có cuộc họp, không có thời gian tranh cãi cùng với anh, anh không ngủ nhưng tôi còn phải ngủ.”

Lần này, khuôn mặt của Mộ An Bảo đã hoàn toàn phát lạnh: “Hôm nay, nếu như cậu không cho tôi một sự công bằng thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi”

“Công bằng? Là tôi sai khiến Mộ Tư Đồng lái xe tông người ta sao? Không thể quản được con trai mình, lại còn phát điên ở chỗ này để làm cái gì?” Mặt mày Mộ Hải Hưng tái mét, hất ly trà đổ xuống đất, âm lượng cao lên.

Cửa thư phòng không hề đóng.

Tiếng tranh cãi gay gắt cùng với tiếng vỡ chói tai của ly trà truyền tới phòng khách.

“Không phải là mối quan hệ giữa hai anh em ông ấy vẫn luôn rất tốt sao, sao đột nhiên lại làm âm ï đến mức này?” Hạ Ngữ Cầm cau mày.

“Đi qua nghe ngóng thử xem sao”

Mộ Hạo Thiên cũng có chút tò mò, đỡ lấy vai Hạ Ngữ Cầm, nhẹ giọng bước qua.

“Mộ Hải Hưng, cậu có còn là con người nữa hay không, lời như thế mà cậu lại dám nói ra được, tôi và chị dâu cậu bây giờ chỉ hy vọng cậu cứu Tư Đồng thoát ra ngoài, cậu lại bày bộ dáng quan lớn ra với tôi, muốn thị uy đấy à?”

Mộ An Bảo bừng bừng lửa giận, bàn tay nặng nề đập lên bàn, làm cho mặt bàn rung động, bút viết đồ đạc ở trên bàn đều rơi xuống hết.

“Cậu có những chuyện xấu xa gì, nếu như tôi nói ra, cậu cảm thấy, bản thân còn có thể ngồi vững được trên chiếc ghế này sao?”

Một câu nói đã rúng động đến trái tim của Mộ Hải Hưng, ông chỉ tay vào Mộ An Bảo: “Anh đừng có mà chó cùng dứt dậu, cắn người vô cớ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi