CÔ DÂU THẾ THÂN HOA PHÙ DUNG



Những ngày sau đó Từ Ngưng Viên luôn cắm đầu vào công việc.

Anh muốn dùng công việc để quên đi sự khó chịu mà Phù Dung đã gây ra cho mình.

Những việc liên quan tới DSM, Từ Ngưng Viên đều để trợ lý ra mặt giúp.

Những ngày tháng mệt mỏi không chút nghỉ ngơi đó cứ nối tiếp nhau.

Lặp lại, hết ngày này đến ngày khác.

“Mạc Tử Thâm, lát nhớ ghé chỗ mua bánh cho tiểu Niệm nhé.”
Tiếng nói vui vẻ của người phụ nữ khiến bước chân của Từ Ngưng Viên khựng lại.

Đây là bãi đỗ xe của TG Fintech, chẳng lẽ anh nghĩ nhiều đến mức gặp hoang tưởng rồi sao?
“Ừ, tôi biết rồi.

Lát tôi mua bánh về cho con bé rồi ra sân bay luôn.

Em có cần tôi quay lại đón không?”
Giọng nói của Mạc Tử Thâm vang lên, Từ Ngưng Viên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Lần này thì Từ Ngưng Viên có thể khẳng định đây không phải là do anh tưởng tượng ra nữa rồi.

Hình ảnh của đôi nam nữ đang đi song song trước mặt khiến anh cảm thấy nhức mắt.
Phù Dung cười dịu dàng, lắc nhẹ đầu rồi đáp lời với Mạc Tử Thâm.
“Không cần đâu.

Tôi lên lấy giấy rồi tự bắt xe về được mà.

Anh tranh thủ về gặp tiểu Niệm một chút rồi đi công tác đi.”
“Haizz, chán chết được.

Không đi có được không?”
“Không được.


Anh đã cho người ta leo cây mấy lần rồi.

Lần này đi rồi giải quyết cho xong đi.”
Mạc Tử Thâm xụ mặt.

Phù Dung phì cười rồi tiến lên phủi phủi chỗ bẩn trên vai áo anh.
“Đi nhanh đi rồi về.

Tôi với tiểu Niệm chờ anh.”
“Được”, Mạc Tử Thâm được Phù Dung dỗ dành lập tức vui vẻ.
Nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt thâm tình, cử chỉ ân cần.

Tất cả những thứ đó đập mặt mắt Từ Ngưng Viên, anh siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Hừ, anh đã rất cố gắng không muốn dính dáng gì đến hai con người trước mặt nữa rồi.

Vậy mà bọn họ cứ nhất quyết phải chạy đến nơi này diễn phim tình cảm cho anh xem thì mới được sao?
“Tôi đi nhé.”
Mạc Tử Thâm đã ngồi yên vị trong xe, còn ráng kéo kính xuống, nhoài người ra ngoài ra nói chuyện với Phù Dung.
“Được rồi.

Anh đi nhanh đi.”
Phù Dung đẩy mạnh người Mạc Tử Thâm vào lại trong xe, vẫy vẫy tay chào anh.

Mạc Tử Thâm dù không muốn nhưng vẫn phải rời đi.

Chiếc xe rồ ga rồi phóng nhanh ra khỏi tầng hầm.

Phù Dung cũng quay lưng đi về phía chiếc thang máy ở cuối đường.
Nhưng khi Phù Dung mới đi qua được ba, bốn trụ đỗ xe thì cả người lại bị ai đó vồ lấy.

Cơ thể cô bị đẩy mạnh vào tường.
“Á.”
Phù Dung còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã bị che kín lại một cách thô bạo.

Cô trợn lớn mắt, cả người cứng đờ.

Sau khi nhận rõ được người trước mặt là Từ Ngưng Viên thì càng trở nên tức giận hơn.
“Bốp.”
Phù Dung xô mạnh Từ Ngưng Viên ra, giơ tay đánh mạnh vào mặt anh.
“Từ Ngưng Viên, anh điên rồi hả?”
“Phải.

Tôi điên rồi.

Tôi chính là bị cô làm cho phát điên rồi đó.”
Từ Ngưng Viên cười gằn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Phù Dung.

Sau đó một lần nữa nhào đến phía cô mà hôn ngấu nghiến.

Lần này Từ Ngưng Viên giữ chặt cả hai tay của Phù Dung, khiến cô không thể nào đẩy anh ra được nữa.
Phù Dung cực kỳ phẫn nộ.

Đây mà gọi là hôn gì chứ? Từ Ngưng Viên không ngừng khiến cho môi của Phù Dung đau rát.

Anh cứ chà xát, hung hăng mà xâm chiếm hơi thở của cô.
“Ưm…”
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên khóa cả hai tay, chân anh chen vào giữa hai chân cô khiến Phù Dung không thể nào nhúc nhích.

Thứ còn có thể phản kháng lại được chỉ có đôi môi đang bị Từ Ngưng Viên cướp lấy mà giày vò.

Cô nhân lúc Từ Ngưng Viên lấy hơi, há miệng, cắn mạnh vào môi dưới của anh.

Cánh môi bị thương, lập tức bật máu.

Từ Ngưng Viên hơi giật mình, nhưng rồi sau đó ánh mắt lại càng trở nên nguy hiểm hơn.

Từ Ngưng Viên không những không buông Phù Dung ra, mà còn hôn cô ác liệt hơn.

Rất nhanh chóng mùi vị của máu đã lấp đầy trong khoang miệng của Phù Dung.

Môi Phù Dung cứng đờ, cô không nhận rõ máu trong miệng là của Từ Ngưng Viên hay của cô nữa rồi.

Phù Dung cắn Từ Ngưng Viên, anh cũng không nhân nhượng mà cắn lại cô.
“Choang…”
Tiếng động vang lên khiến hai kẻ đang say sưa cắn môi nhau phải dừng lại.

Nụ hôn nồng nặc mùi máu kết thúc.

Phù Dung liếc qua bả vai của Từ Ngưng Viên, thấy người đứng sau lưng anh là ai thì ánh mắt lập tức thay đổi.
“Ngưng Viên?”
Giọng nói run run của người con gái vang lên, Từ Ngưng Viên không quay lưng lại cũng đoán được người đứng sau là ai rồi.
“Thanh Dao? Sao em lại ở đây?”
Từ Ngưng Viên quay lưng lại nhìn người phía sau mà hỏi, gương mặt tràn đầy vẻ không hài lòng.
“Em… em đến đem cơm cho anh ăn.”
Nhạc Thanh Dao nghẹn giọng.

Bên cạnh chân của cô là lồng cơm đã rơi vỡ, thức ăn vương vãi khắp sàn.

Nhạc Thanh Dao định bước lên một bước, đến gần Từ Ngưng Viên hơn thì đúng lúc này từ phía sau lưng anh lại có một cô gái bước ra.
“Này, không hôn nữa à? Anh bận nói chuyện với người quen hả?”
Phù Dung bước lên một bước, chính thức đối mặt với Nhạc Thanh Dao.

Cuối cùng thì cô ta cũng đã chịu xuất hiện rồi.

Phù Dung nhếch môi, nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà hỏi lại:
“Anh không giới thiệu một chút sao? Cô gái trước mặt này là ai vậy?”
Từ Ngưng Viên nhăn mặt, biết rõ Phù Dung đang cố tình hỏi.

Không hiểu sao Từ Ngưng Viên cảm thấy Phù Dung có ý đối địch rất lớn với Nhạc Thanh Dao.
“Con hồ ly tinh.

Mày quyến rũ chồng tao mà còn dám lớn lối?”
Nhạc Thanh Dao tức giận bước nhanh lên, vung tay cao muốn đánh Phù Dung nhưng lại bị cô bắt được.
“Hồ ly tinh? Chồng của cô?”, Phù Dung cười khẩy, “Người đàn ông này tự lao vào tôi đó.


Hơn nữa anh ta luôn miệng nói rằng đang độc thân.

Cô làm vợ cũng thật quá thất bại rồi.”
Phù Dung hất mạnh tay, Nhạc Thanh Dao lập tức lảo đảo đứng không vững.

Cô ngã về phía Từ Ngưng Viên, anh thuận tay đỡ lấy Nhạc Thanh Dao.
“Từ Ngưng Viên, cô ta nói vậy là sao chứ?”
Nhạc Thanh Dao hoảng loạn, níu chặt tay của Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.

Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về Phù Dung đầy căm thù.

Người phụ nữ này là ai? Vì sao khiến cho cô cảm thấy bất an thế này.
“Ồ.

Tôi cũng muốn hỏi anh Từ Ngưng Viên đây, chuyện này là sao chứ?”
Phù Dung khoanh tay, nhìn hai người phía trước đầy châm chọc.

Phù Dung đã từng nhiều lần nghĩ đến cảnh gặp lại Nhạc Thanh Dao, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống hiện tại.

Đây là Nhạc Thanh Dao muốn đi đánh ghen cô sao? Nực cười.
“Phù Dung.

Đủ rồi.”
Từ Ngưng Viên nhăn mặt, thái độ xem trò vui của Phù Dung hiện tại khiến anh bối rối.

Cả hai người phụ nữ này, anh đều không muốn khiến ai bị tổn thương cả.
“Đủ rồi?”, Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên nói vậy thì ánh mắt càng trở nên lạnh hơn, “Đối với Từ tổng như thế nào là đủ? Anh chặn đường cưỡng hôn tôi, rồi giờ thì vợ anh đến đòi đánh tôi.

Như thế là đủ sao?”
“Không phải như vậy”, Từ Ngưng Viên tức giận hét lớn lên.

Mỗi khi Phù Dung trở nên ngang ngược thật khiến anh không đối phó được.
“Vậy tôi hỏi Từ tổng, người phụ nữ anh đang đỡ kia, có mối quan hệ gì với anh đây?”
Phù Dung nhìn chằm chằm vào Từ Ngưng Viên, rồi lại liếc nhìn về phía Nhạc Thanh Dao, nhếch môi cười đầy khiêu khích.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi