CÔ DÂU TRĂM TỶ, TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN DỊU DÀNG

Tịch Thần Hãn đứng ở trước cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều xông ra khỏi cửa hộp đêm Kim Sa Than.

Cô chạy như điên về phía trước, lao ra ngoài đường, ngồi xổm ở dưới ánh đèn đường mờ ảo, ôm chặt lấy mình, khóc thất thanh.

Tịch Thần Hãn dần nhíu chặt mày lại, điếu thuốc lá kẹp ở giữa hai ngón tay bắt đầu biến hình.

Người phụ nữ này…

Mặc dù không nhìn thấy rõ cho lắm, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được, cô khóc rất thương tâm.

Tịch Thần Hãn không biết tại sao mình lại như vậy, cảm giác như trái tim bị thứ gì đó níu lại.

Đông Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đứng ở sau lưng Tịch Thần Hãn, tỏ vẻ kính cẩn.

"Đã đưa tiền chưa?" Tịch Thần Hãn thấp giọng hỏi.

“Dạ, tôi đã đưa cho cô ấy tờ chi phiếu ba triệu dựa theo Thần thiếu căn dặn."

Tịch Thần Hãn lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã không thấy Vũ Tiểu Kiều đâu, chỗ cô ngồi xổm lúc nãy chỉ còn lại ánh đèn đường cô linh 

Tịch Thần Hãn thầm cười nhạo trong lòng, đoán chắc cô mừng đến chảy cả nước mắt.

Dễ dàng lấy được ba triệu như vậy, nào có đạo lý mất hứng.

"Thần thiếu, anh nghĩ cái cô Vũ Tiểu Kiều này, có quan hệ với hộp đêm Kim Sa Than?"

"Sự thật đã chứng minh, bọn họ thật sự có quan hệ." Tịch Thần Hãn kiên quyết nói.

Người phụ nữ ngày hôm trước vừa leo lên giường của anh, ngày hôm sau đã đến hộp đêm lấy tiền, chẳng lẽ như vậy còn chưa rõ ràng?

"Thần thiếu, tôi lại nghĩ ngược lại, cô ấy không giống như là người của hộp đêm, lúc trước Thần thiếu cho cô ấy năm triệu, cô ấy không lấy." Đông Thanh nhỏ giọng nói ra quan điểm của mình.

"Đây mới là chỗ khôn ngoan của cô ấy!"

"Đông Thanh, cứ chờ đi, một người phụ nữ yêu tiền thì sao có thể trong sạch được! Người phụ nữ này sẽ còn xuất hiện!"

Tịch Thần Hãn xoay người, bóng lưng cao lớn của anh hướng ra cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, giống như một vị vua đầy uy quyền muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Đông Thanh cúi đầu xuống, không dám đối diện với đôi mắt khiếp người của Tịch Thần Hãn.

Cho dù anh ta đã đi theo bên người Thần thiếu nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn vô thức sợ anh.

"Thần thiếu, đúng là tối nay ông chủ của hộp đêm Kim Sa Than này đã tới đây, nhưng chúng ta vừa xuất hiện, đối phương đã rời đi theo lối đi chuyên dụng ở trong phòng bao."

Tịch Thần Hãn đi tới trước tủ rượu, rót một ly rượu chát, nhẹ nhàng lay động, đôi mắt đen càng thâm thúy hơn.

"Hai năm qua, từ sau khi hộp đêm Kim Sa Than này đổi ông chủ, ở đây có rất nhiều chuyện mờ ám! Lần này bọn họ dám vươn tay về phía tập đoàn Thiên Quang của chúng ta." Đông Thanh nói.

Lúc trước, tập đoàn Thiên Quang đã đàm phán được một đơn đặt hàng mới, trước ngày ký hợp đồng một ngày, ông chủ của công ty ký hợp đồng tới hộp đêm Kim Sa Than, sau đêm hôm đó đối phương vội vàng ký hợp đồng với một công ty khác, làm hại tập đoàn Thiên Quang bị tổn thất một con số không nhỏ.

Tịch Thần Hãn cử người điều tra, nhận được sự thật là, ông chủ của công ty ký hợp đồng đó bị người quay được đoạn video quan hệ giường chiếu với phụ nữ, bị người uy hiếp, nên mới vội vàng ký hợp đồng với người khác.

Mấy năm nay, hộp đêm Kim Sa Than không chừa những thủ đoạn không thể thấy được ánh sáng, từ đó làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, nằm mục đích kiếm tiền.

Lần này bọn họ dám đánh chủ ý lên tập đoàn Thiên Quang, Tịch Thần Hãn kiên quyết không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nhất định phải điều tra ra ông chủ phía sau, rốt cuộc là ai!

"Đúng là người rất giảo hoạt, hiểu cách nắm lấy nhược điểm của người khác, để mình dùng." Tịch Thần Hãn cong khóe môi cười.

"Thần thiếu, lúc trước chúng tôi hoài nghi Cung Cảnh Hào, cậu ta thật sự là hiềm nghi lớn nhất, cũng là người có động cơ. Thế nhưng Thần thiếu đã từng dò xét Cung Cảnh Hào trong buổi dạ tiệc ở nhà lớn, cậu ta chỉ là thiếu gia nhà giàu bất cần đời, cả ngày du thủ du thực, không giống như người có lòng dạ sâu."

Tịch Thần Hãn đưa mắt nhìn về phía trời đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, khóe môi nở nụ cười nhạt như có như không.

"Trước khi biết rõ chân tướng, ai cũng có thể là hiềm nghi! Nếu có người bày mưu tính kế cho cậu ta, tình hình sẽ khác."

“Ý của Thần thiếu là sau lưng của Kim Sa Than, còn có người khác?" Đông Thanh trợn to hai mắt.

"Đông Thanh, nước của Kim Sa Than rất sâu!"

"Tuy nhiên…" Ánh mắt của Tịch Thần Hãn lại càng sâu hơn: “Không cần vội, không bao lâu nữa, tất cả chân tướng sẽ nổi lên mặt nước."

"Thần thiếu có kế hoạch gì à?"

Tịch Thần Hãn chỉ cười không nói, ánh mắt u tối sâu không thấy đáy.

Vũ Tiểu Kiều chạy dọc theo con phố, cứ đâm đầu thẳng về phía trước, trên mặt giàn giụa nước mắt.

Điện thoại di động trong túi xách vang lên hồi chuông, cô mở túi ra, lại phát hiện ra có một tờ giấy trong đó, cô lấy ra nhìn…

Là chi phiếu ba triệu!

Nhất định là người đàn ông xa lạ kia, người đó đang dùng khoản tiền này để cười nhạo cô rẻ tiền!

Vũ Tiểu Kiều muốn xé nát tờ chi phiếu này, cuối cùng vẫn dừng lại, mẹ còn cần khoản tiền này để cứu mạng.

Cô nhận điện thoại An Tử Dụ gọi tới, nói cho An Tử Dụ biết vị trí bây giờ của mình, An Tử Dụ nhanh chóng lái xe chạy tới. Vừa nhìn thấy cô ấy, Vũ Tiểu Kiều đã nhào vào trong vòng tay của An Tử Dụ, khóc không thành tiếng.

"Tiểu Kiều, có phải là bọn họ bắt nạt cậu hay không?" An Tử Dụ gấp đến độ giọng nói run rẩy theo: “Mình có đi đến hộp đêm tìm cậu, thế nhưng không tìm được cậu."

Vũ Tiểu Kiều liên tục lắc đầu: “Không có, mình rất ổn! Chỉ là muốn khóc, để mình khóc một lúc là được…"

"Mình chỉ khóc một phút thôi, chỉ một phút thôi…"

“Được, cậu khóc đi." An Tử Dụ ôm chặc lấy Vũ Tiểu Kiều, cũng rơi lệ.

"An An, hu hu… "

Trên đường đêm vắng vẻ, hai cô gái ôm chặt lấy nhau khóc lóc.

Một chiếc xe thể thao màu đen, bỗng đỗ ở cách các cô không xa, phát ra tiếng thắng xe chói tai.

Cung Cảnh Hào đi xuống xe, cất bước đi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi