CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Khi tiểu Thẩm đi tới trước mặt mọi người, quán trưởng (*) vỗ vỗ bả vai tiểu Thẩm, cười đi cùng bọn họ mà giới thiệu: “Tiểu Thẩm chình là huấn luyện viên ưu tú nhất của chỗ chúng tôi, tuy còn trẻ tuổi nhưng thân thủ rất được.”

(*) quán trưởng: là trưởng nơi học võ mà Tố Tố đến á.

Quán trưởng theo thứ tự giới thiệu, tiểu Thẩm cũng khách sáo lễ độ bắt tay cùng mọi người, bao gồm cả Sở Lăng Xuyên, khi giới thiệu đến Tố Tố thì tiểu Thẩm vẫn bình tĩnh vô ba như cũ, ánh mắt nhìn Tố Tố giống như nhìn một người xa lạ. Giống như cho tới bây giờ bọn họ cũng không nhận ra nhau, chưa từng có bất kỳ quan hệ, hắn có thể làm bình tĩnh vô ba được nhưng mà cô lại không có tiền đồ, cô không thể làm được, sự tình cờ gặp nhau này mang cho cô chấn động quá lớn làm cho cô gần như điên lên rồi.

“Chào em.” Tiểu Thẩm nhàn nhạt nói, vươn tay định bắt tay cùng Tố Tố nhưng tay của cô thế nào cũng không thể đưa lên, cơ thể giống như cứng đờ, tim giống như bị một tảng đá lớn đè lên, ngay cả hô hấp cũng khó khăn như vậy. Tay của hắn cứ dừng lại giữa không trung như vậy, không khí có chút lúng túng.

Mặt Tố Tố bởi vì trước đó bị chấn động quá lớn nên phiếm hồng mà bây giờ lại thay đổi thành tái nhợt, cô gắng sức hồi lâu mới lên tiếng: “Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái nên đi trước...”

Cô rốt cuộc cũng có thể khống chế cơ thể mình mà xoay người, giống như chạy trốn liền rời khỏi, trong mắt tiểu Thẩm lóe lên cái gì đó mà sắc mặt Sở Lăng Xuyên trầm xuống nhưng cô đều không thể thấy được. Sau lưng cô tiếng ba mẹ gọi ầm ĩ nhưng cô cũng không nghe được, chỉ muốn rời đi nơi có bầu không khí làm cho cô hít thở không thông này.

“Đứa nhỏ này, đây là bị làm sao vậy?” Lý Nguyệt Hương đối với phản ứng của con gái rất là khó hiểu, cứ đi như vậy thật cũng quá không lễ phép rồi, trong lòng nói như vậy nhưng bà cũng vội vàng nói lời xin lỗi vì hành động của Tố Tố. Mọi người đều không phải là người câu nệ tiểu tiết (*) nên đương nhiên cũng không để ý Tố Tố đột nhiên rời đi có không lễ phép hay không, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ có Sở Lăng Xuyên và tiểu Thẩm biết tại sao Tố Tố khác thường thôi.

(*) không câu nệ tiểu tiết: là không để ý đến những chi tiết nhỏ, ý ở đây là không để tâm là Tố Tố có lịch sự hay không.

Hai tròng mắt Sở Lăng Xuyên sâu như lốc xoáy, nhìn không thấy ý nghĩ của anh “Con đi nhìn một chút.” Anh khẽ vuốt cằm liền xoay người đuổi theo, xuống tầng mà ngăn cản Tố Tố, hai tay có lực nắm bả vai cô mà cau mày nhìn cô: “Em không sao chứ?”

Tố Tố nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn người đến người đi đông nghịt mà trái tim không cách nào bình tĩnh của cô cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô quả là quá kém, làm sao mà lại không bình tĩnh được như vậy, không phải chỉ là một quá khứ sao, cô điều chỉnh tầm tình một chút rồi nghĩ một đằng nói một nẻo: “Em...em không sao, chỉ là đột nhiên đầu có chút choáng váng thôi, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.”

Sở Lăng Xuyên không nói gì nữa, chẳng qua là đôi mắt kia chứa quá nhiều nặng nề, tâm cũng bởi vì phản ứng của Tố Tố mà bị nhéo lại, loại cảm giác này làm cho người ta không thoải mái này anh chưa bao giờ có. (Là ghen đó ba)

An Nhược Tố, chừng nào em mới hiểu phải thật thà chứ.

Hai tay anh trượt xuống cánh tay cô, nắm tay của cô, đôi tay mềm mại trong những ngày ấm áp này lại lạnh như băng như vậy, anh nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình rồi dắt tay cô đi tới chỗ đậu xe. Sở Lăng Xuyên đi gấp, bước chân rất lớn nên Tố Tố chỉ có thể bước chân nhanh chóng đi theo. Hình như anh đang sốt ruột, tức giận hoặc là có tâm sự, khi đó mới quên thả chậm tốc độ để cô có thể đuổi theo.

Đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe nhưng Tố Tố lại đứng ngốc ở đó không không biết lên xe, hồn đã sớm bay xa rồi. Đối với Tố Tố như vậy thì Sở Lăng Xuyên nhìn rất không thoải mái, anh cau mày, trong con người lộ ra chút không vui: “Thất thần làm cái gì, lên xe đi!”

Tố Tố hoàn hồn, nhìn anh một cái rồi lúc này mới lên xe.

Sở Lăng Xuyên đóng sầm cửa lại, lên bên kia xe rồi khởi động, thay đổi phương hướng mà chạy nhanh rời đi. Trong lúc xe đi vào dòng xe cộ trên đường thì điện thoại của anh vang lên.

Nhìn dãy số một chút là Lý Nguyệt Hương gọi tới, anh nhận điện thoại thì bên trong truyền đến giọng nói của Lý Nguyệt Hương: “Tiểu Xuyên à, Tố Tố không làm sao chứ?”

Sở Lăng Xuyên quay đầu liếc mắt nhìn Tố Tố đang hoảng hốt mà chân mày lần nữa nhíu mày, lại bình tĩnh nói: “Mẹ à, cô ấy không sao cả, con đưa cô ấy ra ngoài đi dạo nên sẽ không đưa ba mẹ về được rồi.”

“Không có việc gì đâu, các con chơi việc các con, chúng ta gặp mặt cùng bạn bè một chút rồi trở về, mẹ tắt máy đây.”

Nói xong hai người cúp máy, Sở Lăng Xuyên tiện tay ném máy sang bên cạnh rồi tiếp tục lái xe. Mà Tố Tố lại dựa đầu vào cửa sổ xe với một dáng vẻ hốt hoảng, ánh mắt không có chút sức sống nào nhìn ra ngoài cửa xe, không biết đang suy nghĩ gì. Có lẽ cái gì cũng không nghĩ cũng có lẽ đang suy nghĩ đến hắn.

Sở Lăng Xuyên nơi nào cũng không đi, anh không có tâm tình đi chơi chút nào, định chở Tố Tố trực tiếp về nhà, trên đường về nhà thì mua một chút nguyên liệu nấu ăn, coi như khó chịu như thế nào thì nói chung vẫn phải ăn cơm, anh không ăn nhưng cô gái không yên lòng này vẫn phải ăn.

Xe lái vào khu nhỏ rồi dừng dưới tầng mà Tố Tố một chút hứng thú xuống xe cũng không có, hoàn toàn đắm chìm trong một thế giới mà Sở Lăng Xuyên chạm không tới, quên cả chính mình, ngay cả anh cũng quên, quên hết mọi thứ.

“An Nhược Tố!” Sở Lăng Xuyên căng cổ họng hô một tiếng, Tố Tố mới giật mình một cái mà hồi phục tinh thần lại, phản xạ tính hô to một tiếng “Có!”

Sở Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn hoảng hốt của cô mà vừa tức vừa bất đắc dĩ, đưa tay vỗ nhẹ một cái trên đầu cô: “Hồn lên tận chín tầng mây đây, đến nhà rồi, cầm đồ xuống xe đi.”

“A, ừm.” Tố Tố tay chân luống xuống xuống xe, giống như con ruồi không có đầu mà xông vào cửa. (Té như chơi đấy má, ba má nhà này quá bối rối rồi >.<)

Sở Lăng Xuyên nhìn tinh thần Tố Tố không bình thường mà trong lòng một trận bất đắc dĩ. Tự mình cầm đồ, khóa cửa xe rồi đi theo phía sau cô lên tầng, bước chân vang dội, giống như mặt đất cùng anh có thù vậy.

Về đến nhà Tố Tố liền nhốt mình vào phòng ngủ, có lẽ cô cần một người yên lặng đợi, Sở Lăng Xuyên lúc này cũng không có tâm tình gì mà quan tâm cô nữa, một mình mở ti vi mà xem ở phòng khách. Nhưng mà, anh nơi nào có thể xem được chứ, trong đầu đều là biểu hiện hôm nay của Tố Tố. Ở đạo quán (*) nhìn thấy người đàn ông kia, cô chắc muốn ngất xỉu đi, vẫn quan tâm người kia như vậy sao? Ở trong lòng cô, lực ảnh hưởng của hắn lớn như vậy?

Tiểu Thẩm, Thẩm Hạo Vũ, rắn hổ mang, cứ bất ngờ xuất hiện không kịp đề phòng như vậy. Lần này thật muốn chuẩn bị chiến đấu một lần. Sở Lăng Xuyên có chút phiền não mà đi lại trên đất, vòng tới vòng lui giống như con quay. Cuối cùng anh cũng ngồi xuống, rót cốc nước lạnh rồi uống xong lúc này lửa giận trong bụng mới tiêu tan hơn phân nửa.

Cứ như vậy mà trong phòng một người, ngoài phòng một nguời, giẳng co đến khi sắp 11 giờ thì Tố Tố mới đi ra từ phòng ngủ, trên mặt có chút lờ mờ buồn ngủ giống như vừa mới tỉnh dậy, cô đi nhà vệ sinh một chút, lúc đi ra thì Sở Lăng Xuyên hô lên: “An Nhược Tố, em tới đây.”

Tố Tố quay đầu nhìn về Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở ghế sa lông, do dự một chút rồi đi tới mà ngồi bên cạnh anh, hôm nay phản ứng của cô quá mức dị thường, anh nhất định đã nhìn ra được gì đó đi, đây là muốn xét hỏi sao?

“Đi, giúp anh rửa hoa quả một chút.”

Rửa hoa quả? Tố Tố không nhịn được trừng mắt nhìn anh, liền vì rửa hoa quả mà đáng giá huy động nhân lực như vậy kêu cô tới sao? Sở Lăng Xuyên trừng lại cô, nghiêm mặt nói: “Trừng cái gì mà trừng, nhanh lên đi.”

Anh nghiêm túc mà làm Tố Tố kinh sợ, vội vàng đi rửa hoa quả cho anh. Nhưng tủ lạnh trong phòng bếp trái cây đã sớm hết rồi, cô chỉ đành phải đi bộ ra ngoài, thấy bàn trà gần đó để một đống đồ mà nghĩ bên trong nhất định là có chút hoa quả.

Cô vội vàng đi tới mà mang mấy thứ đó về phòng bếp, Sở Lăng Xuyên thế nhưng cũng không giúp môt tay, giống như đại gia mà chờ cô phục vụ, hơn nữa đối với chuyện ngày hôm nay cũng ngậm miệng không hỏi làm cho Tố Tố có chút không hiểu anh nghĩ như thế nào.

Anh không hỏi vẫn tốt hơn, dù sao cô cũng không muốn nói.

Sở Lăng Xuyên chờ ở phòng khách nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Tố Tố đi ra, anh ngồi không yên mà đứng dậy đi tới phòng bếp. Đi qua phòng ăn, đi tới phòng bếp thì thấy vòi nước chảy ào ào mà Tố Tố thì cầm trong tay một quả táo, ngốc lăng mà ngẩn ngơ đứng ở đằng kia, nhìn dáng vẻ chắc lại hồn bay lên chín tầng mây rồi.

Anh đi tới, đóng vòi nước lại rồi một tay lấy quả táo Tố Tố đang cầm trong tay nhét vào trong bồn rửa, cầm một tấm khăn lâu khô nước trên tay cô rồi lôi cô ra ngoài, đi tới bên cạnh ghế sô pha rồi nhấn cô ngồi xuống. Sở Lăng Xuyên từ trên cao nhìn xuống cô gái đang không tập trung này mà Tố Tố cũng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn lại bàn trà một chút mới nhớ đến mấy trái cây, nhìn lại mình đang ngồi trên ghế sô pha một chút.

Trong lòng cô một trận chán nản, An Nhược Tố à, ngươi có thể có chút tiền đồ được hay không, đang làm cái gì vậy chứ. Cô tự nói với chính mình, An Nhược Tố, ngươi đã không bình thường bốn năm rồi, bây giờ còn muốn tiếp tục nữa sao, Thẩm Hạo Vũ hắn với ngươi cũng chỉ là người xa lạ thôi.

Hiện tại ngươi đã là một cô gái đã kết hôn rồi, có chồng, có nhà ở, suy nghĩ nhiều như vậy để làm cái gì? Hắn trở về thì trở về, đó đã là chuyện không liên quan tới ngươi, An Nhược Tố, ngươi tỉnh lại đi.

“An Nhược Tố....”

Sở Lăng Xuyên đang muốn nói chuyện thì Tố Tố lại đứng phắt dậy “A, cái đó, em đi nấu cơm đây, anh muốn ăn cái gì, gà xào cay được không? Hay món khác? Hôm nay em sẽ xuống bếp.”

“Em không sao chứ?” Sở Lăng Xuyên có chút lo lắng cho cô, anh chưa từng thấy Tố Tố thất thường như vậy. Cũng chưa từng thấy qua mình như vậy, bản thân đều bị cô gái này tác động mà bị ảnh hưởng theo.

“Em không sao, em rất khỏe mà.” Tố Tố nói xong liền đi vào phòng bếp. Sở Lăng Xuyên nghĩ đến dáng vẻ không yên lòng của cô kia, chỗ nào yên tâm cô một mình ở phòng bếp giằng co chứ nên liền đi theo.

Bữa trưa thực sự là Tố Tố làm, Sở Lăng Xuyên chỉ ra tay một chút, ba món ăn một món canh với cơm tẻ, tốc độ cũng coi như là nhanh. Thức ăn để lên bàn rồi hai người ngồi đối mặt nhau, Tố Tố đưa cho Sở Lăng Xuyên đôi đũa trong tay: “Lần trước đi thăm anh là lúc chưa ăn, lần này phải bồi bổ cho anh nên anh phải ăn nhiều một chút.”

Sở Lăng Xuyên cầm đũa rồi nhìn Tố Tố một cái rồi cúi đầu ăn cơm, gắp một miếng thịt gà để vào trong miệng, nhai một chút mà sắc mặt đổi một chút nhưng cũng không có nhiều phản ứng hơn.

Tố Tố thấy sắc mặt của anh thay đổi, cũng tự mình thử một chút, vừa mới ăn một miếng trứng xào cà chua thì mặt liền đau khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, đứng dậy chạy tới thùng rác gần đó mà phun thứ trong miệng ra ngoài. Còn nhịn không được mà kêu lên: “Ôi, làm sao mà ngọt như vậy!”

Sở Lăng Xuyên nhưng vẫn nuốt xuống, vẻ mặt buồn cười nói: “Anh nói em này vợ, tài nấu nướng rắc muối của em, muối cùng đường cũng phân biệt không được, em đã nói sau này em sẽ như thế nào chứ, buồn đến chết rồi.”

Tố Tố rất chột dạ, xấu hổ, rất sợ Sở Lăng Xuyên biết mình hoảng hốt thành như vậy là bởi vì người đàn ông khác mà nổi giận hay cô sợ sẽ làm anh tổn thương? Có lẽ là đều có hết đi, cô ngồi xuống mà cúi đầu buồn bực nói: “Vậy nếu không thì làm lại đi? Hôm nay...Ừ, phát huy hết sự thất thường.”

“Được, em tới làm đi, em không được nhờ vả đâu.”

Bận rộn lâu như vậy nhưng thức ăn vẫn không thể ăn, kết quả cuối cùng là Sở Lăng Xuyên biến cơm thành cơm rang, rốt cuộc mới ăn no. Buổi trưa ngủ trưa một lát rồi buổi chiều trở về nhà Sở thăm hai vị trưởng bối. Cơ thể Triệu Đình Phương hồi phục rất tốt nên Sở Lăng Xuyên cũng yên lòng. Buổi rối ăn xong cơm tối mới rời đi. Từ chỗ ba mẹ bên kia trở về thì đã là 9 giờ, hai người rửa mặt rồi liền đi ngủ.

Tắt đèn, hai người gần như không nói chút gì cả, Tố Tố yên lặng nằm cố gắng ngủ mà Sở Lăng Xuyên cũng thế, giống như cọc gỗ nằm ở chỗ đó, không nhúc nhích, không biết anh đang suy nghĩ gì. Ngay cả anh thích vận động trên giường nhất hôm nay cũng bị bỏ qua.

Đêm ngày càng khuya, Sở Lăng Xuyên rất khuya mới ngủ được nhưng cũng không thực sự ngủ hẳn, không biết tại sao ngủ được một chút lại bỗng tỉnh lại, nhìn đêm đen như mực mà trong lòng ngẩn ra, đưa tay vừa sờ thì bên cạnh không có ai.

Hơn nửa đêm không ngủ được, đã đi chỗ nào rồi? Sở Lăng Xuyên rời giường, giơ tay xoa mi tâm, đi ra ngoài phòng ngủ. Phòng khách có bật một ngọn đèn nhỏ làm ánh sáng mông lung, anh nhìn một cái liền thấy được Tố Tố, cô đang ngồi trên ban công. (*)

(*) Đoạn này thấy ghi là “ngồi trên ban công” nhưng mình thấy đứng hợp lý hơn, dù vậy ở đây nghĩa là chị ngồi xuống ghế sau cái lan can ở ban công chứ đâu có ai dại mà ngồi lên lan can, mà tác giả mẹ kế cũng chơi kỳ...

Bóng lưng mảnh khảnh bị một loại đau thương bao phủ, giống như nói không hết tâm sự cùng đau khổ, lại giống như do dự luống cuống. Anh đi tới nhưng cô không cảm thấy được, cho đến khi anh ngồi xổm người xuống, hai tay vòng qua người cô thì cô mới hồi hồn.

Cô hoảng hốt khép tay lại che đi thứ gì đó trong tay, giấu ở dưới đùi, cô gắng che giấu gì đó nhưng Sở Lăng Xuyên đã sớm thu động tác của cô vào mắt thì cũng lập tức hiểu, cô gái này hơn nửa đêm không ngủ ra chỗ này là thấy vật mà nhớ người đây.

“Hơn nửa đêm không ngủ được mà ra đây để ngắm sao hả? Em rất thích thú đi? Hả?” Sở Lăng Xuyên vừa nói vừa nắm cằm Tố Tố, quay mặt cô lại mà vành mắt lại hồn làm tim của anh lại bị nhói đau một chút, hơi nhíu mày: “Làm sao mà khóc? Có phải tối nay anh vắng vẻ em nên khó chịu?”

Tố Tố cứng lại, có chút không biết làm sao, vốn là cô vừa không biết trả lời anh như thế nào, vừa hận chính mình như vậy nhưng anh lại nói một câu như thế làm cho cô không biết nên khóc hay nên cười, trong lúc nhất thời vẻ mặt trên mặt rất phức tạp. Anh nói nói như thế giống như cô đúng là một cô gái rất ham muốn vậy nên không chút nghĩ ngỡi mà phủ nhận “Em..em mới không có đâu.”

“Đừng nói dối. Đi ngủ thôi.” Sở Lăng Xuyên nói xong ôm ngang người Tố Tố, xoay người đi vào phòng ngủ, mà ví tiền của Tố Tố bị để lại trên ban công, giống như bị chủ nhân vứt bỏ mà lẻ loi nằm ở đó.

Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố trở lại phòng ngủ, ba bước cũng thành hai bước đi đến cạnh giường, ném Tố Tố lên trên giường mag anh cũng theo đó đè Tố Tố dưới người, hai bàn tay kia nhanh nhẹn cởi ao ngủ của cô.

“Anh làm cái gì vậy...Cũng mây giờ rồi.” Tố Tố giãy dụa cơ thể, muốn thoát ra khỏi phía dưới anh, hai tay cũng ngăn cản động tác của anh nhưng mà Sở Lăng Xuyên là ai chứ, có thể ngăn cản anh sao, mấy bước liền cởi xuống áo ngủ của cô rồi, cũng cởi sạch sẽ áo ngủ của mình trong mấy giây rồi ôm Tố Tố vào trong ngực.

“Anh thề, không bao giờ...vắng vẻ em nữa.” Nói xong anh cúi đầu hôn. Hôn đến nồng nhiệt, so với trước đây còn mãnh liệt hơn, dường như muốn chiếm đoạt hết cô vậy. Tố Tố vốn không có tâm tình cùng hứng thú nhưng cơ thể không ngừng bị anh trêu chọc.

Khi thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ thì Sở Lăng Xuyên mới phát giác ra rằng Tố Tố là thuộc về anh, hoàn toàn thuộc về anh, không hề mơ hồ không chạm được, không sờ được nữa, trong lòng mới ổn định một chút. Lần hoan ái này khong giống trước đây mà ôm nhau gắt gao, anh nâng hai canh tay nhìn cô, nhìn cô vì vậy mà nở rộ sinh đẹp, nhìn cô dần dàn bị anh chinh phục dưới thân mà mềm mại, tim của anh cũng chìm xuống.

Một ngày nào đó lòng của cô cũng sẽ là của anh, để cho cái Thẩm Hạo Vũ gì đó đi gặp quỷ đi. Trong lòng anh có một giọng nói nhỏ, An Nhược Tố, anh chờ em, nhưng mà anh hi vọng em đừng để cho anh đợi quá lâu.

Bởi vì ban đêm vận động nên ngày hôm sau hai người cũng dậy muộn. Người tỉnh lại đầu tiên là Tố Tố, nhìn Sở Lăng Xuyên ngủ trầm trầm bên cạnh mà cô sợ đánh thức anh nên đành phải rón ra rón rén rời giường, mặc áo ngủ rồi lại nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ. Khi cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt thì thấy mình trong gương, Tố Tố thiếu chút nữa hét lên hỏi người trong gương là cô sao? Lúc nào thì đầu cô bện đầy bím tóc như vậy, hiện tượng thần kỳ sao? Cô nháy mắt mấy cái nhưng vẫn là một đầu đầy bím tóc nhỏ như cũ. Chuyện gì xảy ra vậy, trong một đêm vốn là tóc dài lại trở thành rất nhiều bím tóc nhỏ vậy, cẩn thận đếm thì có tầm 20 bím tóc, tình huống này là như thế nào vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi