CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

"Sai, toàn nói bừa, anh biến thái như vậy sao?" Sở Lăng Xuyên nói xong lại nắm lấy bím tóc nhỏ của Tố Tố, vẻ mặt ao ước nói: "Bảo bối, nếu là em thì sẽ sinh một đứa con gái thật ngoan, xinh đẹp hệt như em. Việc chải tóc cho nó anh đều xử lý, mỗi ngày thay đổi một kiểu tóc, cách ăn mặc cũng sẽ như công chúa nhỏ, khẳng định sẽ thật xinh xắn."

Tố Tố một chút cũng không khiêm tốn nói, "Con gái em sinh đương nhiên sẽ xinh đẹp rồi, nhưng nói không chừng lại là con trai đấy."

Sở Lăng Xuyên lại càng không khiêm tốn, vẻ mặt đắc ý nói: "Vậy khẳng định sẽ rất đẹp trai, dựa vào bề ngoài của hai chúng ta, sau này con trai nhất định sẽ anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời..."

"Sở Lăng Xuyên, cho hỏi một chút, anh có thể không tự kỷ như vậy được không?" Cô đã tự luyến rồi, không nghĩ tới người này còn tự luyến hơn so với cô, quả thực là kiêu ngạo đến người khác không chịu nổi mà.

"Được, anh sẽ khiêm tốn, anh đi nấu bữa sáng đây." Sở Lăng Xuyên nói xong liền xuống giường, mặc quần đùi vào rồi đi rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng. Tố Tố cũng khó khăn rời giường rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, dơ tay sờ sờ lọn tóc được buộc trên đỉnh đầu mà nhịn không được nở nụ cười, hôm nay anh buộc tóc rất đẹp.

Ăn sáng xong hai người liền rời nhà, đi thăm cha mẹ Sở Lăng Xuyên. Hôm nay khá náo nhiệt, anh trai cùng chị vợ Sở Lăng Xuyên, cả cháu gái cũng đều ở đây, khó có thể tụ họp một chỗ cho nên phải đến tận cơm tối xong mới ra khỏi nhà cha mẹ Sở Lăng Xuyên được.

Khi trở về nhà bọn họ đã hơn bảy giờ, thời gian còn sớm nên Tố Tố ngồi trên sô pha xem bộ phim điện ảnh mới ra, Sở Lăng Xuyên thì lại không biết rầm rầm ồn ào làm gì đó.

Rốt cuộc lực chú ý của Tố Tố vẫn bị tiếng động trong phòng ngủ hấp dẫn, cô đứng dậy đi vào phòng, liền thấy Sở Lăng Xuyên đang cất đồ vào trong va li, mà tất cả đều là đồ của cô.

"Anh đây là đang làm gì vậy?" Tố Tố khó hiểu đi đến bên cạnh anh, vội vàng đoạt lấy. Thế nhưng người kia lại không buông tay, cô kéo một nửa áo ngực, anh cũng túm nửa còn lại, trông vô cùng buồn cười.

Sở Lăng Xuyên thấy khuôn mặt đang đỏ rần lên của Tố Tố thì nở nụ cười sấu xa sau đó buông tay, Tố Tố liền vứt áo ngực lên giường, đỏ mặt hỏi anh: "Anh lấy mấy thứ đã cất trong tủ này để làm gì?"

"Ngày mai đi cùng anh đi." Anh nói xong liền tiếp tục cất mấy đồ khác, mà Tố Tố lại có chút ngơ ngác, cái gì kêu ngày mai đi cùng anh chứ, là nói muốn cô tiếp tục đến doanh trại cùng anh sao?

Tố Tố bắt chéo chân ngồi dưới đất, lấy ra mấy đồ của mình, thấp giọng nói thầm: "Em chưa nói em muốn đi mà."

Sở Lăng Xuyên cau mày, ngừng động tác trong tay, đôi mắt đen trầm nhìn Tố Tố, "Vì sao chứ? Cho anh lý do."

"Lý do chính là..." Tố Tố nghĩ một chút rồi mới nói: "Nếu anh lại đúng lúc có nhiệm vụ thì sao? Không phải lại phải đưa em về một lần nữa sao, Tiểu Xuyên nhỏ sao chịu nổi đi lại nhiều như vậy?"

Sở Lăng Xuyên đi qua, ngồi xuống ôm Tố Tố vào ngực: "Bảo bối, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và Tiểu Xuyên nhỏ thật tốt. Em chỉ cần sắp xếp cùng anh rời thành phố thôi."

Tố Tố thoát ra từ trong ngực anh, đứng dậy cúi đầu nhìn anh, có chút tức giận nói: "Sở Lăng Xuyên, em nói không muốn đi, anh đừng ép buộc em được không? Em muốn ở nhà đợi."

Kiên nhẫn của Sở Lăng Xuyên cũng dùng hết, anh không phải người trì độn, cũng không phải kẻ hiền lành gì. Anh có thể cảm nhận được lần này trở về cô đối với anh xa cách, lạnh nhạt còn không được tự nhiên, không cho anh vò đầu cô, thậm chí còn phản kháng với cái ôm và hôn của anh nữa.

Anh là ai, là người để cô chán ghét, cả cái động chạm, cái ôm và nụ hôn của anh lại khiến cô phản kháng cùng khó chịu như vậy sao? Đôi mắt trở nên lạnh lùng, cũng đã tức giận: "An Nhược Tố, em nói xem, có phải em hối hận rồi hay không?! Hối hận lựa chọn đến bên anh!"

Tố Tố nhìn gương mặt âm u của anh, nghe thấy lời nói của anh mà tức giận cũng bị đẩy lên, biết anh muốn đánh trống lảng, có chút chán nản kêu nhẹ: "Sở Lăng Xuyên, anh cố tình gây sự!"

Sở Lăng Xuyên một cước đá va li bên cạnh: "Anh con mẹ nó cố tình gây sự cũng là do em cố ý gây chuyện, cùng anh(*) về thì liền đối xử không mặn không nhạt, bây giờ còn không muốn ở cùng anh, đây là thái độ gì?!" 

(*) ở đây anh Xuyên bắt đầu xưng là “lão tử”, vốn để hán việt thì không thô tục lắm nhưng dịch ra thuần việt lại là “bố mày”, tục hơn so với tính cách cũng như ngữ cảnh câu truyện thế nên mình vẫn để là “anh” nhé, nếu cần sẽ để hán việt.

Tố Tố trợn mắt nhìn người đàn ông đã bạo phát trước mặt, mở miệng là một tiếng lão tử, quá thô lỗ, "Sở Lăng Xuyên, anh thô lỗ, cứ lão tử không lịch sự. Cha em chưa bao giờ mắng người thô tục như vậy, anh, anh không lịch sự!"

"Anh thô tục?" Gương mặt Sở Lăng Xuyên lúc này đều biểu lộ sự tức giận, "Người đàn ông không thô tục cũng đều bị em bức đến xù lông hết rồi! Động vào em một chút, ôm em một hồi, hôn em một lúc đều không được, thế nào, ghét bỏ lão tử rồi?"

"Đúng!" Tố Tố bị anh ép không còn đường lui, trong lòng khó chịu, mắt cũng đỏ lên, nhưng nhìn sắc mặt anh cực kỳ dọa người, cô lại không chút khí thế nào, có chút sợ hãi nhưng vẫn ương cổ nói: "Em, em chính là ghét bỏ anh như vậy đấy. Nói nói đến mức này rồi, tôi cũng không còn gì hay để kể, Sở Lăng Xuyên, anh, anh đang rốt cuộc thi hành cái nhiệm vụ quái quỷ gì đây.

Anh ngay tại quảng trường ôm ôm ấp ấp cùng người con gái khác, lại còn cười đến bừa bãi. Anh gọi đó là nhiệm vụ sao, bắt nạt tôi là trẻ con ba tuổi à? Ở trước mặt tôi thì thâm tình đến vậy, xoay người thì liền ôm lấy người khác. Tôi nói cho anh, anh còn dám hôn tôi, ôm tôi, sờ soạng tôi, tôi, tôi liền đá thẳng vào em trai anh...!"

(Editor: Mình để chị Tố xưng hô là “em” ở câu đầu nhưng đoạn sau lại để “tôi” là do chị Tố đã giận quá rồi, câu đầu là vẫn còn lý trí, đến đoạn sau bị bức đến giận quá rồi nên cũng không kiêng nể gì nữa.)

Tố Tố gào xong, trong phòng nháy mắt liền trở nên yên lặng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi