CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Editor: Mèo (meoancamam)

Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Tố Tố rồi hai người đi mua thuốc, vui vui vẻ vẻ về nhà. Sau khi về nhà thì liền nói tin tốt này cho các bị trưởng bối biết.

Mấy vị trưởng bối sau khi biết được đứa bé này vẫn có thể giữ lại thì đều vô cùng vui mừng.

Cái này thật giống với khói mù tan ra, hào quang cao ngất. Sau cơn mưa trời lại sáng.

Buổi trưa mọi người lại cùng nhau ăn bữa cơm, vô cùng náo nhiệt, chúc mừng việc không mất đi tiểu Xuyên nhỏ.

Xong cơm trưa thì mấy vị trưởng bối dặn dò vài câu rồi một lúc sau cũng rời đi, chỉ còn lại Sở Lăng Xuyên và Tố Tố. Anh rửa sạch hoa quả để cho Tố Tố ăn, sau đó tự mình lăn qua lăn lại. (*)

(*) Ý nói anh Xuyên làm việc gì đó:v

Tố Tố chỉ thấy là anh quá hưng phấn nên cũng không để ý anh đang làm gì, tự mình ngồi xuống mà vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi, chờ anh lăn qua lăn lại xong thì liền đến chơi với cô.

Nhưng mà đợi một lúc, tiếng động lăn qua lăn lại của người nào có phần lớn nên rốt cuộc cô cũng không ngồi yên được mà đi phòng làm việc thì liền nhìn thấy vậy mà Sở Lăng Xuyên lại đang cho chiếc máy tính cô yêu nhất vào thùng đựng hàng ”Tiểu Xuyên Xuyên, anh là muốn chuyển nhà sao?”

”Trong lúc mang thai, cấm em được chơi máy tính.” Sở Lăng Xuyên nói xong liền dán băng dính lên thùng đó, khom người mà dùng hai tay ôm lấy mà đặt chiếc máy tính vào tủ, nói với Tố Tố “Đi, ngồi sang bên cạnh đi, đừng cản trở.”

Sở Lăng Xuyên nói xong liền đi ra ngoài phòng làm việc, tìm một cái thùng nữa rồi mở tủ giầy, nhìn những đôi giày cao gót cùng guốc của Tố Tố bên trong mà không chút lưu tình đặt hết những đôi giày này vào trong thùng.

Tố Tố đứng cách anh không xa với vẻ mặt tội nghiệp, người đàn ông này lại cất giày của cô đi thì lúc đi làm cô sẽ đi cái gì đây, cô cầu xin: ”Tiểu Xuyên Xuyên à, anh có thể thủ hạ lưu tình chút không?”

”Mẹ anh nói, giày cao gót đi rất không tốt, em lại gió thoảng bên tai rồi.” Sở Lăng Xuyên cũng không ngẩng đầu mà roẹt roẹt vài cái, đóng thùng lại rồi dùng băng dính dán lên, ôm vào trong chỗ trống ở phòng ngủ.

Tiếp đó anh lại càn quét đến chỗ phòng ngủ, không tồi, phòng ngủ không có cái gì để cất đi nhưng khi càn quét đến phòng bếp thì đến lò vi sóng cũng cất vào, lý do là có phóng xạ làm Tố Tố hết chỗ nói nổi, muốn khoa trương như vậy sao: “Em không cần dùng liền thôi, anh có cần dày vò như vậy không.”

”Anh sợ em lười biếng mà lén dùng.” Sở Lăng Xuyên đối với lực kiềm chế của Tố Tố xem ra khá là không tin tưởng, vẫn là cất vào thì an toàn hơn.

Cuối cùng thì đi càn quét nhà vệ sinh, Tố Tố nghĩ thầm, thôi xong rồi, anh sẽ không định ném đi đồ trang điểm của cô chứ, ôi trời, không cần đâu. Nhưng khi cô đi vào thì người nào đó đãcất toàn bộ đồ trang điểm mà cô chịu đau để mua vào túi rồi.

Hu hu, không cho cô dùng đồ trang điểm không phải thành thiếu phụ luống tuổi có chồng sao? Sở Lăng Xuyên quay đầu tì nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của Tố Tố mà nhịn không được nở nụ cười, qua đó hôn lên mặt cô một chút rồi nói: “Bảo bối ngoan nào, cái này về sau lại dùng, bây giờ tạm thời tịch thu thôi.”

Nhìn trán anh có chút mồ hôi, trời rất nóng mà anh không mệt sao, cô vội hỏi: “Được được, em không cần, lời dặn dò của trưởng bối, của anh em đều sẽ nhớ kỹ, anh liền nghỉ ngơi chút đi, đừng làm nhiều quá, nhanh chóng đi tắm đi.”

Càn quét xong rồi cũng không có thể làm tiếp nữa nên Sở Lăng Xuyên tắm rửa một chút, để Tố Tố chờ ở nhà, anh đi ra ngoài một chuyến mà còn không cho cô đi.

Trước kia anh nói, khi anh trở lại bọn họ hai người sẽ giống như hình với bóng, mà bây giờ lại luôn luôn để cho cô một người đợi chờ. Nhưng mà tóm lại là vì trong bụng cô còn có tiểu Xuyên nhỏ, cô liền hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này đi.

Tố Tố đợi thật lâu nhưng anh vẫn chưa trở lại, cô liền nằm trên ghế sô pha mà ngủ gật. Tầm hơn ba giờ thì rốt cuộc người nào đõ cũng trở lại, còn mua một đống thứ đặt bên cạnh bàn trà.

Tố Tố vốn ngủ không được sâu nên cũng thức dậy mà dụi dụi mắt, nhìn đến đống lớn đồ vật kia mà không khỏi ngẩn người, tiếp theo nhịn không được mà mở to hai mắt nhìn anh, kinh hô “Sở Lăng Xuyên, anh vậy mà, quá phá của đi!”

Cô đi qua nhìn một chút, anh mua giầy, còn có đồ dưỡng da cho trẻ em, đương là còn có cho cô cùng nữa, vẫn còn mấy thứ linh tinh nữa, mỗi thứ đồ đố đều mua gấp hai, bởi vì khẳng định là một nửa thời gian cô sẽ ở nhà mình, một nửa còn lại sẽ ở nhà ba mẹ bên kia nên một nửa sẽ chuẩn bị sắn ở nhà ba mẹ An.

Anh cẩn thận hơn cô nhiều, thật sự, cô thừa nhận điều đó. Còn có chút mặc cảm...

Hai người cũng lấy đồ ra rồi cất kỹ, rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi. Cuối cùng Tố Tố cũng hiểu rõ, đây là anh nghĩ trước khi đi thì thứ nên thu xếp cũng đã thu xếp, lần này đi không phải là một tần, cũng hông phải là nửa tháng không thấy nữa.

Anh không thường ở nhà nên không có cách để chăm sóc cô, cũng không có biện pháp để làm cho cô chút gì đó. Khi cô cần anh nhất thì anh cũng không thể ở cùng cô, cả cô cùng tiểu Xuyên nhỏ, anh có thể kiếm chút thời gian làm việc này cũng đã rất rất ít rồi.

Cho nên lúc còn ở nhà anh muốn làm hết những điều có thể.

Làm xong mọi việc rồi thì anh cũng đi rửa mặt rồi thoải mái khoan khoái đi ra, ngồi bên cạnh Tố Tố. Cô nhìn anh vất vả mà bưng nước mát cho anh, anh không tiếp lấy, ý tứ cực kỳ rõ ràng là muốn cô cho anh uống.

Tố Tố không nói gì mà liền đưa tay cho anh uống. Ừng ực, vào miệng vài ngụm mà anh đã uống hết sạch, sau đó lại đến gần Tố Tố mà thừa cơ trộm hương, vươn cánh tay ôm cô vào lòng: “Bảo bối, lát nữa anh phải đi luôn rồi.”

Anh nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại lộ ra nồng đậm không nỡ. Trong lòng Tố Tố cũng hiện lên một hồi cô đơn khó tả, một tháng không trở về, vừa trở về rồi lại phải đi, trong lòng rầu rĩ không biết nói gì cho tốt.

Sở Lăng Xuyên nghiêng đầu, từng chút từng chút hôn lên môi cùng mặt Tố Tố: “Bảo bối, không vui rồi sao?”

”Không có.” Tố Tố không muốn ảnh hưởn tâm tình của anh, huống chi cô cũng hiểu rõ, cũng phải hiểu được anh không dễ dàng, cô đưa tay sờ sờ cằm của anh, cười cười “Lần này, không phải anh cũng đi một tháng không chút tin tức đi?”

Sở Lăng Xuyên nhếch môi nở nụ cười, con người càng thêm sâu xa mê người mà nhìn cô như vậy, làm cho cô cảm thấy được mình như muốn say, người đàn ông lại thả thính rồi. Tố Tố rụt người lại, khoanh tay mà chắn giữa hai người, cắt đứt tia lửa kia...”Dừng, lúc nào cũng thả thính, trả lời vấn đề đi.”

Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên nghiêm túc trả lời: “Lần này bảo đảm sẽ không!”

Tố Tố nhu hòa nở nụ cười, hai tay xoa đầu anh, cười tít mắt nói: “Tiểu Xuyên Xuyên thật ngoan, cái này không kém lắm, chị liền không so đo lúc trước anh lạnh nhạt nữa, về sau biểu hiện thật tốt không phải chị sẽ không nổi bão nữa sao.”

Sở Lăng Xuyên nhíu mày, vươn tay nắm chặt eo cô, thu chặt hai cánh tay làm cơ thể hai người dính sát vào nhau, con ngươi đen sâu thẳm của anh nhìn cô, giọng điệu nghiêm khắc nói : “An Nhược Tố, đùng dùng hai cái má lúm đồng tiền của em dụ dỗ anh phạm tội, cẩn thận anh phát thú tính sẽ ăn em đấy!”

”Sợ ạnh sao, chỉ cần anh dám.” Tố Tố nói xong lại vẫn làm chuyện xấu mà hôn lên môi anh ba lần, Sở Lăng Xuyên liền trực tiếp hôn lại, nụ hôn cực nóng mang theo nồng đậm không tha, lại đúng lúc ngừng lại.

Bởi vì tiểu Xuyên nhỏ, hiện tại anh nhịn được.

Hai người không tha mà dính lấy nhau thật lâu, anh không thể tiêp tục kéo dài nữa, thật sự phải đi rồi.

Trước khi đi, Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố đến bên nhà ba mẹ An trước, thuận tiện cũng quét sạch nhà ba mẹ An một lần, đồ nên thu thập cũng đã thu lại để tránh cho Tố Tố động đến rồi.

Đối với sự cẩn thận của Sở Lăng Xuyên, trưởng bối ba mẹ An cũng bày tỏ ủng hộ.

Tố Tố không muốn nghỉ ngơi, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ra lệnh cô phải đi nghỉ ngơi cho nên cô đành phải về phòng ngủ nằm.

Sở Lăng Xuyên vậy mà lại ngồi cạnh cô, nắm tay cô mà lo lắng dặn: “Bảo bối, anh đi rồi, thật sự đi rồi, em phải ở nhà ngoan ngoan, không được quấy phá, biết chưa?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi