Buổi sáng ngày hôm sau, vì Cảnh Vân Trạch có chút chuyện nên đã bảo Phụng Quy đưa cô về Lâm gia trước, còn mình thì đi xử lý công việc xong rồi sẽ qua sau.
Nhưng lúc này Phụng Quy lại thấy Lâm Quân Nhi đứng trước cổng của ngôi nhà của mình nhưng lại cau có rất khó chịu, không những thế mà xung quanh còn có một chút gì đó gọi là hàn khí lạnh lẽo bao vây, nhưng Phụng Quy lại không hiểu tại sao cô lại có thái độ này nữa.
Tuy nhiên thì sau khi Lâm Tào và Quý Mẫn từ trong nhà bước ra thì Phụng Quy đã đủ hiểu mọi chuyện rồi.
Vốn dĩ con gái sau khi lấy chồng rồi quay trở lại nhà thì thân làm cha, làm mẹ sẽ hạnh phúc và vui mừng mà chào đón con gái cùng con rể, nhưng mà thái độ của họ lại cực kỳ trái ngược, hoàn toàn không vui mừng chào đón mà còn liếc cô một cái, nói:
- Con sao chổi này sao lại về đây? Là Cảnh Vân Trạch đuổi mày về đúng không? Đúng là nuôi mày uổng công mà!
Phụng Quy và Diệp Vấn đang muốn nói gì đó những Lâm Quân Nhi đã ngăn hai người họ lại, cô cũng chỉ nhàn nhạt bước vào nhà, dù cha mẹ của cô không ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy cô xuất hiện thì thái độ của họ cực kỳ chán ghét.
Đến cả một người dưng như Phụng Quy cũng thấy tức giận thay cho cô, nhưng có lẽ đối với Lâm Quân Nhi thì có lẽ cô đã quá quen rồi.
Lâm Quân Nhi vừa vào nhà thì Lâm Tuệ Y đã chạy đến ôm lấy cô, còn luôn miệng vui mừng gọi cô, theo kinh nghiệm sát thủ nhiều năm của Phụng Quy thì đây là một nụ cười vui mừng vì cô vẫn an toàn.
Đối với những người khác thì chắc chắn sống cùng Cảnh Vân Trạch là một ám ảnh, chỉ là họ hoàn toàn không biết cuộc sống của Lâm Quân Nhi ở Dinh Trạch còn vui vẻ hơn ngôi nhà này gấp mấy trăm lần.
- Chị hai… Chị gái kia là ai vậy?
- Cô ấy là trợ thủ đắc lực của Cảnh Vân Trạch.
Nghe đến đây thì không chỉ Lâm Tào hay Quý Mẫn mà đến cả Lâm Tuệ Y cũng kinh ngạc, nếu theo những hiểu biết của người dân Ung Thành thì con người của Cảnh Vân Trạch ghét nhất chính là bị lừa gạt, nhưng lần này hình như không giống như vậy lắm thì phải? Không chỉ sống sót được ở Dinh Trạch cả tuần lễ, mà hiện tại còn cùng trợ thủ đắc lực của Cảnh Vân Trạch về đây.
- Chị hai… Hắn ta không làm hại chị chứ?
- Chị không sao mà, Y Y đừng lo.
Phụng Quy nghe đến đây thì khóe môi giật giật, chị gái của cô không chỉ biến Lão đại của cô ấy từ một con hổ không sợ trời, không sợ đất thành một con mèo trẻ trâu.
Nhưng có lẽ chuyện này cũng không đủ để Lâm Tào đặt cô vào trong mắt, ông ta ngồi xuống ghế sofa, đồng thời cũng rút trong túi áo ra một hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc rồi bắt chéo chân nhìn cô, nói:
- Hôm nay mày về đây làm gì?
- Con về lấy một ít đồ thôi, không làm phiền hai người.
- Dù sao cũng gả mày đi rồi, nên cho dù mày sống hay chết cũng không liên quan đến Lâm gia.
Nghe đến đây thì Lâm Quân Nhi cũng chỉ nở một nụ cười gượng gạo, hóa ra cha mẹ mình lại căm ghét mình như vậy… Cũng đúng thôi, đáng lý ra cô không nên được sinh ra trên đời này, nếu không thì những chuyện xui xẻo cũng không xảy đến với họ, như vậy thì cuộc sống của cô ít nhất là có thể thoải mái hơn một chút.
Phụng Quy thật sự nhịn không nỗi nữa rồi, cô ấy định sẽ lên tiếng nói giúp Lâm Quân Nhi, nhưng cô ấy còn chưa kịp lên tiếng thì một tiếng *Xoảng* lớn ở bên ngoài, hình như là âm thanh của cái gì đó rơi xuống.
Nhưng giác quan của Lâm Quân Nhi cho biết rằng người bên ngoài là ai, cũng đúng lúc này thì Cảnh Vân Trạch liền khó chịu từ bên ngoài cửa đi thẳng vào.
Nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của Cảnh Vân Trạch thì Lâm Tào đã hốt hoảng mà đứng bật dậy, anh bước đến chỗ của cô, dịu dàng hỏi:
- Họ không làm khó em chứ?
Lâm Quân Nhi lắc đầu, sau đó thì anh đã để vợ mình ngồi xuống, sau đó cũng bá đạo ngồi xuống ngay bên cạnh cô, hai chân bắt chéo lên nhau, còn thuận tay tháo một khuy áo rồi nhìn Lâm Tào và Quý Mẫn, nói:
- Hình như vợ tôi không được chào đón lắm nhỉ?
Lâm Tào bị dọa cho sợ hãi, dù sao thì ở trước mặt của họ là một Lão đại của cả một bang phái lớn nhất nhì Châu Á, không chỉ vậy mà khí thế này của anh thì hình như không được vui lắm, nhưng Lâm Tào không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy nữa.
Nhưng nhìn thái độ của Cảnh Vân Trạch đối đãi với đứa con gái vô dụng này của họ hình như rất dịu dàng, hoàn toàn không phải khí thế bất phàm như hiện tại.
Nhưng Lâm Tuệ Y vừa rồi đã nhìn thấy sự tức giận của anh ở ngoài cửa, vốn dĩ lần này Cảnh Vân Trạch đã muốn bày tỏ lòng thành của một đứa con rể dành cho cha mẹ vợ, nhưng khi anh vừa mua giỏ trái cây đến thì đã nghe những lời mà Lâm Tào đã nói với cô.
Đối với một người yêu vợ hơn mạng thì liền ném giỏ quà xuống đất rồi bước vào với khí thế vô cùng tức giận.
- Cảnh thiếu… Thật ra chuyện tráo đổi cô dâu… Tôi… Tôi…
- Tôi không nói chuyện này, hơn nữa tôi rất ưng ý với cô dâu mà nhà ông đã đổi.
Lâm Tào và Quý Mẫn liền nghệch mặt ra không hiểu gì, nhưng mà họ hình như cũng đoán ra được gì đó rồi, hai ông bà đó liền nhìn sang phía của con gái, Quý Mẫn liền cười xòa, nói:
- Quân Quân, tình cảm của con và Cảnh thiếu hình như rất tốt? Sao con không nói với cha mẹ.
- Nói ra thì thái độ sẽ khác đúng không?
Quý Mẫn liền á khẩu không nói nữa, vốn dĩ hôm nay là một ngày vui của anh, hôm qua anh cũng từng hào hứng với chuyện về nhà vợ, nhưng hình như vợ anh không được vui lắm.
Nghĩ đến đây, thì Cảnh Vân Trạch liền đứng dậy, rồi chuẩn bị đưa vợ mình về, trước khi về thì anh còn nhìn cha mẹ của cô, nói:
- Sau này nếu em không thích về nhà thì không cần về nữa.
Còn nhị tiểu thư, nếu cô muốn gặp Quân Nhi thì cứ gọi cho Phụng Quy, chút nữa cô ấy sẽ để lại số điện thoại cho cô.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch không thèm nghe những gì mà hai vợ chồng nhà họ Lâm kia nói nữa, từ đầu đến cuối thì họ vẫn luôn nói là hiểu lầm, không chỉ vậy mà Quý Mẫn còn luôn miệng nói mẹ rất thương con, từ khi gả cô đi thì bà ấy đã rất đau buồn, nhưng khi biết gả cô đến Cảnh gia cũng vui vẻ thì bà ấy cũng an lòng.
Cảnh Vân Trạch ở một bên nghe vợ chồng họ lải nhải cũng đau đầu, trước khi xe rời đi thì anh cũng hạ kính xe xuống, nói qua ô cửa xe:
- Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy vợ tôi phải buồn, đừng chọc giận tôi… Cha mẹ vợ!.