Chương 579
Mãi cho đến khi ngồi xuống thì cô ấy vẫn còn có chút chưa thể hồi được hồn ve.
Tô Tú Song không quan tâm đến những thứ như thế này, cũng không có cảm giác gì, chỉ là khi nhìn thấy bầu trời xanh ngát rộng lớn, thì tâm trạng cũng dễ chịu hơn không ít.
“Cậu hai” Quản lý nhà hàng bước tới, thái độ vô cùng cung kính: “Đã cho người sắp xếp hết cả rồi ạ, sẽ không có người nào đến quấy rây ngài dùng bữa được đâu.
Hoắc Dung Thành không chút kiên nhẫn nào, trên mặt hiện rõ sự không nhẫn nại, vẫy vẫy tay.
Sau đó thì những nhân viên phục vụ bê thức ăn đi ra, nhẹ nhàng cẩn thận sắp xếp lên trên bàn, Quản lý đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng trình bày: “Thực đơn hôm nay gồm có bảy món, món khai vị có món salad hoa quả với tôm, sốt bơ trứng và hạnh nhân, tiếp theo chúng ta lại có súp bào ngư Nam Phi nấu cùng nấm tươi, hương vị tươi ngon, đậm đà cảm xúc phối hợp với món tiếp theo là măng tây, ăn cùng với cá song hấp xì dầu, tôm chiên trứng muối, bò nướng sốt tiêu đen ăn kèm với bánh bao chiên, canh sen hầm sen nấm, món tráng miệng là kem sô cô la hạnh nhân ăn kèm trái cây là xoài, đây chính là món ngọt đặc sắc nhất của nhà hàng…
“Lắm mồm như thế để làm gì, là muốn tôi cắt lưỡi ông đi luôn có đúng không?”
Mặt của Hoắc Dung Thành lạnh lùng âm trầm, trực tiếp cắt đứt lời của ông quản lý.
Người quản lý cười nịnh nọt, lập tức khép mồm lại, không nói hai lời, quay người rời khỏi.
Lúc rời đi thì âm thâm lau mồ hôi lạnh đã túa ra đầy đầu, cậu hai thật sự là một ma vương mà, dọa người quá đi mất thôi!
“Anh hung dữ với người ta như thế để làm cái gì?”
Hoắc Dung Thành lạnh mặt: “Còn nói giúp cho ông ta, em đau lòng cho ông ta sao?”
“Tôi không quen không biết gì người ta, đau lòng cho người ta để được cái gì chứ? Việc giới thiệu từng món ăn là trách nhiệm của ông ấy, anh như thế thì không phải là đã làm khó người ta rồi hay sao?” Nhìn thấy bờ vai run rẩy của người quản lý, cô nhịn không được mà nói.
Mỗi một công việc đều không dễ dàng gì, hà cớ gì phải tính toán chỉ li với người ta như thế?
“Tại sao không thấy em đau lòng cho tôi, nói chuyện giúp cho tôi chứ?”
Hoắc Dung Thành lại híp mắt lại, ép hỏi cø.
Bỏ dao rĩa trong tay xuống, Tô Tú Song không thèm nghĩ ngợi gì đã trực tiếp nói: “Cả cái thành phố này, chỉ có anh là tìm người ta gây chuyện thôi, ai dám tìm đến anh gây chuyện chứ?”
Người khác nhìn thấy anh, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là, chọc không được, có người nào mà dám không cần mạng sống này để đi đắc tội chỉ trích anh được chứ?
Mộ Dung Thành nhìn cô chằm chằm: “Em.”
“Tôi tìm anh gây phiên phức lúc nào chứ?” Tô Tú Song nhướng mày, anh đúng là biết cách trợn mắt nói bừa.
“Cứng đầu, đối nghịch tôi, ba lần hai lượt lại chọc giận tôi.”
“1 Tô Tú Song: “…
Sao anh lại có thể còn mặt mũi để nói ra những lời như thế?
Mỗi lần đều là do anh phát giận trước, cô là một bên vô tội đấy, có được không hả?
“Đổi lại là người khác thì sớm đã thịt nát xương tan, không còn khả năng sống sót rồi, em là người phụ nữ của tôi, cho nên mới được hưởng quyền lợi đặc biệt, tôi không tính toán với em.”
Nếu đã là người phụ nữ của mình, vậy thì mình phải quen, mình phải thật nuông chiều.
Thỉnh thoảng mũi cao hơn mắt thì cũng là một loại tình ý.