CÓ ĐẤY KHÔNG, LY HÔN ĐÊ

Sau khi từ cục dân chính về, Cố Thâm Viễn cũng không có cảm giác nhẹ nhõm mà ngược lại thấy không quen.

Trong văn phòng, Tiểu Lý nghiêm túc đứng trước bàn làm việc, thấy boss lớn xem văn kiện ra sao, anh liền ho khan:

“Cố tổng, chuyện ngài ly hôn… chắc vẫn chưa ăn nói với bên lão phu nhân nhỉ?”

Người đàn ông ngồi trên ghé da đen tỉnh bơ đảo văn kiện vốn đang cầm ngược lại, ngữ khí không đổi:

“Tôi sẽ bớt chút thời gian về nhà.”

Tốt nhất vẫn nên chủ động nói chuyện này, không chờ đến khi lão phu nhân khởi binh vấn tội, miễn phải ăn đòn.

Trên bàn làm việc, giấy chứng nhận ly hôn đỏ tươi chói mắt vừa làm xong nằm lẳng lặng bên gạt tàn.

Môi trường làm việc được bố trí theo sát tác phong làm việc của Cố Thâm Viễn, màu đen trắng xam đơn nhất sạch sẽ, mấy bồn cây xanh biếc, nhìn khắp phòng một lượt, duy chỉ có giấy ly hôn màu đỏ bắt mắt là không phù hợp nhất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng.

Là Hứa Ngạn Chi gọi tới hỏi thăm.

Loại hết mấy câu chào hỏi thông thường, cũng không hỏi chuyện giữa anh và Hứa Ý, hắn chỉ nói bóng gió về dự kiến phát triển quảng trường thương nghiệp của hắn.

Mặc dù hai nhà Hứa Cố đã hợp tác nhiều năm nhưng quan hệ giữa hai người cũng không đến mức chuyện gì cũng phải quan tâm, Cố Thâm Viễn trả lời có lệ, còn biểu thị “Hai nhà Cố Hứa hợp tác vui vẻ”.

Thương nhân vốn là hợp tác đôi bên cùng có lợi, chỉ có phụ nữ mới ngốc nghếch chấp nhận trả giá thôi.

Đợi Cố Thâm Viễn tiếp điện thoại xong, đặc trợ Tiểu Lý ở bên cạnh mới tiếp tục báo cáo công việc và lịch trình kế tiếp, nói được một nửa thì đột nhiên bị ngắt, chỉ thấy người đàn ông trên ghế da đen xoa xoa mi tâm, giọng điệu không hề gì mà nói:

“Hội nghị bàn bề hạng mục quảng trường Thuỷ Hoà của ba ngày sau.”

“Sao, sao vậy ạ?”

“Huỷ đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Đáp một câu theo bản năng xong, Tiểu Lý không kịp hối hận nữa rồi, đại não như bị điện giật, vô ý thức mà xoay người lại.

Anh ta không nghe lầm đấy chứ?

Boss lớn muốn huỷ hạng mục quảng trường Thuỷ Hoà ư>

“Cố tổng.”

Tiểu Lý nuốt nước miếng, lo lắng hỏi:

“Ngài là muốn huỷ bỏ hạng mục hay là dừng quan hệ hợp tác với nhà họ Hứa à? Theo tôi được biết, bên nhà họ Hứa đã chuẩn bị sàng, các ngành liên quan cũng đã…..”

“Huỷ hết đi.”

“…..”

Tiểu Lý câm nín.

Anh ta đã đoán được tình cảnh gà bay chó sủa của tập đoàn Viễn Sâm mấy ngày tới rồi.

Dù sao hạng mục trông mà ham đã chuẩn bị nhiều năm như vậy bỗng dưng không hờn không giận nói bỏ là bỏ thì cũng hơi…..

“Nhưng mà, không phải ban nãy ngài còn bàn bạc làm ăn vui vẻ với Hứa tổng sao?”

Tiểu Lý vô cùng nghi hoặc.

“Tôi lừa anh ta đấy.”

“…..”

Hạng mục đột nhiên bị huỷ bỏ, nếu không có nguyên nhân rõ ràng thì đám người bên hội đồng quản trị cũng sẽ bất mãn, còn về lý do là gì, Cố Thâm Viễn không không nói rõ ràng, Tiểu Lý nhờ vào sự quan sát nhạy bén của mình mà phán đoán sơ bộ rằng hạng mục sẽ chỉ bị ngừng tạm thời, còn về sao thì anh ta cũng không dám nói.

Nhưng mà chắc chắn là có liên quan đến bản chứng nhận ly hôn kia.

Có thể là vì không còn quan hệ thông gia với nhà họ Hứa nữa nên không tin được?

Tám giờ tối, Cố Thâm Viễn trở lại Thấm viên.

Trên xe còn có sổ hộ khẩu cùng chứng nhận ly hôn.

Hai kiện văn bản này đều rất nhẹ, không có chút sức nặng nào, hắn kẹp vào hai ngón tay nhưng bước chân lại nặng nề hơn khi trước.

Thấy ông chủ trở về, giúp việc vội ra nghênh đón.

Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, là đồ ăn kiểu Âu, thịt cùng rau là món chính, thức uống mà bếp chính đưa tới không phải rượu mà là nước ép trái cây chua ngọt thanh thanh, không được tinh tế khiến người khác say mê như rượu.

“Lúc trước phu nhân từng dặn rằng dạ dày của ngài không tốt, không nên uống rượu vào buổi tối.”

Bếp chính là người Pháp, dùng thứ tiếng Trung tạm xem như trôi chảy mà nói lại với Cố Thâm Viễn.

Ngoại trừ việc không thể uống rượu tất cả những thứ trên bàn ăn đều do Hứa Ý nhắn nhủ từ trước, món yêu thích lẫn món ghét, cùng với những nhóm chất cần bổ sung định kỳ Hứa Ý đều căn dặn tỉ mỉ với phòng bếp.

Cô hiểu rất rõ về thói sống của anh, dù giúp việc có nhận lương cao đến đâu cũng không thể bỏ toàn tâm toàn ý để làm được.

Một bữa ăn yên lặng hiếm có.

Cũng một phòng ngủ đơn độc hiếm có.

Trong nhà cũng chỉ thiếu mất mội người, hoàn cảnh tổng thể cũng không thay đổi quá lớn.

Cố Thâm Viễn không tức cảnh sinh tình, nhìn vật nhớ người khi người cũ ra đi như người ta thường nói, mặc dù những đồ anh dùng đều do Hứa ý chuẩn bị, mặc dù hiện tại anh cũng sẽ vì một số món đồ mà nhớ đến cô.

Nhưng cũng chỉ là nhớ đến mà thôi.

…..

Sau khi ly hôn, Hứa Ý ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Mỗi ngày đều ngủ cho đến khi tự tỉnh lại, mặc đồ ngủ thông thoáng đi lại trong phòng mà không thèm chú ý hình tượng, mỗi bữa đều ăn những thứ mình muốn ăn, nhưng ngày tháng không cần nghĩ cách lấy lòng người khác đúng là quá thư thả.

Không bao lâu sau, Hứa Ánh Hoạ liền nhìn ra cô và Cố Thâm Viễn đã ly hôn.

Con nhóc ranh ma này không tin Hứa Ý về nhà chỉ vì muốn yên ổn học học, lúc trước cô thích Cố Thâm Viễn đến độ hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh, giờ sao có thể vô duyên vô cớ về nhà mẹ đẻ được cơ chứ.

Mỗi khi rảnh Hứa Ánh Hoạ lại kéo Hứa Ý đi mua sắm, uống trà chiều.

Trong cửa hàng, Hứa Ý vừa thử quần áo vừa nhìn bản thân trong gương, cô khó tránh có chút thảng thốt, khó mà tin được mình đã kết hôn rồi lại ly hôn.

Nhân viên của cửa hàng cười tít mắt giới thiệu các chất liệu may cho các cô đồng thời khen da Hứa Ý thật đẹp, còn hỏi cô là sinh viên trường nào.

Tuy biết là lời nịnh nọt nhưng nghe vào vẫn khiến người ta vui vẻ.

Cuộc sống bên ngoài thoái mái hơn Hứa Ý tưởng rất nhiều

Mỗi lần đi mua sắm không cần vào rồi lại rời cửa hàng đồ nam, cũng không cần phải tìm hiểu chuyện bếp núc mà bản thân vốn không am hiểu, lại càng không phải dựa và ánh mắt rồi sắc mặt của anh để phán đoán tâm trạng tốt hay xấu….

“Chị ơi, em nghiêm túc đấy.”

Hứa Ánh Hoạ vừa cầm túi hàng vừa cầm cốc trà sữa, thích thú nói:

“Chị còn trẻ trung thế này, làm lại từ đâu thì có gì không ổn đâu.”

“Chị chưa nghĩ chuyện này.”

“Sao vậy? Chị sẽ không dư tình chưa dứt với anh rể đấy chứ?”

“Không có.”

“Chị cũng đừng làm người phụ nữ si tình nhé, có một số tên đàn ông chiến tranh lạnh ép để ép ly hôn, đợi thủ tục xong xuôi cũng tiện cho bọn họ quang minh chính đại đi ăn chơi gái gú, mấy tên tra nam bên cạnh em đều thế, cứ như ngư dân, thích tung lưới rộng, trong lưới toàn là cá.”

“Tra nam thì chưa thấy nhưng chị nhớ lần trước có hai người bạn trai của em tìm đến cửa…..”

“…..”

Hứa Ánh Hoạ không thấy thẹn mà liếm liếm môi:

“Chẳng phải vì em đây còn chưa gặp được người tâm đầu ý hợp à, lại nói, bọn họ tự xưng là bạn trai em, chứ em đâu có thừa nhận.”

Bởi vì không thích nên với một nửa khác trên danh nghĩ với mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thái độ không lạnh cũng không nhạt, đến cả quan hệ cũng không muốn thừa nhận.

Đổi vị trí rồi tự suy nghĩ, Hứa Ý cũng phần nào hiểu cho Cố Thâm Viễn, bởi vì anh không thích cô nên mới hờ hững, mà cô cưỡng cầu hai năm cũng không được nên chỉ đành buông tay, nếu cô sớm hiểu được điều này thì có lẽ đã sống thoải mái hơn chút.

Ra khỏi cửa hàng, Hứa Ánh Hoạ nhận được điện thoại của Hứa Ngạn Chi, hắn hỏi nàng đang làm gì, Hứa Ánh Hoạ cũng ngoan ngoãn thành thật mà nói cô đang ở cùng chị.

“Có muốn đến Dạ Sắc không, mời mấy đứa uống rượu.”

Hứa Ngạn Chi nói.

Hắn phá lệ mời các cô uống rượu khiến Hứa Ánh Hoạ kích động không thôi, lại nghi hoặc hỏi:

“Sao lại mời chúng cháu uống rượu, chú nhỏ à, chẳng phải chú nói con nít không được uống rượu sao?”

“Để giới thiệu cho chị cháu một người.”

“Oaaaaa.”

Hứa Ánh Hoạ càng hưng phấn hơn:

“Chắc chắn là một tiểu ca ca điển trai, chú nhỏ yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa chị đến.”

Hứa Ngạn Chi còn chưa nói là sẽ giới thiệu người nào, trí tưởng tượng của Hứa Ánh Hoạ đã bay bổng, cực kỳ mong chờ người anh rể thứ hai này, cô không nói hai lời bèn làm nũng rồi quấn lấy Hứa Ý rồi đưa cô đến Dạ Sắc.

Hạ Sắc chính là chốn ăn chơi lớn nhất Vân thành, chỉ riêng bên ngoài đã muôn màu muôn vẻ, xa hoa rực rỡ.

Hai chị em vừa mới rời thang máy, anh rể mới còn chưa thấy đâu lại thấy một nhóm thanh niên xăm kín tay, hắn đi đứng xiêu vẹo, cà lơ cà phất chẳng coi ai ra gì.

Vốn chỉ đi lướt qua nhưng một tên láu cá trong đám người kia chợt ngả ngớn xoay người, giữ chặ cánh tay Hứa Ánh Hoạ, ăn nói vô lý:

“Mấy em đụng vào vai anh đấy à?”

Hắn vừa dứt lời, tay Hứa Ánh Hoạ đã bị túm qua, cả người cũng bị kéo qua theo, cô vừa quay lại đã đối mặt chính diện với bọn họ.

Nhìn vào thấy hai người các cô đều là mấy em gái trẻ trung, lại không trang điểm đậm, theo lời của bọn họ chính là cực kỳ thanh thuần, đàn ông có hai sở thích: khuyên đ* hoàn lương, khuyên lành làm đ*, đầu năm nay lại thêm một sở thích nữa là đó là thấy dáng vẻ phóng túng của mấy em gái thanh thuần.

Thấy hai em gái xinh đẹp vô hại, đám thanh niên bèn nháy mắt ra hiệu, khó tránh được nổi lòng muốn trêu ghẹo, kẻ láu cá bất lịch sự kia bèn đổi giọng:

“Hai em gái đi đâu vậy, chi bằng cùng nhau uống chén rượu đi? Càng đông càng vui, chúng….”

Hắn còn chưa nói xong, Hứa Ánh Hoạ đã gạt hắn ra, thu tay lại:

“Ai muốn uống rượu với anh, cũng không tự soi lại mình đi.”

“Ui cha, nóng nảy thật đấy, lên tầng này là có người quen à?”

Đám kia ỷ đông người, có hai ba tên đi lên trước chắn đường của hai người, bởi vì chúng chưa làm gì nên những người đi đường cũng chỉ tò mò xem.

Hứa Ý lo với tính tình của Hứa Ánh Hoạ thì sẽ làm căng với bọn họ, chỉ sợ bảo vệ còn chưa đến thì các cô đã mặt mũi bầm dập rồi, vì vậy cô lặng lẽ kéo góc áo của Hứa Ánh Hoạ:

“Chúng ta đi trước đã.”

“Đi gì mà đi.”

Có một tên huýt sáo rồi nói:

“Uống cùng nhau chén rượu thôi mà, sợ gì chứ, chúng ta đều là những thanh niên xã hội chủ nghĩa tốt, cũng không ép con gái đi thuê phòng, cũng không thích chơi 3P chị em.”

Trong tình cảnh này, xử lý mà không tốt thì khó mà thoát thân.

Còn chưa đợi Hứa Ý suy nghĩ làm thế nào cho ổn, Hứa Ánh Hoạ trong tay như ngựa thoát cương, không nói hai lời bèn đá cho tên sờ mó tay nàng một cái, một cước vào đúng chỗ hiểm, trong hành lang vang lên tiếng khóc thảm thiết của tên thanh niên, tiếng gào khóc thảm thiết như chết cha chết mẹ.

Thấy đồng bọn bị đánh nên những tên khác cũng không dám làm nữa.

Nơi này cấm đánh nhau.

Nhân viên nghe thấy tiếng thì chạy tới khuyên can, nhưng cũng không quá chuyên nghiệp nên đến rồi bèn thành vật hy sinh.

“Mẹ kiếp… chúng mày có biết tao là ai không?”

Hứa Ánh Hoạ còn phẫn nộ hơn cả tủi thân do bị bắt nạt:

“Đều là một đám chưa biết mùi đời phải không?”

Một số người đi đến phòng bao nghe thấy tiếng động thì vây lại xem.

Một bóng đàn ông Hứa Ý quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Cố Thâm Viễn đang tụ họp với bạn bè bỗng đi ra chỉ vì muốn làm một điếu thuốc, thật không ngờ có thể gặp được vợ cũ và em gái cô ở đây.

Anh vô ý chạm mắt Hứa Ý.

Hai người đã có một khoảng thời gian không gặp mặt, cùng nhau xuất hiện, cả hai đều bình thản như nước, như hai người xa lạ.

Một tên thanh niên đi đến trước mặt Hứa Ánh Hoạ, hắn cười nhạo:

“Sao thế, mày nói nghe xem mà là ai nào?”

Mấy năm trước danh hiệu nhị tiểu thư Hứa gia này cũng khá hữu dụng, dù sao lúc cha Hứa còn trên đời thì vẫn là người nắm giữ tập đoàn.

Từ sau khi cha Hứa qua đời, Hứa Ánh Hoạ nghe lời cha, không lấy danh hiệu nhị tiểu thư Hứa gia để ra ngoài gây thị phi nữa, hôm nay là lần đầu tiên cô không nhịn được.

“Nhị tiểu thư Hứa gia, phải không?”

Vẫn có một tên nhận ra thân phận của Hứa Ánh Hoạ, hắn đùa cợt nói danh hiệu thay cô:

“Một đứa con gái riêng còn thực sự coi mình có giá.”

Đám thanh niên càng nói càng quá đáng, lời lẽ dơ bẩn không ngừng quấy rối các cô.

Ngón tay Hứa Ý bấu chặt dường như đã nhịn từ lâu, trước khi một tên thanh niên kịp vươn tay ra quấy nhiễu Hứa Ánh Hoạ, cô đột nhiên ném cái túi trong tay lên đầu hắn.

Khoảnh khắc đánh xuống cô nghĩ mà thấy sợ. Đừng nói là chủ động đánh người, lúc trước cô thấy một con sâu thôi cũng phải tránh thật xa.

Khoá túi mắc vào chỗ vành tai mẫn cảm dễ bị thương của tên thanh niên, hắn đau đến độ hít thật sâu, trợn trừng mắt nhìn Hứa Ý, giận đến phát cười:

“Được đấy, cũng có chút năng lực, không cha không mẹ không chỗ dựa mà còn dám càn quấy….”

Một đập này của Hứa Ý khiến bọn họ tức xì khói đầu.

Ngay khi tên thanh niên kia định bạo lực thì cánh tay của một người đàn ông bèn không nặng không nhẹ mà bắt lấy cổ tay tên thanh niên.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tiếng xương gãy đã vang lên.

Ngây ra ba giây, tiếng khóc thảm thiết vì bị bẻ xương vang khắp tầng.

Hứa Ý vội nhìn lên theo bản năng.

Người bẻ tay thanh niên kia là một người lạ mặt, mặc tây trang thẳng thớm, sắc mặt không đổi.

Một người phụ nữ xa lạ cũng đồng thời xuất hiện.

Người phụ nữ kia chầm chậm đi tới, khí chất tao nhã xuất chúng, đám người không tự giác nhường đường cho bà.

“Bà, mấy người là ai?”

Một tên trong đám thanh niên nói.

Một người đàn ông tây trang thẳng thớm đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng trả lời:

“Mấy người đã chắn đường của bà Triệu.”

Người xa lạ giúp cô ban nãy chính là vệ sĩ của bà Triệu đây, thân thủ cực tốt, không mất nhiều sức mà vặn khiến tên kia khóc rống, nằm lăn ra đất mà kêu gào.

Hứa Ý ngẩng đầu nhìn vị ân nhân từ trên trời rơi xuống này.

Đúng là một vị phu nhân với gương mặt tinh xảo, làn da ẩm mượt, bảo dưỡng cực tốt.

Ngũ quan tinh xảo của bà không chút tỳ vết, thần thái trang trọng bình tĩnh, trên người không có trang sức quá quý giá nhưng lại lộ ra vẻ quý phái trời sinh.

Bà Triệu chỉ đưa theo hai vệ sĩ nhưng không có một ai dám bước lên chống lại bà cho dù lý do bắt nạt người khá của bà có là ‘cậu ngáng đường rồi’.

Bà quá mức ung dung hoa lệ.

Nhìn qua còn tưởng là phu nhân quân phiệt đầy kiêu ngạp thời dân quốc, khiến người ta không dám trêu chọc.

Cảm nhận được ánh mắt của bà Triệu, Hứa Ý không né tránh mà mím môi cười:

“Cảm ơn bà đã giúp chúng tôi.”

Tầm mắt của Triệu Cầm Lan vẫn luôn dán chặt vào Hứa Ý, giọng điệu ôn nhu lại ẩn nhẫn:

“Tiểu Ý, con không cần khách khí với ta như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi