CƠ DỊ

"Bẩn thỉu, ngu xuẩn, quái dị, cái gì nó cũng có, nhưng mọi thứ tôi đều yêu."

Đây là một câu chuyện ngọt ngào xen lẫn chút buồn thương, tên truyện cũng là một cách khái quát ngắn gọn về bọn họ, cả hai đều là những cơ dị* nhưng số phận đã cho bọn họ may mắn tìm thấy nhau. Hai sinh vật của hai giống loài khác biệt, mọi thứ đều không theo lẽ thường, họ khác nhau từ suy nghĩ đến văn hóa lẫn cấu tạo cơ thể, nhưng cả hai đều có chung một khao khát và chính điều ấy đã giúp hai trái tim vượt mọi rào cản để đến với nhau. 

Tương lai có ra sao không ai biết, nhưng giây này, phút này, giờ này, họ hạnh phúc vì họ đã tìm thấy nhau.

*Cơ dị hiểu nôm na là những con số lẻ khác biệt.

Edit: Ry

337 là một sinh vật ngoài hành tinh.

Nó có râu rất dài, cơ thể đen nhánh mềm lỏng như dầu hỏa, mắt nó mọc trên ngọn râu, con ngươi hoàn toàn khác với loài người, đôi mắt đen đen nho nhỏ như hai viên ngọc rất giống với mắt của hamster. 

Nhưng 337 ngay cả một phần ngàn đáng yêu của hamster cũng không có.

337 giống như một đống nước bùn đào ra từ rãnh cống, dù cho trên người nó không có mùi hôi thối của bùn, nhưng trông vẫn rất ghê tởm.

Nó luôn bị nhốt trong một khối lập phương trong suốt rỗng ruột, khối lập phương này rất rắn, cơ thể mềm mềm của nó dán lên sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo.

337 sống ở ngoài vũ trụ, chưa từng trải nghiệm thứ gọi là rét lạnh, nhưng từ khi bị một đám sinh vật quần áo màu trắng bắt giữ, vứt vào không gian đen nhánh nho nhỏ này, nó mới biết hóa ra ngoài hành tinh của nó vẫn còn có những hành tinh khác, hóa ra nó không đơn độc, hóa ra giữa vũ trụ rộng lớn này còn có một thứ ấm áp, gọi là ánh nắng.

Đám sinh vật quần áo màu trắng kia thường dùng ánh mắt tò mò kinh ngạc nghiên cứu nó. Lúc mới đầu, nó cho là bọn họ muốn giao tiếp với nó, bèn duỗi ra một nhánh xúc tu màu đen, muốn tiến hành giao lưu tinh thần với họ.

Thế nhưng một tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, nó bị đám sinh vật kia túm lấy, ném vào trong một khối lập phương khép kín.

Đám sinh vật màu trắng kia đang cười nhạo, đang cảm thán.

Họ chế giễu 337 là một sinh vật không có não, cảm thán lại bắt được một con quái vật.

Nó ở nơi này 159 ngày.

Hồi mới đến nơi xa lạ này, 337 cũng không biết thời gian là gì, cũng không hiểu dùng cái gì để tính thời gian.

Là một con người phụ trách ghi chép lại tình trạng của nó nói ra.

Vào ngày thứ 160, người phụ trách của 337 thay đổi, không phải là cái người sẽ luôn hung dữ cắt đi bộ phận trên cơ thể 337, mà là một con người khác trẻ tuổi xuất chúng.

337 chưa gặp nhiều con người, nhưng nó có thể xác định người trước mắt này là con người có bề ngoài xuất sắc nhất mà nó từng thấy.

Có lẽ là sau này cũng vậy.

Hắn cũng cao hơn đám người luôn vây xem 337, trên sống mũi đeo một thứ gọi là mắt kính, cái viền mắt kính kia không đen sì nặng nề như cái mà nó từng thấy những nhân loại khác đeo.

Mà là một màu vàng kim, cái viền cũng rất mỏng, gác ở trên bộ phận mà con người gọi là lỗ tai.

Hắn cũng mặc bộ trang phục màu trắng giống những con người kia, chọn công cụ đang bày trên bàn thí nghiệm, có dao giải phẫu khiến 337 sợ hãi, còn có cái kẹp khiến 337 e ngại, và kim tiêm có thể dễ dàng đâm thủng da thịt của 337.

Người phụ trách trước đây luôn dùng dao giải phẫu lạnh như băng lần lượt cắt mất từng bộ phận trên người nó, để nó chảy ra huyết dịch màu xanh sẫm, lại dùng cái kẹp moi ra nhãn cầu màu đen nhỏ bé của nó.

Bất cứ sinh vật nào cũng sẽ cảm nhận được đau đớn, sinh vật ngoài hành tinh 337 cũng vậy, con người lấy đi máu của nó, lấy đi mắt của nó, nó luôn phải cuộn thành một cục ngốc ở trong góc hồi lâu mới có thể làm dịu loại đau đớn này.

337 vốn có bốn cái miệng, trong một lần thí nghiệm người phụ trách đã cắt mất một cái, hiện giờ còn lại ba. Rõ ràng răng của nó bén nhọn đến mức có thể trực tiếp đâm thủng da thịt của con người, nhưng nó lại không dám làm như vậy.

337 giống như một con ốc sên trốn ở trong vỏ, nó nhút nhát, nó sợ sệt, nhưng nó lại không có vỏ ốc để làm chỗ tránh nạn, chỉ có thể làm miếng thịt cá nằm ở trên bàn thí nghiệm cho những nhà nghiên cứu kia mổ xẻ.

337 xuyên qua lớp thủy tinh nâng lên một con mắt nhìn người phụ trách mới cầm dao giải phẫu lên, không nhịn được tủi thân nghĩ, ngày thứ 160 sẽ cắt chỗ nào của nó đây?

Là con mắt còn lại của nó, hay là chiếc râu đã bị cắt mất nhãn cầu của nó, hay là một bộ phận ngẫu nhiên nào đó trên người nó?+

337 sợ hãi gục râu xuống, thứ cảm xúc mà nhân loại gọi là đau thương lấp kín cơ thể xấu xí của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi