CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Tố Tố im lặng trước một Sở Lăng Xuyên vô lại, vốn Tố Tố có thể đến nhà bà ngoại, nhưng bây giờ… con đường phía trước tối tăm khiến cô không muốn đối mặt.

Vào nhà, Sở Lăng Xuyên đi về phòng ngủ nhưng Tố Tố không chịu, cô đẩy cánh tay anh ra, tức giận: “Anh đi ngủ đi, em không mệt.”

Tố Tố nói xong đi vào nhà bếp, cầm một hộp sữa chua ra rồi đến thư phòng, mở máy tính chơi trò chơi. Còn Sở Lăng Xuyên làm cái gì, ngủ lại hay đi cô không quan tâm.

Mới vừa chơi một lúc cô nghe thấy tiếng động ở phòng bếp truyền đến không biết anh đang làm cái gì? Có lẽ là làm bữa sáng, cô mặc kệ, cứ để anh bị giày vò đi, nhưng sau hai mươi phút, cửa thư phòng mở ra.

Sở Lăng Xuyên bưng đồ ăn vào, “Bảo bối, sao bữa sáng lại ăn sữa chua, ăn thử một chút đồ anh nấu, đảm bảo em ăn xong bát thứ nhất còn muốn ăn bát thứ hai.”

Tố Tố nhìn anh một cái rồi lại dừng trên màn hình máy tính, không lạnh không nóng nói: “Cảm ơn anh, chỉ là em không đói, anh tự ăn đi.”

“Thật sự không ăn à?” Sở Lăng Xuyên dừa vào khung cửa, cặp mắt phóng điện đang nhìn chằm chằm Tố Tố, sau đó gắp một sợi mì đưa lên miệng, còn có ý mút mạnh một cái. Cảm giác ăn rất ngon giống như ăn sơn hào hải vị.

Tiếng hút mì khiến Tố Tố phiền lòng, căm tức nhìn anh: “Sở Lăng Xuyên, sao anh có thể ăn uống thô lỗ như vậy, thật đáng ghét.”

Sở Lăng Xuyên còn lâu mới để ý đến thái độ của Tố Tố, vừa ăn vừa đi đến ngồi đối diện Tố Tố, đặt bát lên bàn, gắp một sợi mì rồi thổi hơi về phía Tố Tố.

Tố Tố thừa nhận là vô cùng thơm, Tố Tố bắt đầu chảy nước miếng, dạ dày cũng sắp đầu hàng, nhưng cô vẫn tỏ ra không muốn ăn, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Bảo bối, chịu khó ăn nào.” Sở Lăng Xuyên tiếp tục dụ dỗ Tố Tố, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Nhưng Tố Tố không thèm nể mặt mũi, nhìn anh một cái, đứng dậy, “Mì này có gì ngon, anh cứ từ từ ăn.”

Tố Tố nói xong đi ra ngoài, chỉ còn Sở Lăng Xuyên ngồi kia một mình với bát mì, nha đầu này, nặng nhẹ không được, quan hệ của hai người cứ dừng chân tại chỗ như thế này sao? Không được, kiên quyết không được.

Sở Lăng Xuyên cất bát sau khi ăn xong, đi đến phòng ăn thấy Tố Tố đang chuẩn bị ăn sủi cảo, anh lập tức bắt lấy tay cô, đưa miếng sủi cảo vào trong mình.

“Bảo bối, có sủi cảo tại sao không nói cho anh?” Sở Lăng Xuyên nói xong kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh cô, giống như hai người bọn họ vẫn là đôi vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc. Trưng ra bộ mặt thèm thuồng.

Tố Tố trừng anh, không lên tiếng, cuối cùng cúi đầu ăn tiếp sủi cảo trong bát.

Sở Lăng Xuyên ngồi thẳng tắp, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tố Tố nhai từng miếng sủi cảo, thật ra thì anh rất muốn ăn… Miệng của cô, “Vợ, đút cho anh một miếng.”

Tố Tố không để ý đến anh, quá vô lại, tại sao bây giờ anh lại trở nên như vậy?

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố không để ý gì đến mình, cũng không đi lấy thêm đũa, trực tiếp dùng tay bốc sủi cảo ăn, Tố Tố kinh hãi, đẩy tay anh ra: “Này, anh có vệ sinh chút được không?”

“Được, nên vệ sinh.” Sở Lăng Xuyên nói xong chuyển đến ngồi sau lưng Tố Tố, ôm Tố Tố vào trong ngực, hai chân duỗi ra, sau đó vươn tay đoạt chiếc đũa của cô.

Tố Tố cảm giác mình như bị giam cầm, phía sau bị Sở Lăng Xuyên bao vây, phía trước là bàn cơm, hai bên là hai tay và hai chân anh, tay anh thì ôm thân thể, còn hai chân thì kẹp chặt chân, lưng dính sát vào lồng ngực cường tráng, còn đầu anh gối lên vai cô.

Cảm giác này giống như hồi còn bé cô được cha ôm lấy vậy, nhưng bây giờ người đó không có quan hệ máu mủ với cô, là trượng phu của cô, mấy tháng chưa từng gần nam nhân khiến cô bắt đầu mất tự nhiên, cô muốn đứng dậy nhưng không có cách nào nhúc nhích.

Anh ngược lại rất tự tại, cầm đũa lên ăn từng miếng sủi cảo, thậm chí còn đút cho cô, “Bảo bối, ăn nào, anh đút ăn càng ngon. Nào, há miệng.” Nhìn sủi cảo đưa đến trước mặt, Tố Tố theo bản năng quay mặt, lắp bắp nói: “Em.. em tự ăn.”

Nói xong tay cầm chiếc đũa của Sở Lăng Xuyên vừa mới ăn mì, vội vàng nhét miếng sủi cảo vào miệng. Kỳ thật trước đây không phải cô chưa từng thân mật như vậy, mấy tháng trước ở khách sạn, hai người còn ôm nhau, còn thân hơn rồi.

Nhưng giờ phút này, tư thế ngồi của hai người như vậy, hơn nữa còn là cô nam quả nữ, cộng thêm mấy tháng nay chưa từng chung đụng, lúc nào cũng cãi vã, bây giờ như vậy có chút không thích ứng được.

Chớp mắt chén sủi cảo đã hết sạch, hai người đúng là tham ăn. Sở Lăng Xuyên vẫn chưa thỏa mãn, mắt chờ đợi nhìn Tố Tố: “Vợ, còn sủi cảo không? Anh muốn ăn.”

“Vợ, anh còn chưa ăn đủ. Sao sủi cảo này không giống đông lạnh?” Ăn xong rồi Sở Lăng Xuyên mới phát hiện không giống sủi cảo đông lạnh, sủi cảo rất thơm nha.

Tố Tố lúc này đã thích ứng cái ôm của anh, vừa thấy anh nói như vậy thì giải thích, “Sủi cảo là em và mẹ gói còn thừa, còn lại bỏ tủ lạnh rồi.”

Sở Lăng Xuyên buông đũa xuống, anh giống như một đứa bé không được cho kẹo làm nũng Tố Tố, “Vợ, anh còn muốn ăn sủi cảo.”

Tố Tố quay đầu lại trợn tròn mắt, vừa rồi anh đã ăn một bát mì to rồi, hơn nữa hơn nửa số sủi cảo đã vào bụng anh, anh là thùng cơm sao? Cô không nhịn được trêu ghẹo: “Thùng cơm của anh làm việc à?”

Sở Lăng Xuyên cười, khuôn mặt anh tuấn có mấy phần tính khí trẻ con, “Rất lâu rồi anh chưa ăn của cô giáo.”

Sở Lăng Xuyên tội nghiệp nói, nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, cơm tập thể so với ở nhà kém hơn nhiều, mà anh ăn nhiều hơn người bình thường như vậy, Tố Tố nhìn ánh mắt tội nghiệp chờ đợi của anh mà mềm lòng.

“Anh, buông em ra trước.”

Ngất, Tố Tố thiếu chút nữa tức giận, đá chân anh một cái, bất đắc dĩ nói, “Anh ôm em làm sao em nấu được? Anh vừa muốn ôm vừa muốn ăn sủi cảo à?”

Đây quả thật là lựa chọn khó khăn, anh cười hắc hắc, nghĩ đến sách lược vẹn toàn, trực tiếp nói một câu: “Anh ôm em nấu sủi cảo.”

Tố Tố nội thương trong… Cuối cùng là Tố Tố nấu sủi cảo, Sở Lăng Xuyên như keo dính phía sau cô, cô đi đâu anh đi theo đấy, mãi cho đến khi bữa sáng kết thúc mới buông ra.

Hai người ở cùng nhau như vậy ăn hết bữa sáng. Sở Lăng Xuyên ăn hết phần sủi cảo còn dư lại, sau đó đi rửa mặt, Tó Tố ngồi trong phòng ngủ xem phim.

Sau khi Sở Lăng Xuyên rửa mặt, sảng khoái đi vào, nằm trên giường nhỏ của Tố Tố.

Bởi vì là phim võ thuật cho nên tình tiết có chút kịch tính, Sở Lăng Xuyên thảo luận phim cùng Tố Tố, cô bất giác bị anh cuốn vào câu chuyện, vừa xem vừa trả lời.

Hai người đang thảo luận đến đoạn kịch tính, cô nói xong không có ai trả lời, quay lại đã thấy Sở Lăng Xuyên ngủ thiếp đi rồi.

Hai chân anh còn để dưới đất, đầu tựa trên thành giường, thân thể nằm nghiêng, ngủ như vậy có thể thoải mái sao? Tố Tố không biết, Sở Lăng Xuyên về sớm nên chưa có ngủ, cô chỉ cảm thấy anh rất mệt.

Áo khoác quân trang của anh đã cởi, Tố Tố giúp anh tháo hai nút áo sơ mi, sau đó lại giúp anh cởi giày da, phí nhiều hơi sức mới có thể nhấc chân của anh lên giường, đắp chăn.

Tố Tố tắt ti vi, tầm mắt rơi vào trên người anh, ngơ ngác sững sờ nhìn anh, không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi tiếng ngáy của anh vang lên cô mới hồi hồn.

Anh mệt mỏi lắm à?

Cô khẽ thở dài, lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, khi cô đóng cửa lại thấy Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, cặp mắt mơ màng hỗn độn nhìn chằm chằm mình: “Bảo bối… em đi đâu vậy? Anh không cho em đi.”

Tố Tố xúc động, hốc mũi ê ẩm, cô cười nhẹ nhàng nói: “Anh cứ ngủ đi, em ở phòng khách, không đi đâu cả.”

“Thật?” Anh nhíu mày không chắc chắn, hình như sợ chỉ cần anh ngủ Tố Tố sẽ đi, nha đầu vô lương tâm, luôn trốn tránh anh, cô đi đâu làm sao anh tìm được nữa.

Tố Tố gật đầu, “Thật, đồng chí thủ trưởng, em bảo đảm.”

Sở Lăng Xuyên lúc này mới tin, ngã xuống ngủ tiếp, còn nói mới.. Nhất định anh mệt chết rồi, nằm ngủ một cái là đến xế chiều, mở mắt ra đã là ba giờ, An Nhược Tố còn ở nhà không?

Anh nhìn quanh phòng không có ai, hoàn toàn yên tĩnh, người phụ nữ kia, không phải trong lúc anh ngủ chạy trốn rồi chứ, Sở Lăng Xuyên giật mình, phi từ trên giường xuống gọi to, “An Nhược Tố!”

Vừa gọi vừa chạy ra phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Tố Tố đang cầm chầy cán bột, đưa tay vò tóc mình cười, “Bảo bối, em đang làm gì? Sao lại cầm chày?”

Tố Tố dùng chày cán bột chỉ vào Sở Lăng Xuyên, mặt nghiêm túc khiển trách: “Sở Lăng Xuyên, anh ngay ngắn lại cho em.”

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố tức giận, trong lòng bị đả kích, không phải mình lại phạm sai lầm gì chứ? Anh thấp thỏm hỏi: “Vợ, sao vậy?”

Tố Tố nhìn từ trên xuống dưới Sở Lăng Xuyên, sau đó đi quanh anh một vòng rồi dừng lại trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm: “Sở Lăng Xuyên, anh ngủ giường của em, đắp chăn của em, đến khi ngủ thì lại gọi tên người phụ nữ khác, anh có ý gì hả?”

Sở Lăng Xuyên nghe Tố Tố nói như thế thì bật cười, vội vàng phủ nhận, “Làm sao có thể, anh kêu tên người phụ nữ khác? An Nhược Tố, em đừng bịa đặt, chuyện này tuyệt đối không thể.”

Tố Tố tức giận nhìn anh, lần trước trong quân doanh khi ngủ đã gọi Tiểu Hồng, cô đã không muốn truy cứu rồi, mới vừa rồi cô vào phòng xem anh đã tỉnh lại chưa thì anh lại đang gọi tên cô ta, cô không thể nhẫn nại được nữa.

Sở Lăng Xuyên thu lại nụ cười, vắt óc nhớ lại, anh sẽ kêu tên của ai? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có. Người phụ nữ này, chắc chắn là đổ tội cho anh để đuổi anh ra cửa, không thể có chuyện đó. Nhưng anh trong sạch… 

Tố Tố nhìn chằm chằm, âm dương quái khí nói: “Vậy xin hỏi đồng chí thủ trưởng, Tiểu Hồng là người nào? Tại sao anh nhớ mãi không quên, lần lượt gọi tên người ta trong mộng, a, em biết rồi, là cái cô tiểu Hồng đó, hai người có tình chiến sĩ thuần khiết quá!”

Sở Lăng Xuyên thay đổi sắc mặt, không phải là chột dạ, mà là khổ sở, khuôn mặt u ám. Mím môi không nói.

“Hừ, không phải anh đang chột dạ chứ?”

Tố Tố nói xong nhìn lại sắc mặt anh có chút sợ hãi, tại sao có vẻ như anh tức giận? Thật ra thì cô cũng không tức giận, chỉ là nửa thật nửa giả hỏi anh, nhưng không ngờ thái độ của anh lại như vậy.

Kế tiếp cô lại không dám hỏi gì anh, mà anh lại không hề nói gì, xoay người trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, Tố Tố trợn tròn mắt, đây là thái độ gì?

Rõ ràng là anh không đúng, lần lượt gọi tên người phụ nữ khác, cô hỏi một chút cũng không được sao? Hơn nữa, cô còn đang hỏi đùa mà, anh có tư cách gì phát giận với cô chứ?

Tố Tố ủy khuất trong lòng, lửa giận tăng lên. Mới nói có mấy câu mà sắc mặt anh giống như ngày tận thế.

Cuối cùng Tố Tố trở về phòng bếp, làm vỏ sủi cảo. Vừa làm vừa khóc, tại sao lại có người đàn ông như vậy, lúc nóng lúc lạnh, nói mấy câu đã nhăn mặt rồi.

Cô đang suy nghĩ có nên ly hôn hay không, trong lòng bây giờ đã hạ quyết tâm, nhất định phải ly hôn, cô không thể chịu được cái tính khí này của anh, càng không muốn đối mặt với người nhà anh khiến cô khó xử.

Tố Tố giơ tay lau nước mắt, bột dính trên mặt nhưng vẫn hồn nhiên không biết, vỏ sủi cảo cũng làm không nổi nữa, cô cốn là muốn làm cho anh ăn, nhưng lại có người làm cho anh rồi.

Tố Tố bỏ lại chày cán bột, đi ra ngoài, đang muốn đi tìm Sở Lăng Xuyên nhưng anh đã tìm tới.

Cô cố ý hung hãn nhưng lúc nói lại cúi đầu, không muốn anh phát hiện cô vừa khóc.

Sở Lăng Xuyên dang tay ôm Tố Tố vào ngực, không để ý người trong lòng đang cự tuyệt, ôm cô đến ghế sofa trước mặt ngồi xuống, nhưng vẫn ôm cô như cũ, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, từ từ mở miệng: “Anh…”

“Anh đứng nói gì!” Tố Tố bịt miệng Sở Lăng Xuyên, ôm chặt anh, trong lòng rất khó chịu, anh tận mắt nhìn chiến hữu chết trước mặt mình là loại đau đớn nhường nào, cô suy nghĩ về những vết thương trên người anh, lòng càng đau đớn, “Xin lỗi, xin lỗi anh, em không nên hỏi, cũng không nên cố tình gây sự...Anh… anh đừng đau lòng nữa…”

Cô không biết nói gì để an ủi anh, lời nói có chút không mạch lạc, cảm thấy mình chẳng làm được gì cho anh, đó là đau đớn trong lòng anh, đồng đội anh hy sinh mà cô lại nghĩ đến chuyện nữ nhân, cô thật đáng trách.

Sở Lăng Xuyên buông lỏng Tố Tố, cười, xua tan u ám trên mặt: “Vợ, một sự hiểu lầm, anh không so đo với em, em cũng đừng so đo với anh, em rơi chậu rửa mặt rồi à?”

“A! Em đang làm sủi cảo.”

Bữa sủi cảo này không sớm cũng không muộn, Sở Lăng Xuyên ăn rất nhiều, anh biết, trong lòng Tố Tố có anh, dù là không phải yêu. Sủi cảo là minh chứng tốt nhất, tối thiếu lời nói của anh cô đều để trong lòng, anh nói đã rất lâu không ăn sủi cảo, tiểu nha đầu này lập tức làm cho anh, anh còn cầu mong gì nữa.

Sau khi ăn cơm, hai người định đi dạo, mặc dù trời rất lạnh, lại còn ăn quá nhiều nên cần tiêu thực. Tố Tố mặc rất dày, không để ý đến sự kháng nghị của Sở Lăng Xuyên, khoác áo của cha cho anh, xong xuôi mới đeo bao tay, khóa cửa đi ra khỏi nhà.

Hai người đầu tiên chia tay, cuối cùng cãi vã, bây giờ có thể cùng nhau đi dạo thật hạnh phúc, Sở Lăng Xuyên nắm chặt tay Tố Tố không buông.

Hai người trầm mặc đi bên nhau, Sở Lăng Xuyên đột nhiên cảm khái: “Bảo bối, anh không hề nghĩ gần sang năm mới rồi, chúng mình trở về nhà chứ?.”

Tố Tố sửng sốt, sau đó lập tức hiểu lời của Sở Lăng Xuyên, nhà mà anh nói không phải cha mẹ cô, kể từ khi hai người cãi nhau, cô cũng không đến chỗ cha mẹ anh.

Anh thấy Tố Tố không trả lời, dừng bước, đi về phía cô, hai người mặt đối mặt, anh nắm bả vai cô, cau mày nói: “Bảo bối, em còn nghĩ ly hôn với anh nữa không? Vợ à, xin em đừng ly hôn, giờ ly hôn anh biết đi đâu tìm người vợ tốt như em chứ, anh không muốn sống độc thân cả đời.”

Buồn nôn! Da đầu Tố Tố tê dại, tay chân đều nổi gai ốc, người đàn ông này nói chuyện có thể buồn nôn hơn được không, da mặt càng ngày càng dày, càng ngày càng biết vuốt mông ngựa.

“A, a, tức chết em, thả em ra, em không được rồi, sắp nôn rồi… Sở Lăng Xuyên, em ghét anh.”

“Bảo bối, anh yêu thảm em rồi.” Sở Lăng Xuyên nói xong còn hôn trộm trên mặt Tố Tố, sau đó nhếch môi cười, cặp mắt thâm thúy lại bắt đầu phóng điện.

Tố Tố mê mẩn, ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, lâu như vậy anh đã trêu chọc cô rất nhiều nhưng chưa từng nói yêu.

Đột nhiên anh như vậy khiến cô rung động không nhỏ, “Anh mới nói cái gì?” Cô định thần lại hỏi anh một lần nữa, người đàn ông này nói yêu thực sự rất ít.

“Anh chỉ nói một lần.” Sở Lăng Xuyên buông lỏng Tố Tố ra đi về phía cửa, yêu cái gì, đây là lần đầu tiên anh nói, vốn cảm thấy không thể nói được nhưng đến lúc đó thì tình ý tự nhiên nói ra.

Bắt anh lặp lại lần nữa, không có đâu!

Tố Tố theo không kịp, sao có thể như vậy, cô như đứa bé níu áo anh lại, nhưng sức lực anh rất lớn, ngược lại cô lại bị kéo về phía trước.

“Sở Lăng Xuyên, anh vừa nói gì đấy, em không nghe thấy, lặp lại lần nữa được không?” Tố Tố nghịch ngợm nói xong, người phía trước không hề để ý đến câu hỏi của cô, chỉ lo bước đi thật nhanh.

Tố Tố ý thức được điều gì đó, buông áo anh ra, chạy nhanh đến trước mặt anh, nhìn thật kĩ, hình như anh đỏ mặt.

Sở Lăng Xuyên trừng mắt nhìn cô, quay mặt đi: “Em tránh ra.”

“Ai nha, nói thì đã nói rồi, sao phải xấu hổ, chỉ là bảo anh nhắc lại thôi, luyện tập nhiều lần sẽ không xấu hổ nữa… a…” Tố Tố lại bị Sở Lăng Xuyên khiêng đi, cô kêu lên, “A,a, em sai rồi, em không nói, em không nói, anh thả em xuống đi!”

Sở Lăng Xuyên có điện thoại, sau khi anh cúp máy, nhìn về phía Tố Tố, nắm tay cô, thử thăm dò hỏi: “Vợ, cha mẹ muốn chúng mình qua nhà.”

“Được, đến đó ăn cơm à?” Hai người là vợ chồng thì tất nhiên phải cùng đi, cô phải tiếp tục làm tròn bổn phận, hy vọng cuộc sống sau này sẽ không quá khó.

Sở Lăng Xuyên nhìn thái độ của Tố Tố có lẽ không vấn đề gì, tiếp tục nói: “Bảo bối, anh hiểu em chịu không ít uất ức, anh cũng không chăm sóc tốt cho em, mẹ anh có nói gì em đừng để trong lòng. Em hãy tha thứ cho anh, coi như tất cả là lỗi của anh, đừng cũng mẹ so đo. Chuyện lần trước anh cũng đã giải thích với mẹ rồi..”

“Sở Lăng Xuyên!” Tố Tố nghiêm túc, “Mặc dù em và mẹ chung đụng có chút vấn đề nhưng bây giờ không phải mẹ đối với em như thế nào, mấu chốt là thái độ của anh.

Nếu anh nói như vậy, em cũng bỏ qua tất cả mọi chuyện. Nếu như hôn nhân của chúng ta vẫn tiếp tục, về sau sẽ có nhiều lúc anh cảm thấy khó xử, vì vậy em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt.

Nhưng nếu có mâu thuẫn không thể nào tránh khỏi, em hi vọng anh thay đổi cách cư xử, không được tỏ thái độ với em giống như lần này. Mẹ hiểu lầm và không tin tưởng không đáng sợ, cái đáng sợ là chúng ta không tin tưởng nhau, cho nên khi có vấn đề, quan trọng nhất vẫn là anh. Anh hiểu không? Dĩ nhiên, em cũng sẽ tự kiểm điểm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi