Bữa tiệc cũng được bắt đầu, vốn dĩ không khí phải hân hoan vui mừng, nhưng trái lại nó lại trì trệ đến thảm thương.
Nếu bình thường thì còn có Cảnh Vân Tranh góp phần tấu hài, nhưng hôm nay đến cả cô gái hoạt bát cũng đã thất tình rồi thì còn đâu là hoạt động tấu hài nữa.1
Triệu Thiếu Hà thì sau vài buổi ăn nhậu sa đọa thì bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn, ngồi bên cạnh người mình thích, trong lòng của cô ấy chắc hẳn vẫn còn lâng lâng, nhưng không biết là vì vui hay do tàn dư của cồn nữa.
Phàn Chúc Hạo hôm nay cũng có kha khá sự thay đổi, vốn là một chàng trai tri thức nên kiểu dáng ăn mặc rất là tệ, nhưng mới có vài ngày thôi mà thời trang của Phàn Chúc Hạo đã thay đổi rõ rệt, đây là tín hiệu tốt đó chứ.1
Riêng Lâu Hàm Nghi và Lâm Tuệ Y tuy là ngồi cách xa cha mẹ, nhưng vẫn sợ hãi và e dè, giống như họ sợ chỉ cần làm gì sai là ngay lập tức sẽ bị ăn mắng ngay vậy, nhưng Liễu Đào Nguyên lại nhìn ra, một cặp đôi yêu nhau tốt như vậy mà...!Thật là đáng thương.1
- À phải rồi Quân Nhi, dù sao con cũng tốt nghiệp rồi, hơn nữa Sở Tiêu cũng đã có thể để lại cho bảo mẫu chăm sóc, con sắp xếp qua Tết sẽ vào Cảnh thị thử việc.
Cảnh Vân Trác vừa dứt lời thì không chỉ Cảnh gia kinh ngạc mà ngay cả Lâm gia cũng bị giật mình, đứa con gái vô dụng của Lâm gia sau khi vào Cảnh gia thì như bảo bối hiếm có khó tìm.
Không chỉ vậy mà đây là đích thân Cảnh Vân Trác nói ra mới kinh hãi chứ.
Đến cả Cảnh Vân Tranh đang thất thần cũng phải há hốc, tập trung vào chuyện trước mắt.
Lâm Quân Nhi vẫn còn chưa tin vào tai mình, cha chồng khó tính ấy vậy mà lại cho cô vào Cảnh thị làm việc sao? Cô nghi hoặc liền nhìn về phía của Cảnh Vân Trạch, anh liền gật đầu, sau đó cô còn nhìn lại Cảnh Vân Trác, nói:
- Thật...!Thật sao ạ?
- Ừ, dù sao con cũng bỏ thời gian học hỏi, thì ít nhất cũng phải va vấp một chút.
Nhưng cha nói trước, nếu năng lực của con không đủ thì cha vẫn gạch tên con khỏi danh sách nhân sự của Cảnh thị.
Lâm Quân Nhi đương nhiên là vui mừng rồi, vốn dĩ cô rất thích mảng này, nhưng vì trước đó Lâm Tào và Quý Mẫn chỉ nghĩ cô cùng lắm cũng chỉ gả vào nhà nào đó có điều kiện kinh tế trung bình thôi, nên chẳng bao giờ bồi dưỡng cô.
Không ngờ, sau khi trưởng thành thì cô lại có thể trực tiếp vào Cảnh thị, đây không phải nơi muốn vào là vào.
Cảnh Vân Trình nghe thấy liền nâng ly rượu trên tay, nói:
- Chào mừng chị dâu gia nhập Cảnh thị.
Hi vọng chúng ta sẽ là cộng sự tốt.
Tất cả mọi người cũng nâng ly chúc mừng cô, ngay bây giờ Lâm Quân Nhi vẫn không tin vào tai mình, cô thật sự không dám tin sẽ có ngày mình được vào Cảnh thị, vì cô chỉ biết đối với nền kinh tế Ung Thành thì Cảnh thị chính là đầu mối lớn nhất, dường như ngoài Vương thị thì Cảnh thị là chủ chốt nắm đầu mạch kinh tế Ung Thành.
Thượng Quan Tịch Mộng uống một ngụm rượu, Cảnh Vân Trình liền nói:
- Đừng uống nữa, sức khỏe của cô không tốt đến vậy đâu.1
- Vậy chút nữa anh đưa tôi về nhé?
- Được.
Lâm Quân Nhi nhìn thái độ này Cảnh Vân Trình đối với Thượng Quan Tịch Mộng thật sự rất tốt, chỉ là đáng tiếc thay theo lời của Thượng Quan Tịch Mộng thì cô ấy đã hôn ước rồi, nếu không thì Lâm Quân Nhi thật sự rất muốn đẩy thuyền cặp này.
Nhưng ngay sau khi Lâm Quân Nhi đá mắt sang vị bác sĩ Quản Ngọc Tú thì lại thấy có gì đó sai sai, cái ánh mắt si tình này sao quen quá vậy nhỉ?1
Nhưng nhìn sang thêm một người nữa thì cô dám chắc một chuyện.
Lâm Quân Nhi liền nói nhỏ vào tai của chồng mình, Cảnh Vân Trạch thấy vợ mình hơi nhiều chuyện liền gõ vào mũi của cô một cái, sau đó vẫn gật đầu xác nhận chuyện này.
Lâm Quân Nhi liền chợt cười, trên thế gian này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Chỉ ở trên một bàn ăn vậy thôi, mà số người thất tình đã đủ một bàn tay rồi.
- Bà xã, kế hoạch của em và Tuệ Y sao rồi?
Liễu Đào Nguyên nghe loáng thoáng qua cái gì đó mà kế hoạch, bà ấy liền nghiêng hẳn đầu sang một bên để hóng hớt, nhưng hóng mãi chẳng nghe gì đành phải xì xào nhỏ với con dâu.1
- Kế hoạch gì vậy? Cho mẹ nghe với.
Đột nhiên Lâm Quân Nhi lại ngộ ra một điều, hình như tinh thần hóng hớt và tấu hề của ba anh em nhà này là có di truyền này và hiển nhiên là từ Liễu Đào Nguyên, còn cái tính phũ phàng và hay cà khịa chắc chắn là di truyền từ Cảnh Vân Trác chắc luôn.
Không lệch đi đâu được!1
Cảnh Vân Trạch liền nói:
- Không có, tối nay con định sẽ cùng Quân Quân cố gắng sinh thêm một đứa.
- Được, ý này rất được.
Cố gắng sinh thêm một cô công chúa cho mẹ, lúc đó có thể đưa tiểu công chúa đến Cảnh gia cho mẹ chăm.
Mẹ bằng lòng.
Nhưng ngay lập tức Cảnh Vân Trạch đã lên tiếng từ chối, tiểu công chúa là con gái cưng, con gái rượu của anh, làm sao có thể xa cách được chứ.
Trong cuộc đối thoại của hai mẹ con dường như không có sự hiện của Lâm Quân Nhi thì phải, nếu lần sau vẫn sinh con trai...!Chắc hẳn hai mẹ con này hạnh phúc lắm đây.1
- Mẹ đừng có tranh con gái với con.
- Chứ con định đem tiểu công chúa của mẹ ra vào Long Nhuệ bang à? Để nó thấy cảnh chém giết xong rồi thành một nữ ma đầu sao? Đừng có mơ!1
Giọng của hai mẹ con bắt đầu không bình tĩnh mà lớn dần, xong cũng bị mọi người nhìn vào chằm chằm.
Lâm Quân Nhi thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó rồi chui xuống chứ mất mặt quá, ngay lúc này thì Quản Ngọc Tú bình thản nói:
- Gì đây? Quân Quân, chị còn chưa kết hôn mà em lại mang thai sao?
Câu nói của Quản Ngọc Tú triệt để khiến cho mọi người càng hóng hớt hơn, Lâm Quân Nhi bối rôi liền phủ nhận.
Nhưng ngay sau đó Quản Ngọc Tú lại nói:
- Vậy xem ra có người mong con gái đến hoang tưởng rồi.
Tội nghiệp thật đấy.
Mọi người liền cười ồ lên, nhưng Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trạch vẫn mặc kệ mọi người xung quanh mà nói ra những câu rất là ô dề.
Một người thì muốn sinh con gái, sau đó sẽ ôm khư khư con gái cả ngày, cho dù có đi đâu cũng sẽ mang con gái theo.
Một người thì muốn có cháu gái, ngày ngày ôm cháu đi uống trà chiều cùng với mấy bà bạn, vì mấy bà bạn của Liễu Đào Nguyên đều có cháu gái, nên bà ấy cũng muốn có một cô.1
Nhìn cảnh mẹ con cãi nhau thì đáng lý ra tâm lý bình thường là phải buồn đúng chứ? Nhưng ngay bây giờ chắc chắn mọi người chỉ thấy...!Buồn cười mà thôi.
- Bà xã, em nói xem nếu em sinh con gái thì em có đem qua cho mẹ chăm hay không?
- Đúng vậy Quân Quân, con nói xem con sẽ giao cháu gái cho mẹ hay là để thằng cha nó đưa nó đi chém giết cả ngày.
Lâm Quân Nhi bây giờ chính là kiểu "Không liên quan tới tui, đừng có lôi tui vào chuyện này.
Cú tui, cú tui, cú tui với".1
Cuối cùng thì hai mẹ con nhà này chốt hạ lại một câu.
- Sinh hai cô công chúa, mẹ một đứa, con một đứa.
Vậy là công bằng.1
- Nhất trí.
Tuy hai người nhất trí nhưng mà...!Nhưng mà Lâm Quân Nhi chưa nhất trí mà? Cái quái gì vậy trời!1
Nhưng thôi cũng kệ, chuyện này qua được thì cứ để nó qua.
Tiếp theo, Lâm Quân Nhi đứng dậy và tuyên bố.
- Có lẽ qua Tết mọi người sẽ đón nhận thêm một tin hỷ nữa.
Chính là hôn sự của Diệp Vấn, chú rể không ai khác mà chính là Tước Xạ.
Cậu ấy đã xin hỏi cưới Vấn Nhi, con cũng đã đồng ý, sính lễ thì nhà gái không cần, nhưng hồi môn chắc chắn sẽ có.
Lâm Quân Nhi nhìn Cảnh Vân Trạch, anh liền đi vào nhà lấy ra một hộp trang sức, bên trong có rất nhiều trang sức quý giá, đặc biệt là còn có một chiếc túi thơm do chính tay Lâm Quân Nhi đã thêu, trên đó là hình một cặp uyên ương, cô giao tận tay cho Diệp Vấn, nói:
- Em là người lớn lên cùng chị, cho dù em vẫn luôn gọi chị là tiểu thư nhưng từ lâu chị đã xem em là em gái.
Mà em gái kết hôn thì phải có của hồi môn, chị định sẽ đến hôm kết hôn mới đưa cho em, nhưng hôm nay nhân cơ hội này chị muốn giao tận tay cho em.
Nói xong, Lâm Quân Nhi liền nắm lấy tay của Diệp Vấn, đặt vào tay của Tước Xạ, cảnh cáo cậu ta:
- Tôi giao Vấn Nhi cho cậu, nếu cậu dám làm em ấy tổn thương thì tôi sẽ róc xương, lột da cậu!
Tước Xạ liền đan tay, nắm chặt lấy tay của Diệp Vấn, mỉm cười nói:
- Chị vợ yên tâm, em nhất định không để Vấn Nhi rơi nước mắt, nếu có rơi...!Cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc!1
- Tốt nhất là cậu nói được làm được!
Nói xong, Lâm Quân Nhi cũng về chỗ ngồi của mình, Cảnh Vân Trạch liền choàng tay ôm eo vợ của mình, còn xoa xoa thắt lưng của.
Anh biết tình cảm mà vợ anh dành cho Diệp Vấn rất lớn, giống như chị em ruột, nên khi gả em gái đi đương nhiên là không nỡ.
Lúc này, anh liền nói:
- Chỉ mới gả em gái thôi mà em đã không nỡ, sau này gả con gái thì phải làm sao đây.1
- Em không gả, em bắt rể!1
- Được, chúng ta bắt rể.
Lâm Quân Nhi liền gật đầu, giọt nước mắt hạnh phúc cũng rơi xuống, Cảnh Vân Trạch đau lòng đưa tay lau đi cho vợ, còn không quên hôn lên mắt của cô.
Dáng vẻ dịu dàng chết tiệt này khiến cho một nhóm ăn cơm tró miễn phí...!Đúng là rất chết tiệt!1.