CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Không nói hai ngày nay cô ngã bệnh, Sở Lăng Xuyên đều cẩn thận chăm sóc cô, ban đêm mấy lần cô tỉnh lại đều phát hiện anh vẫn thức mà sờ trán cô, vì cô mà dịch chăn, từng li từng tí đều là nồng đậm quan tâm cùng lo lắng.

Khi Tố Tố truyền nước biển thì trong doanh trại có chuyện nên Sở Lăng Xuyên phải rời đi một lúc, anh lại để cho nhân viên y tế trông coi Tố Tố. Đợi đến khi truyền nước biển lại xong xuôi thì Sở Lăng Xuyên mới vội vã chạy về, cũng đã đến giờ cơm trưa rồi.

Cơm trưa thì ăn ở nhà ăn, Sở Lăng Xuyên phải mời khách nên đồng thời hôm qua còn có một vị người nhà của Đại đội trưởng đến ở, mà lại là căn phòng Tố Tố đã đi qua kia, vợ đại đội trưởng đang định từ việc để đến doanh trại cùng chồng đấy.

Hỏi Tố Tố có ý định này hay không, chỗ cô cách doanh trại nói xa không xa mà nói gần cũng không gần. Theo quân đội cùng anh nhưng không ai nghĩ đến cả, Sở Lăng Xuyên cũng không có hỏi qua, thật ra như bây giờ cũng rất tốt rồi, chẳng qua là cô không biết lái xe nên dọc đường phải giằng co một phen thôi.

Buổi chiều, Tố Tố phải đi nên Sở Lăng Xuyên đã sắp xếp xong đồ của Tố Tố, đút riêng tiền cho cô thật tốt rồi ôm cô mà nhìn lại “Vợ à, sau khi trở về mỗi ngày nên dậy sớm chạy vài bước, rèn luyện nhiều hơn. Nếu không em cái người nhỏ bé ốm yếu nư vậy thì anh yên tâm thế nào.”

Tố Tố cười nói: “Được rồi, không có chuyện gì đâu, em chỗ nào yếu ớt như vậy chứ. Lần này là ngoài ý muốn nên anh đừng lo lắng, em bảo đảm sẽ khỏe mạnh ở nhà, không ngã bệnh mà buổi tối cũng không chạy loạn, điện thoại bất cứ lúc nào cũng có thể gọi?”

“Ừ, vậy anh mong đợi ở biểu hiện của em.”

Tố Tố về nhà, buổi chiều anh có việc mà cô mới khỏi bệnh, không muốn dọc đường cô bị giày vò nữa mà bệnh nên Sở Lăng Xuyên để cho một người chiến sĩ lái xa đưa cô về. Trước khi đi Tố Tố ngồi ở trong xe, anh chỉ vẫy vẫy tay về phía cô rồi xe liền lái đi.

Hơn một tiếng thì cũng đến cửa nhà ba mẹ, Tố Tố mời chiến sĩ trẻ kia vào trong ngồi một chút nhưng chiến sĩ kia nói gì cũng không chịu, ngược lại khi Tố Tố xuống xe lại đưa cho cô một vật.

“Chị dâu, đây là doanh trưởng để em đưa cho chị.”

Tố Tố nhận lấy vật đó, lại là ví tiền của cô, đã tìm được rồi. Hỏi chiến sĩ kia mới biết, là công nhân vệ sinh tìm được ở thùng rác mà giao cho đồn công an gần đó. Bởi vì đã báo án nên họ liền liên lạc cho Sở Lăng Xuyên hãy cầm đồ về. Trong ví tiền trừ tiền mặt thì chứng minh thư các thứ đều ở đây, tấm hình kia cũng an toàn nằm trong ngăn kẹp trong suốt.

Chiến sĩ kia cũng hoàn thành nhiệm vụ nên liền lái xe rời đi. Tố Tố trở vào tỏng nhà ba mẹ, sợ quấy rầy anh làm chính sự nên sẽ dùng điện thoại của ba để gửi cho anh tin nhắn nói cho anh biết đã về đến nhà. Tố Tố có chút không hiểu, tại sao Sở Lăng Xuyên không có tự mình đưa cho cô? Là bởi vì anh thấy tấm hình hay là căn bản anh không có nhìn? Không nghĩ ra, không thông suốt được...

Điện thoại di động mất, tiền mặt cũng mất. Thẻ tín dụng cũng mất, nhưng mà không đối diện việc ít tiền hơn, tấm thẻ này cũng không có bao nhiêu tiền, cô còn một tấm thẻ nữa cơ, tấm này được gửi tiền định kỳ còn cái (bị mất) kia là tiền tiêu vặt.

Buổi trưa thứ Hai, trước Tố Tố đi làm thẻ điện thoại, buổi chiều sau khi tan việc thì mới đị mua điện thoại di động mới, trả tiền xong liền rời đi. Lắp thẻ điện thoại vào rồi lập tức gọi điện cho Sở Lăng Xuyên, muốn nói cho anh biết mình đã mua điện thoại di động rồi. Nhưng mà cô vừa mới gọi, còn chưa kịp nói chuyện đó thì bên kia liền truyền đến giọng nói của Sở Lăng Xuyên: “Bảo bối, mua điện thoại di động rồi sao? Em hoàn toàn khỏe chưa, còn bị rối loạn nữa không, hả? Bị rối loạn thì nhớ uống thuốc, không được tiêm. Vợ à, bị rối loạn cũng không phải đùa giỡn...”

“Cút!” Tố Tố gắt lên gầm nhẹ một tiếng, cúp điện thoại mà mặt của cô không tự chủ được sung máu, đỏ tối tinh rối mù, người đàn ông thối này, cố ý nói ra để cười cô.

Ôi, đều là cô gửi nhầm tin nhắn kia mà gây họa, đoán chừng đủ cho anh cười nửa năm rồi.

Tố Tố đang định để máy vào trong túi xách thì chuông điện thoại lại vang lên, xem số gọi đến một chút lại là Sở Lăng Xuyên gọi tới. Cô ấn tắt không nhận nhưng anh lại tiếp tục gọi, cô tiếp tục tắt, cuối cùng bên kia gửi tới tin nhắn: Bảo bối, anh sai rồi, nghe điện thoại đi, ngoan nào.

Cuối cùng cô vẫn nghe, hai người hỏi thăm lẫn nhau, nói mấy câu sến súa sau lại lắm mồm nói mấy câu xấu, lúc này mới tắt máy. Tố Tố cất máy xong, ngang đầu đang định đi bộ thì một bóng dáng bỗng nhanh chống đến mà chặn lại đường đi của cô. Tố Tố lui về sau mấy bước, sau khi thấy rõ ràn người ngăn đường đi của cô thì đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, hết sức khó chịu với người đàn ông này. Người ngăn đường cô không ai khác chính là Trì Dật Phi, hắn lại muốn làm cái gì đây? (Úm ba la xì bùa, Diêm Vương, Mạnh Bà, mau đi nhận lại người này, đầu thai quá uổng rồi)

Cho dù hắn muốn làm cái gì, hiện tại cô muốn làm chính là cách xa người này, cách nhau không nhiều lắm thì dừng lại. Tố Tố xoay người, đi về phía ngược lại, nào biết người đàn ông này lại tiến lên mấy bước mà tiếp tục ngăn đường đi của cô. Tố Tố dừng bước lại, lạnh lùng nhìn anh, không khách sáo nói: “Trì tiên sinh, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, hình như là nói “chó ngoan không cản đường”, mà anh lại ngăn cản đường của tôi, là có ý gì?”

Trì Dật Phi ngược lại ôn hòa không giận dữ, giống như đối với lời của Tố Tố một chút cũng không tức giận, cười nhạt “Không nghĩ tới em người này cái miệng nhỏ xinh đẹp cũng có thể nói ra lời khiếm nhã để mắng người như vậy.” (Diêm Vương, Mạnh Bà! Nhanh đi nhận người, ô nhiễm không khí!!!)

Cái miệng nhỏ xinh đẹp, cô hình dung nếu cái này từ miệng Sở Lăng Xuyên nói ra, Tố Tố sẽ cảm thấy thật sến súa, nhưng từ tỏng miệng người đàn ông trước mắt này nói ra thì cô chỉ cảm thấy lạnh người đến buồn nôn, phải cẩn thận.

“Cô giáo An, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt một chút hay không.” Trì Dật Phi vừa nói liền đưa tay muốn nắm cánh tay Tố Tố, cô vội vàng né tránh, không vui nhìn hắn: “Trì tiên sinh, mời anh nghiêm túc một chút. Còn có, tôi với anh cũng không có gì để nói.”

Trì Dật Phi tiến tới gần Tố Tố, cười đến đáng đánh đòn, nói từng câu từng chữ: “Vậy ngày mai tôi sẽ đi trường học nói, em nghĩ như thế nào? Tôi nghĩ, thân phận của cô giáo An như vậy thì nhất định không muốn trở thành đối tượng để đồng nghiệp cùng học sinh lúc rảnh rỗi tám chuyện đâu chứ?” (Diêm Vương! Mạnh Bà!!!)

“Anh thật vô liêm sỉ đến hết khả năng rồi, được, tôi xin đợi đại giá (*) của anh.” Là uy hiếp mà, cô không chấp nhận, hậu quả là cái gì cô cũng không muốn nghĩ, chẳng qua là cảm thấy không thể thỏa hiệp với người vô liêm sỉ.

(*) đại giá: đại là lớn, giá là xa giá của nhà vua. Ý là sự xuất hiện to lớn của Trì Trật Chân, ấy nhầm, là Trì Dật Phi ^^

Tố Tố nói xong muốn bỏ chạy nhưng hai cánh tay lại bị Trì Dật Phi vững vàng bắt được làm cô có chút sợ, không biết rốt cuộc anh muốn như thế nào, đá đánh mà giãy dụa: “Buông tôi ra, người tới, bắt lưu manh!”

Nhưng mà người khác đi tới lui cũng không ai để ý tới cô, chỉ cho là đôi tình nhân đang giận nhau, Trì Dật Phi cười: “Em cần gì phải vậy, tôi lại không làm gì em, chỉ là muốn nói với em một điều kiện thôi, nếu không thể thì tôi sẽ để em đi.”

Tố Tố tức giận nhìn hắn “Được, điều kiện gì anh nói đi.”

“Tìm một chỗ rồi nói, nơi này không phải chỗ nói chuyện.” Trì Dật Ph vừa nói liền chỉ một nhà hàng ở đường đối diện: “Đi thôi, vừa đúng lúc cùng nhau ăn tối. Mời.”

Bất đắc dĩ mà Tố Tố chỉ đành phải cùng hắn đi đến nhà hàng đối diện kia, nơi đông người nên cô cũng không sợ anh sẽ làm gì, hơn nữa cô cũng phát hiện mình càng phản kháng thì hắn liền càng mãnh liệt hơn, cho nên cô phải thay đổi phương pháp.

Trong nhà hàng có không ít người, hai người ngồi ở một vị trí tương đối yên tĩnh, Tố Tố suy nghĩ nên điện thoại cho ai tới giúp đỡ đây, La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành không thích hợp, nhất định họ sẽ nói cho Sở Lăng Xuyên, cô không muốn Sở Lăng Xuyên biết chuyện này, lại càng không muốn làm liên lụy đến việc anh phạm lỗi gì đó, ảnh hưởng đến tiền đồ.

Quên đi, xem hắn nói cái gì.

Tố Tố nghiêm mặt ngồi, Trì Dật Phi thì nhìn chằm chằm cô. Ừ, có thể nói như vậy, bị một người nhìn chằm chằm như thế không phải một loại hưởng thụ mà Tố Tố cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy: “Trì tiên sinh, phiền toái anh có lời gì thì nói đi.”

“Cô giáo An, tôi cảm thấy em là một cô gái rất ưu tú, xinh đẹp, có cá tính, rất xuất chúng, em nên có cuộc sống tốt hơn. Không lừa em nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi cảm thấy em là một cô gái để cho tôi động lòng...”

“Cho nên làm sao?” Tố Tố giễu cợt cười cười “Anh là muốn đùa giỡn với con gái sao, hay là muốn một đêm kích tình, hoặc là anh muốn tôi cùng anh kết hôn, hay có lẽ anh thích tiểu tam? Cho dù anh nghĩ như thế nào, tôi rất trịnh trọng nói cho anh biết, anh tìm nhầm người rồi.”

“Một đêm, bao một đêm của em, một trăm vạn.”

Tố Tố gần như muốn hộc máu, cũng có loại xúc động muốn đánh một quyền vào mặt hắn, vậy nhất định sẽ rất thoải mái đây. Oh, Sở Lăng Xuyên, nhận anh ban tặng mà giờ vợ anh hình như phải đổi thành cô gái bạo lựa rồi đấy.

Không, vốn là cô không có danh hiệu này.

Cô thật sự luôn lộ ra khuôn mặt kích tình sao? Người đàn ông đầu tiên cô đi xem mặt cũng mang cô đi thuê phòng, Trì Dật Phi vừa gặp mặt một lần lại muốn mua một đêm của cô, dáng dấp của cô có tiềm chất kích thích bọn họ t*ng trùng lên óc như vậy sao, mẹ nó!

Thứ lỗi cho cô ở trong lòng không nhịn được mà bùng nổ, thật sự là rất không bình tĩnh được rồi.

Nhìn Tố Tố không nói lời nào, Trì Dật Phi cho là Tố Tố đang suy nghĩ, dù sao cũng là một cô giáo, sợ là cả đời cũng khó kiếm một trăm vạn: “Nếu như cô giáo An cảm thấy một trăm vạn không đủ, ba trăm vạn cũng không thành vấn đề.”

Tố Tố từng chút tiến về phía trước, nghĩ đến người đàn ông phía trước này đầu đã bị cháy hỏng sao, cô thật vạn phần không hiểu nổi mà. Cô đứng dậy ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Anh cũng thường làm chuyện này đi, thật là thuần thục đấy.”

Trì Dật Phi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, cho là cô động tâm nên rất tao nhã: “Không, em là cô gái đầu tiên đáng giá để tôi làm như vậy, bởi vì em rất đặc biệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi