Chương 573
“Tôi cũng không bị bệnh, tự dưng quan tâm một tên có ý định giết mình mấy lần để làm gì chứ?” Tố Tú Song trợn mắt nhìn qua, theo như cô thấy thì anh mới là tên có bệnh tâm thần thì đúng hơn.
Em muốn cậu ta bị phán quyết như thế nào, ba năm, bảy năm, vô thời hạn, hay là chết tươi ở trong đấy luôn?”
Nói xong lời này, Hoắc Dung Thành còn cố gắng bớt chút thời gian gọi cho Cố Hàn một cuộc điện thoại, để anh ta đến tiệm Bồ Đào mua chút đồ ăn sáng, đặc biệt là loại canh gì đó bổ huyết.
“Vô thời hạn, cả đời này, để anh ta chết già chết mòn ở trong đó luôn!”
Tô Tú Song hận thù cắn chặt răng, răng hàm cắn chặt, má phồng lên, nghĩ đến tên khốn kia là bộ lòng của cô lại sôi sùng sục lên vì lửa giận.
Nhìn thấy biểu cảm sinh động đáng yêu của cô, Hoắc Dung Thành cong người, ôm lấy đôi má đang phình ra của cô, dùng lực hôn lên môi cô một cái, dễ thương thật sự.
Lúc này, tiếng di động vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại người gọi đến là Bạch Tĩnh, Tô Tú Song thuận tay bấm nhận điện thoại: “Alo, Tĩnh à”
“Tú Song, bây giờ cậu đang ở đâu đấy? Trương Tiến Trung gọi điện tới nói là phải đi tới đoàn phim để tiến hành phối âm phần hậu kỳ”
“Thật có lỗi, thay tớ xin lỗi Trương Tiến Trung một câu nhé, tớ bị xe tung trúng, bây giờ còn đang nằm viện, đợi qua hai ngày nữa tớ sẽ đến đoàn phim sau.”
“Được, tớ biết rồi” Bạch Tĩnh thuận miệng trả lời, nói xong lại nghĩ đến dường như có gì đó không đúng lắm, đột nhiên cô ấy cất cao giọng nói của mình lên: “Bị xe tung? Cậu bị ai tung đây?
Tung nặng hay tung nhẹ? Nằm ở bệnh viện nào? Phòng bệnh số bao nhiêu?”
Tai Tô Tú Song phải chịu đựng tân suất âm thanh vang dội kia, cô khẽ xoa xoa lỗ tai mình.
Không trả lời lại một chuỗi những câu hỏi như súng bắn không phanh của Bạch Tĩnh, Tô Tú Song chỉ nói: “Phần đầu bị chút thương tích, thương thế vẫn còn ổn, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa là có thể hồi phục về lại như bình thường rồi”
“Gửi tên bệnh viện và số phòng bệnh cho tớ.”
Quay đầu liếc mắt nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Không cần phải qua đây phiền phức làm gì, đợi thêm mấy ngày nữa là tớ sẽ xuất viện thôi, đến lúc đó mời tớ ăn bữa cơm là được rồi”
“Nhanh lên, đừng kèo cò, lằng nhằng nữa, đừng ép tớ phải tuyệt giao với cậu, thân là người đại diện của cậu, tớ có quyền được biết về mức độ thương tổn của của cậu, thân là bạn bè lại càng phải đến thăm chứ” Giọng điệu của Bạch Tĩnh cứng rắn, thái độ kiên quyết không gì tả nổi.
Làm người phải có lương tâm, vì muốn cứu em trai của cô ấy mà Tô Tú Song đã đánh liều cả mạng sống của mình.
Cô ấy, chắc chắn, bắt buộc, phải đi Tô Tú Song tìm một đống lý do lại bị giọng điệu lạnh lùng của Bạch Tĩnh bác bỏ hết.
Không còn cách nào cả, cô chỉ đành gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh cho cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tú Song lại di chuyển ánh mắt của mình, đặt lên người của Hoắc Dung Thành, nhẹ giọng ho hai tiếng, hỏi: “Anh không đến công ty sao?”
“Không đi.” Hoắc Dung Thành nhướng mày, môi mỏng khẽ cong lên: “Đã rời cuộc họp của công ty qua ngày khác rồi, đặc biệt cố ý ở lại bệnh viện với em, đây chính là quyên lợi mà em được nhận khi làm người phụ nữ của tôi, thế nào, có phải là vừa vui vừa cảm động không?”