CÔ DÂU THAY THẾ CỦA PHÓ TỔNG


Uống rượu đi.
Giọng nói nhẹ nhàng của Cẩn Hiên vang nên tùy chất giọng nhẹ nhành nhưng cũng để đối phương cảm thấy kiêng dè vài phần.

Không ai nên tiếng mà giờ căn phòng chỉ nghe tiếng keng keng của chiếc cốc rượu chạm vào nhau.
- Tôi cũng không hiểu sao cô ấy lại bỏ đi.

Có phải tôi vô dụng không? Các cậu nói xem
Anh nói trong cơn say có thể đây là lúc anh yếu lòng nhất.

Với hai tay bạn thân của anh thì anh không dấu họ chuyện gì cả.

Thấy anh như vậy Tử Khiêm liền nên tiếng.
- Cậu không vô dụng.

Chỉ là cô ấy và cậu không còn duyên nữa.
- Cũng tại con đàn bà đó vì cô ta mà Ngọc Mai mới bỏ đi.
Anh nói trong lúc tức giận kèm theo là chiếc cốc bị anh đập xuống bàn vỗ tung téo khắp sàn nhà.

Tay anh có chảy màu theo vạch xước của chiếc cốc thủy tinh nhưng không đau bằng trái tim anh, người con gái anh yêu suốt 5 năm vậy mà bỏ anh.
- Cậu hãy điều tra kỹ trước khi phán xét tránh gây tổn thương nhầm người.

Vì tớ thấy Hạ Chi Linh có vẻ không phải người xấu.
Đó là giọng của Bách Ngôn tuy anh chưa tiếp xúc với Hạ Chi Linh nhiều nhưng anh cảm thấy cô không phải là người xấu.


Ánh mắt cô rất đẹp người con gái như vậy không thể là người xấu được.
- Cậu mới gặp cô ta 1 lần mà đã bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa dối rồi.
Phó Cẩn Hiên nên tiếng, bạn anh vậy mà đi bênh Hạ Chi Linh đúng là không thể nhìn người bằng vẻ ngoài được.

Phó Cẩn Hiên rất tức giận anh phải điều tra chuyện này cho rõ ràng mới được, anh không thể để cho người con gái anh chịu ấm ức được.

Ba anh ngồi uống hết chai rượu này đến chai rượu khác khi cả ba cảm thấy say mới dừnh lại.

Ba anh được vệ sĩ của mỗi người đỡ ra xe và đi về.
Bước vào nhà anh nửa say nuear tỉnh nói với quản gia.
- Cô ta đâu?
- Phu nhân đang quét dọn ở vườn.
- Gọi cô ta vào phòng tôi.
Nói xong anh đi thẳng nên phòng, vào phòng anh ngồi nên giường và chờ cô.

Khi cô bước vào cửa thì anh ngước mắt nên nhìn với vẻ khinh ghét, ghê tởm nhìn cô.
- Cô xem đi rồi kí vào?
Anh vứt tập tài liệu xuống đất mà không đưa cho cô vì đơn giản anh nghĩ tay cô bẩn, cô cũng không một lời oán trách cô cúi xuống cầm nên nhưng anh không cho cô cầm nên dễ ràng mà chân anh đã dẵm nên tay cô,không chỉ vậy anh còn lấy chân dẫm mạnh tay cô.
- á...!đau.

anh muốn làm gì?
- Cô cũng biết đau sao? cô cho người c**ng hi3p cô ấy, cố ấy cũng biết đau cô biết chưa.
Anh càng nói thì càng tức giận, tay anh nổi gân xanh, chân anh càng dẫm mạnh tay cô.

Cô đau đến nối mím môi bật máu, nước mắt đã rơi xuống cả giày anh.

Anh tiếp tục hành hạ cô, anh nhấc chân nên và đá vào người cô.

Cô vì lực đá của anh quá mạnh và kèm theo tay đau mà cô không kịp né hay đỡ nên cô đã bị ngã năn ra sàn đất lạnh lẽo.

Anh tiếp tục dùng từ ngữ sỉ nhục cô.

- Cô đúng là loại đàn bà độc ác, ghê tớm nhất mà tôi từng thấy.

Cô đừng tỏ ra yếu đuối, cô làm vậy tôi càng căm hận cô.
- Nếu anh ghét tôi đến vậy sao anh không cho tôi đi.
- Ha...!ha..

anh cười man dợn.

Cô nghe rõ đây: khi nào tôi chơi chán cô tôi sẽ cho cô đi còn không cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi.
Kí đi xong thì cút ra khỏi phòng tôi.
Anh nói xong anh đi thẳng vào phòng tắm còn để lại cô ngồi trên sàn đất lạnh lẽo, tay cô đau quá nó sẽ gãy mất nếu gãy cô sẽ không thể cầm dao phẫu thuật được.


Bụng cô cũng đau vì anh đá mạnh, cô cố gắng bò ngồi dậy và đứng lên đi ra khỏi phòng.
Quản ra thấy cô chảy máu miệng và kèm theo vết thương ở tay mà lo lắng chạy đến đỡ cô và hỏi.
- Con không sao chứ ?
- con không sao? bác có đồ sơ cứu không con muốn dùng.
- Được.

được chờ ta, ta lấy cho con.
Bác quản gia tuy già nhưng bác lại rất tốt với Chi Linh.

Bác lấy cho cô thì cô tự sơ cứu vết thương.

Nhìn cô như vậy bác cũng biết quản gia đã gia tay quá tàn nhẫn với cô rồi.

Bác chăm thiếu gia từ nhỏ tùy cậu lạnh nhạt, ít nói nhưng mà cậu rất tốt tính.
- Con nghỉ ngơi đi.

ta làm một mình được rồi con.
- Con làm được bác.

không anh ấy lại mắng con.
- Vậy con ra phụ ta nhé.
Cô mỉm cười rồi theo bác vào bếp.

Tuy tay đau nhưng cô rất cô gắng làm cùng bác, cô nấu ăn khá ngon.

Hai bác cháu lấu ăn với nhau rất vui vẻ.

Sau khoảng 1h thì đồ ăn đã được dọn ra bàn nhìn rất bắt mắt.

Đúng lúc anh vừa xuống bếp để ăn vì sợ anh nhìn thấy cô không vui nên cô đã tự lùi lại vài bước chân và đi ra.


Nhưng mà đời đâu cho cô đi dễ vậy.
- Đứng lại.

Ai cho cô đi.

Lại đây hầu tôi ăn cơm
- Cô đang đi nghe vậy cô dừng bước chân lại.

Người cô bắt đầu run sợ, chân cô đi không vững.

Cô lại quay bước lại gần anh.
- Ai lấu bữa này?
- Là Chi Linh lấu.

cô ấy lấu rất ngon thiếu gia ăn thử.
- Mặn quá...!cô lấu cho người ăn hay cho chó ăn.

Quản gia đổ hết đồ ăn đi cho tôi.
Ánh mắt anh nổi tia căm phẫn nhìn cô như muốn nhuốt sống cô.

còn cô thì sợ anh đến mức không dám ngẩng mặt nên nhìn anh.

hai tay cô đan vào nhau bấm thật trặt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi