CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Editor: Mèo (meoancamam)

Tố Tố vốn tưởng rằng Sở Lăng Xuyên sẽ đưa cô về nhà, không nghĩ tới lại chở cô về quân doanh. Quên đi, tức đến từ tắc an chi. Sở Lăng Xuyên lại lặp lại chiêu cũ, sau khi để cô ở trong phòng liền đi làm việc của anh.

Phòng ở có người quét tước qua nên vẫn sạch sẽ như vậy, chăn được gấp chỉnh tề sạch sẽ mà đặt ở đầu giường. Tố Tố cảm thấy nơi này cho dù là cái chăn bình thường cũng rất có sức sống, rất không giống với thế giới của cô.

Không có việc gì làm, một mình nên cũng không muốn ra ngoài đi bộ, Tố Tố chỉ có thể tự nghe nhạc để giải trí. Xem ti vi, ăn đồ ăn vặt rồi ngủ gà ngủ gật, trong phòng bị rối loạn. Trong lúc đo còn có vài người nhà giống cô vào cửa, nói chuyện phiếm trong chốc lát thiên.

Mấy người nhà đi rồi thì Tố Tố liền đi tắm rửa một cái, lúc trưa học đi xe đạp thật đúng là ra nhiều mồ hôi. Chờ khi cô rửa mặt nhẹ nhàng khoan khoái và mặc quần áo chỉnh tề rồi thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại.

Đóng cửa lại, Sở Lăng Xuyên liền bước đến bên người Tố Tố, một tay ôm lấy cô mà cho cô một nụ hôn nhiệt tình như lửa.

Sở Lăng Xuyên rất thích cảm giác ôm Tố Tố, eo của cô nhỏ không đủ một nắm tay, cơ thể mềm mại luôn tỏa ra mùi thơm của con gái. Lồng ngực của anh rộng mà rắn chắc, hai cánh tay có lực giống như một tòa thành bao quanh Tố Tố rất chặt chẽ. Anh cứng rắn, cô mềm mại, hình ảnh hai người ở cùng một chỗ mà ôm nhau như vậy thật hoàn mỹ và hài hòa.

Sau một nụ hôn nóng bỏng thỉ Sở Lăng Xuyên lại lưu luyến không đành lòng mà ở trên mặt Tố Tố hôn cái cái mới chịu ngừng, con ngươi đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố, dường như giống với việc dù nhìn như thế nào cũng đều không đủ.

Hô hấp Tố Tố có chút không ổn định, môi bị hôn qua có chút đau còn có chút tê dại nữa. Hai má không biết là bởi vì hôn mà động tình hay là bởi vì hô hấp không thông mà trở nên đỏ rực, cô rũ mắt xuống tránh đi ánh mắt sáng rực của anh, nhịn không được mím mím môi.

Sở Lăng Xuyên lại giơ một tay lên mà vuốt ve hai má Tố Tố "Bảo bối, dáng vẻ mặt đỏ lên của em thật đáng yêu."

Tuy rằng biết Sở Lăng Xuyên thẳng thắn nhưng mà người đàn ông này trực tiếp khen một câu như vậy làm Tố Tố vẫn thực ngượng ngùng. Nhưng mà tất nhiên phản ứng không thể bình thường được, không phải xấu hổ làm nũng mà lại ngẩng đầu, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rất không khiêm tốn nói: "Bản thân em mặc kệ là khóc hay là cười đều rất đáng yêu."

Sở Lăng Xuyên nhịn không được mà nở nụ cười, cười ra tiếng luôn. Nhịn không được mà lại cúi đầu hôn môi Tố Tố một cái mới nói: "Bảo bối, tự tin của em đã bay lên đến mức độ tự kỷ rồi, khiêm tốn một chút như anh không được sao."

"So sánh với anh thì em còn kém xa." Tố Tố nói xong cũng cười "Em ăn cơm được chưa, em đói bụng."

"Đi, ăn cơm thôi."

Bữa tối lại có rất nhiều người cùng ăn một chỗ mà không ăn bên ngoài, ăn ở trong căn tin doanh trại. Mấy người đàn ông thì cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm. Mấy cô gái đàn bà thì nghe mấy người đàn ông nói chuyện, cũng có khi nói chuyện về đề tài của con gái. Không khí vô cùng náo nhiệt.

Bữa tối kết thúc, mọi người lại thoải mái rời đi, Khá tốt là mặc dù mọi người uống hơi nhiều nhưng cũng không say quá mức cho nên Sở Lăng Xuyên tuy rằng có vài phần ngà ngà nhưng vẫn còn rõ ràng.

Sở Lăng Xuyên và Tố Tố định về phòng ở khu nhà để nghỉ ngơi. Hai người vai kề vai đi qua dọc đường vào khu người nhà.

Lúc này trời đã tối đen, trời đầy sao, đèn doanh trại xua tan đi bóng đêm ở doanh trại. Vị trí nơi đóng quân thực hẻo lánh cho nên xung quanh đều là núi, nhìn xa xa thì cũng tối như mực. Tố Tố cảm thấy nếu cô có mỗi một mình thì ban đêm tuyệt đối sẽ không dám ra ngoài đi bộ.

Sở Lăng Xuyên bước chân lớn nên đi rất nhanh, hơn nữa chuyên tâm đi về phòng ở cho nên bước chân càng rộng. Mà Tố Tố hết nhìn Đông lại nhìn Tây cho nên lúc đi lập tức bị tụt lại.

Nhìn bóng lưng Sở Lăng Xuyên phía trước mà trong lòng Tố Tố lo lắng, Sở Lăng Xuyên, chớ đi nhanh như vậy chứ, cũng không biết phối hợp với cô đi chậm một chút hay sao, vội vàng bước đi nhanh hơn đi theo anh, một phen túm ống tay áo của anh.

"Làm sao vậy?" Anh quay đầu khó hiểu nhìn cô, cô cười hì hì nhưng không trả lời. Anh cũng hiểu được chút gì đó, quay đầu nhìn xung quanh một chút rồi cầm tay Tố Tố kéo tay cô đi đến chỗ khu người nhà.

Rốt cục cũng về tới chỗ ở, vừa vào cửa Sở Lăng Xuyên đã bắt đầu cởi giày, cởi quần áo của mình. Không nói gì, Tố Tố trực tiếp đi vào nhà vệ sinh mà đánh răng rửa mặt, cộng thêm giải quyết vệ sinh, giằng co gần mười phút mới ra ngoài.

Sở Lăng Xuyên cởi hết liền chỉ còn lại quần trong rộng thùng thình. Trên mặt anh đều là cười xấu xa, ánh mắt không e dè mà nhìn chằm chằm bộ ngực của Tố Tố, đi tới rồi nắm cằm của cô, hôn cô một cái: "Chờ anh, anh đi tắm rửa đã."

Mặt Tố Tố nhịn không được đỏ lên, đặc biệt hiểu được lời này của anh có ý gì. Sở Lăng Xuyên hài lòng nhìn phản ứng của Tố Tố, nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Không khí mập mờ này làm Tố Tố có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng rồi đi sửa sang lại giường, treo quần áo Sở Lăng Xuyên đã được gập ở trên giường tốt rồi sau đó mới ngoan ngoãn xem ti vi.

"Bảo bối!" Sở Lăng Xuyên tắm rửa xong liền đi ra, một bước chân liền vọt tới trên giường mà ôm Tố Tố vào trong ngực. Một hồi loạn hôn trên môi và trên người Tố Tố, hôn đến địa phương sợ nhột của Tố Tố làm cô nhịn không được cười rộ lên.

Sở Lăng Xuyên giống như phát hiện ra chỗ chơi rất hay, hơn nữa cho tới bây giờ chưa thấy Tố Tố cười qua như vậy cho nên lại làm mấy chuyện xấu như vừa hôn vừa bóp địa phương sợ nhột của cô. Tố Tố gần như cười đến đau cả hai bên sườn, dáng vẻ trốn vào trong một góc.

Dưới sự chơi đùa của hai người đệm giường đã trở nên rất xốc xếch, ở vị trí góc tường có đồ vật gì đó lộ ra, có chút giống như đã từng nhìn qua. Tố Tố cũng không để ý Sở Lăng Xuyên quấy nhiễu làm cô nhột mà giơ tay cầm đồ vật kia lên.

Tố Tố sửng sốt nhìn đồ vật kia, cũng quên cái gì ngứa hay không ngứa. Sở Lăng Xuyên cũng nhìn thấy Tố Tố nhìn cái gì đó trong tay, một phên đoạt lại rồi nhìn kỹ, mẹ nó, sao lại là mũ, người nào thân thiết như vậy chứ?

Ngày hôm qua Tố Tố đột nhiên đến, anh nhất định không chuẩn bị. Hôm nay hai người gần như đều ở cùng một chỗ, cũng không chuẩn bị cái này, muốn nói là anh chuẩn bị thì chính là nói dối.

"Sở Lăng Xuyên, anh đứng nói đây là anh chuẩn bị." Tố Tố nói xong liền ngồi dậy, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Sở Lăng Xuyên "Không thể tưởng tượng được, anh dường như trung hậu nhưng nội tâm lại đen tối!"

Sở Lăng Xuyên rất bình tĩnh, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ kêu cửa. Anh cũng không muốn vợ mình ở phương diện này lại hiểu lầm đối với anh, nghiêm mặt thực chắc chắn nói: "Cái này không biết là thằng nhóc nào lưu lại, không có liên quan đến anh."

"Sự thật xảy ra ngay trước mặt mà anh còn dám nói dối sao!" Tố Tố nghiêm mặt, ra vẻ lạnh lùng nhưng kỳ thật trong lòng cười nghiêng ngả. Sở Lăng Xuyên anh cũng có hôm nay, chúng ta hiện tại coi như là có oan báo oan, có thù báo thù được rồi.

Đại gia, người nào hại lão tử con mẹ nó rồi. Sở Lăng Xuyên ở trong lòng mắng một câu liền cười về phía Tố Tố: "Vợ à, phòng này em không có ở cho nên có đôi khi sẽ có người nhà của người khác đến thăm rồi ở một chút. Vợ à, em hiểu mà."

Tố Tố miệng mếu máo, che mặt nằm ở trên giường khóc nức nở: "Ô ô.....Tiểu Xuyên Xuyên, anh người này không có lương tâm, kết hôn mới được bao lâu mà anh thế nhưng đã không tuân thủ đạo lý làm chồng hả. Em....em, em muốn bỏ anh!"

Sở Lăng Xuyên nhức đầu, còn khóc lên nữa, đầy là giải thích cũng không rõ sao? Thế nhưng còn muốn bỏ anh. Nhìn bả vai run run, cô gái khóc thương tâm này mà tim của anh cũng run rẩy theo. Lần đầu tiên anh phát hiện mình sợ con gái khóc.

"Bảo bối, em phải tin tưởng anh. Em chính là cô gái đầu tiên của anh, cũng là cô gái cuối cùng, anh chính là vẫn thủ thân như ngọc, thứ này tuyệt đối không phải của anh."

Tố Tố tiếp tục khóc.

"Bảo bối, đừng khóc nữa nhé? Anh đau lòng lắm."

Tiếng khóc vẫn như trước.

"Vợ bảo bối, lòng anh có trời đất chứng giấm, trong sạch như sông Như Nguyệt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ mình."

Tố Tố càng khóc dữ dội hơn, bả vai run rẩy cũng càng thêm khoa trương. "Ngoan, đừng khóc." Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng dỗ Tố Tố, cũng giơ tay nắm bả vai cô, lật thân thể đang nằm sấp vào lòng mình.

Nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt với đầy nước mắt nhưng không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt đang cười đến đáng đánh. (Qúa phúc hắc rồi =.=) Đúng vậy, Tố Tố đang cười, cười đến chảy cả nước mắt. Sở Lăng Xuyên nổi giận, được, nha đầu lừa đảo kia, vốn dĩ không có khóc, nguyên lai vẫn luôn luôn cười mà lại dọa anh đến mức phải giải thích nửa ngày.

Một tay nhấn Tố Tố xuống trên giường, chân sau một bước đã ngồi trên đùi Tố Tố, hai mắt lộ ra hung quang, hung dữ nói: "Tốt, An Nhược Tố, lá gan em không nhỏ nhỉ, cũng dám chơi đùa anh như vậy!"

"Anh...anh....anh bị làm gì vậy." Tố Tố cười đến nỗi thở không ra hơi, chân bị Sở Lăng Xuyên đè không thể nhúc nhích, nhìn vẻ mặt anh khó chịu mà nghĩ rằng mình đùa quá trớn rồi làm anh tức giận.

"Anh muốn cho em biết tay mà nhìn một chút!" Đang nói liền hạ tay xuống, bàn tay to túm một cái nút cài áo sơ mi của Tố Tố không dư một viên mà bay loạn xung quanh, lộ ra ngọn núi bị áo ngực bao vây của Tố Tố.

Tố Tố hô nhỏ một tiếng, hay tay đấm đánh chân anh "Sở Lăng Xuyên, cái người đầu heo này.....Ưm...." Môi bị Sở Lăng Xuyên hôn nên chỉ có thế phát ra âm thanh ô ô a a.

Quần áo bị cởi xuống, hai thân thể dây dưa cùng một chỗ. Lồng ngực rắn chắc của anh đặt ở trên chỗ mềm mại của cô, tay dao động, môi thì rơi xuống từng từng cái hôn giống như dấy lên một ngọn lửa muốn thiêu đốt lẫn nhau.

Sau khi cảm giác được cô động tình, hông của anh hạ xuống, xông vào thật sâu bên trong chỗ mềm mại của cô, hưởng thụ vẻ tốt đẹp của cô. Cô giống như một thảo nguyên rộng lớn mà anh là một tuấn mã, ở thế giới của cô mà thỏa thích rong ruổi.

Một khắc khi tình cảm bộc phát bùng nổ kia, anh gầm nhẹ một tiếng, động tình mà kêu tên cô. Mà Tố Tố trả lại cho anh chỉ có một tiếng "ưm" bị đè nén mà mị người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi