CÔ DÂU GẢ THAY LÃO ĐẠI ANH NHẸ CHÚT


Sau một thời gian ở Italy du xuân thì cuối cùng Lâm Quân Nhi cũng được Cảnh Vân Trạch đưa về nhà, chỉ vừa về đến nhà thôi là cô phải nhanh tay lao đến ôm con trai hít hà, nếu không phải vì sợ cha mẹ ở nhà sẽ buồn thì cô cũng mang theo con trai đi rồi.

Nhưng nhìn con trai ở nhà được cha mẹ chồng chăm béo tốt thế thì Lâm Quân Nhi cũng yên lòng.
Nhưng một hủ giấm ghen bất chấp như Cảnh Vân Trạch thì làm sao có thể bỏ qua chứ, chỉ vừa mới về nhà thôi mà vợ anh đã bỏ bê anh qua một bên rồi, đúng là con trai là tình địch của cha quả nhiên không sai.

Nhưng đúng lúc này thì bên Trạch Quân bang có việc, nên anh phải đi xử lý gấp.
Lâm Quân Nhi đang ngồi ôm con trai, giải bày nhiều nỗi niềm bao nhiêu ngày không gặp nhau, lúc này thì Cảnh Vân Trác liền nhìn cô, nói:
- Con chuẩn bị tinh thần tới đâu rồi?
- Tinh thần gì vậy cha?
Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên nhìn nhau, ủa alo? Con dâu của họ đi chơi xong là tỏng chuyện hệ trọng trước mắt sau Tết hay sao? Thấy thái độ khó tin của cha mẹ thì Lâm Quân Nhi cũng chỉ cười một cái, sau đó nói:
- Con chỉ đùa thôi ạ.

Thật ra trong chuyến đi vừa rồi con cũng có xem qua một số tài liệu của công ty, nhưng con cảm thấy có vài chỗ chưa đúng lắm.

Đợi chút nữa con và Vân Trình sẽ xem lại sau ạ.
Cảnh Vân Trác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này ông ấy mới nói với Lâm Quân Nhi rằng sức khỏe của bản thân không tốt, cũng chẳng biết là sẽ sống được bao lâu nữa.


Liễu Đào Nguyên ở bên cạnh liền đánh chồng mình một cái, con gái cưng, bình rượu mơ đáng quý của ông ấy còn chưa kịp kết hôn mà cái miệng xúi quẩy lại nói linh tinh.

Cảnh Vân Trác nhìn Liễu Đào Nguyên rồi cũng chỉ cười, vốn dĩ họ kết hôn là liên hôn, trong những ngày đầu ở bên nhau thì chỉ là nghĩa vụ, sau này khi sinh Cảnh Vân Trạch thì mới có chút tiến triển tình cảm tốt, tiếp theo là khi sinh Cảnh Vân Trình thì ông ấy bận rộn với công việc nên không ở bên, đến lúc Liễu Đào Nguyên sinh Cảnh Vân Tranh thì Cảnh Vân Trác mới ở bên cạnh bà ấy.

Hiện tại, tuổi già xế chiều rồi, ông ấy cũng không muốn làm vợ mình lo lắng, vì có lẽ Cảnh Vân Trác biết bản thân nợ người phụ nữ này rất nhiều.
Lâm Quân Nhi nhìn cha mẹ chồng, sau đó liền nói:
- Hay là con sẽ nói với A Trạch chuẩn bị đưa cha mẹ đi du lịch với nhau? Có được không ạ?
- Thôi đi, cha mẹ già cả rồi, không đi nổi nữa đâu.
Mặc dù biết con dâu có ý tốt để cho hai ông bà khuây khỏa, nhưng bây giờ cháu nội còn nhỏ, sự nghiệp của con trai thứ vẫn chưa ổn định, cho dù Cảnh Vân Trình đã làm việc ở Cảnh thị nhiều năm nhưng vẫn chưa nắm chắc được tập đoàn.

Chưa kể còn bình rượu mơ lông bông ngoài đường nữa chứ, cho dù thế nào thì ông bà cũng muốn chăm lo cho con cái cẩn thận, tránh việc lại giống như Cảnh Vân Trạch bỏ nhà ra đi.
- Phải rồi, mẹ thấy Ngọc Tú và Vân Trình tình cảm rất tốt, con xem hai đứa có gì với nhau không, rồi cưới liền.

Chứ mẹ trông mòn mỏi lắm rồi.
Thật ra thì với tình cảm của Cảnh Vân Trình thì Lâm Quân Nhi cũng không biết cậu ấy có ý gì, hay có ý với ai...!Đối xử với Quản Ngọc Tú thì cũng đặc biệt, nhưng đối xử với Hàng Nhan Đình cũng y như vậy...!Bây giờ nếu để Lâm Quân Nhi trực tiếp hỏi thì có hơi kỳ quá, nhưng nếu không hỏi rõ ràng thì cả hai cô gái đều sẽ tổn thương mất.


Bất chợt, Lâm Quân Nhi lại thấy thích một người trăng hoa không đáng sợ, đáng sợ là thích một người mà đối xử với ai cũng đặc biệt như nhau.
- Mẹ à, tình cảm của cậu ấy, cứ để cậu ấy xem xét đi.
Cảnh Vân Trác cũng gật đầu tán thành, trải qua chuyện của Cảnh Vân Trạch thì ông ấy đã nhận ra một điều.

Tình cảm là xuất phát điểm từ hai phía, nếu ghép nhầm uyên ương thì khổ cả hai người.

Cũng may là Cảnh Vân Trạch lấy được Lâm Quân Nhi, một cô gái hiểu chuyện, cũng như rất mạnh mẽ, chứ mà để Lâm Tuệ Y về đây thì chẳng biết khi nào Cảnh gia mới yên ổn nữa.
Liễu Đào Nguyên cũng biết là thế, nhưng Cảnh Vân Trình sắp ba mươi rồi, ở độ tuổi này của cậu ấy thì ít nhất cũng phải có bạn gái, nhưng cậu hai nhà này thì đến bóng dáng bạn gái còn không có.

Liễu Đào Nguyên không sợ gì, chỉ lo con trai là "Đoạn tụ" mà giấu thôi.
Đúng lúc này, Cảnh Vân Trình cũng đã về, nhìn thấy cô thì liền bảo cô lên thư phòng nói chuyện.

Lâm Quân Nhi nhìn sắc mặt của Cảnh Vân Trình hình như không tốt lắm, chắc hẳn công việc quá áp lực chăng? Hay là Cảnh thị xảy ra vấn đề gì khó nói?
Nhưng mặc kệ suy nghĩ của mình, Lâm Quân Nhi giao con trai lại cho cha mẹ, sau đó thì cũng lên thư phòng.

Trong khi đó Cảnh Vân Trình đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn gục trên bàn, cô có chút buồn cười, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy dáng vẻ xơ xác, tàn tạ như thế này.

- Chị dâu, thật ra dạo gần đây Cảnh thị gặp rất nhiều chuyện, nhưng em sợ cha sẽ lo nên vẫn không dám nói.

Cuối cùng chị cũng về rồi.
- Có chuyện gì sao?
Cảnh Vân Trình cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, mở laptop lên, trên màn xuất hiện rất nhiều bản số liệu khác nhau, đây cũng chính là những gì mà Lâm Quân Nhi đã nhìn thấy khi đang xem xét tình hình Cảnh thị ở Italy, vốn dĩ cô còn muốn nói cậu ấy, không ngờ Cảnh Vân Trình cũng đã nhận rồi.
- Hóa ra không phải chị nhìn nhầm.
- Chị biết sao?
Lâm Quân Nhi gật đầu, sau đó cô lấy trong túi xách của mình ra một ít tài liệu, nói:
- Thật ra từ những tài liệu cậu đưa cho chị thì chị đọc và đã thấy.

Nhưng không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy.

Vậy bây giờ, cậu có ý định gì chưa?
Cảnh Vân Trình lắc đầu, bây giờ cả cậu ấy và Lâm Quân Nhi đều biết chắc trong Cảnh thị có nội gián, không chỉ làm sai số liệu mà còn đánh tráo cơ mật của công ty.

Nhưng nếu để ý thì số liệu đã bắt đầu sai số từ khi Cảnh Vân Trình vào Cảnh thị, có thể người này đã không vừa ý cậu ta làm chủ Cảnh thị.
- Trước kia có ai phản đối cậu lên chức Tổng giám đốc Cảnh thị hay không?
Nhưng Cảnh Vân Trình lắc đầu, tất cả cổ đông cũng như nhân viên đều rất đồng tình với quyết định đó, hơn nữa cũng là Cảnh Vân Trình dùng thực lực của mình trèo lên chức Tổng giám đốc chứ có phải là cha truyền con nối đâu.


Đến đây, Lâm Quân Nhi có thể hiểu là có người không thích cậu ta, hay nói đúng hơn là không thích Cảnh Vân Trác, vì thế nên bền ngoài ủng hộ nhưng ở bên trong lại âm thầm phá hoại.

Đọi một ngày nào đó, khi Cảnh Vân Trình đã không chịu nổi nữa, chuyện này cũng vỡ lỡ ra thì họ sẽ đổ tội cho Cảnh Vân Trình là tham ô, mà trong thương trường thì tội tham nhũng của công là tội rất lớn, có thể sẽ bị phong sát toàn ngành.

Lúc đó thì cho dù có là Cảnh Vân Trác hay Cảnh gia thì cũng khó cứu.
Mặc dù đó cũng chỉ là suy đoán của Lâm Quân Nhi mà thôi, nhưng Cảnh Vân Trình cảm thấy nó rất đúng...!Tuy nhiên, cậu ta lại không biết người muốn hại mình là ai, và tại sao lại hại cậu ta chứ?
- Đi thôi, chúng ta đến Cảnh thị, để chị xem xét sao đã.
- Chị dâu, chị định làm gì?
Lâm Quân Nhi chỉ cười một cái, sau đó nói chỉ là muốn đi xem qua một chút.

Nhưng nụ cười tự tin kia của cô đã khiến cho Cảnh Vân Trình phải suy nghĩ, rốt cuộc thì người chị dâu này còn bao nhiêu tài năng vẫn chưa bộc lộ? Rốt cuộc là chị ấy có cách hay là chưa...!Mà nếu có cách thì đó là cách gì?
Nhưng bây giờ không phải đời điểm để họ suy nghĩ nhiều, có lẽ Lâm Quân Nhi đích thật là có cách, nhưng Cảnh Vân Trình chỉ sợ sau chuyện này thì cô sẽ bị liên lụy mà thôi.
- Đi thôi, còn đứng ra đó làm gì nữa.
- Bây giờ luôn sao?
- Chứ sao nữa, làm gì cũng phải nhanh lên cho nóng chứ.
Mặc dù Cảnh Vân Trình không biết Lâm Quân Nhi muốn làm gì, nhưng có vẻ người chị dâu này đã biết được gì đó và đã có đối sách với điều trước mắt rồi.

Cũng chẳng biết là chị ấy sẽ làm gì tiếp theo nhỉ? Đột nhiên Cảnh Vân Trình lại có cảm giác mong chờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi