CƠ DỊ

337 và Phổ Sầm Tư đều ngây người.

Tối hôm qua, sau khi Số Một ngủ đông thì cũng hết pin.

Mấy năm nay Phổ Sầm Tư mua Số Một về chưa từng sạc điện cho nó, cũng không thiết lập chế độ tự sạc điện cho Số Một.. ngôn tình hài

Nếu không phải là người máy quét dọn, vậy chỉ còn lại 337 bên chân Phổ Sầm Tư.

"Hóa ra thứ xấu xí như mày cũng sẽ nói tiếng người à?"

Phổ Sầm Tư hơi cúi người, nhìn cái cơ thể xấu xí bẩn thỉu của 337.

337 không màng tới đau đớn trên người, thử mở miệng lần nữa.

Loading...

"Tôi, tôi, không biết."

"Xem ra là phương hướng nghiên cứu trước đó sai rồi, lấy máu mày, cắt râu mày, nghiên cứu mã gen của mày còn không bằng nuôi mày để mày học cách nói chuyện, rồi mới cắt râu mày, đi ép hỏi mày làm thế nào để có những khả năng này."

337 không có trung khu thần kinh, hiện giờ chỉ có hai cái râu, một con mắt, ba cái miệng và những chiếc răng nhọn hoắt.

Nhưng nó không chỉ có thể giao tiếp với con người, mà còn có thể học ngôn ngữ của loài người.

Đây quả thực có thể gọi là kỳ tích.

Mặc dù nói những ngày qua Phổ Sầm Tư không lấy 337 làm thí nghiệm, mà số lần hắn xuống lầu càng thêm hiếm hoi, nhưng Phổ Sầm Tư vẫn nhạy bén phát hiện ra tốc độ lành thương của 337 đang tăng nhanh.

Chuyện này à, Phổ Sầm Tư định quan sát trước đã, nếu cần phải báo cáo lên trên thì sẽ đến viện nghiên cứu một chuyến tìm viện trưởng.

Hôm qua, Phổ Sầm Tư đã tìm thấy hình ảnh về những sinh vật ngoài hành tinh này trong đống ảnh trợ lý gửi tới, ngoài con quái vật nhỏ 337, hắn còn thấy cả tư liệu của 958.

Chẳng trách 958 có thể giết chết hai tên nhân viên nghiên cứu, trên tư liệu có ghi thân hình nó cao chừng một mét, thể tích thật sự là không chỉ gấp hai mươi lần 337.

Phổ Sầm Tư lại liếc nhìn 337 bị dọa đang núp trong góc.

Hắn cảm thấy dù 337 có to bằng 958 thì cũng sẽ không có lá gan giết người, chỉ cần nói hai câu là có thể dọa nó.

"Đúng là vừa ngu vừa đáng thương."

Phổ Sầm Tư vứt lại một câu như vậy rồi ra cửa, hắn lái xe đến một quán ăn dùng cơm trưa, lại đi dạo cửa hàng mua chút đồ ăn, sau đó trên đường trở về lại thấy một cửa hàng bán cá chép.

Hắn cảm thấy 337 hẳn là còn rất nhiều chỗ kỳ diệu, nhưng hắn lại không muốn để 337 ở trên lầu.

Bởi vì bộ dáng của nó quá xấu, nếu nó cứ thế bò trên sàn nhà lầu hai, có khi Phổ Sầm Tư sẽ muốn thay hết sàn nhà mất.

Phổ Sầm Tư mua bể cá trở về, vừa vào cửa, một thứ xanh lục bỗng vọt tới bên chân hắn.

Hắn nhấc chân định đá cái đống xanh lục kia ra, bỗng đống xanh lục kia lên tiếng.

"Người phụ trách mới! Anh nhìn 337! Mau nhìn 337! 337 mặc quần áo cho mình nè!"

Trong lúc Phổ Sầm Tư ra ngoài, 337 cố tình chạy ra ngoài, hái được mười mấy cái lá màu xanh lục, sau đó dán lên cơ thể.

"337 có thể chạm vào người phụ trách mới không?!"

377 có một loại hưng phấn khó tả, trước khi tiếp xúc với con người, nó là một sinh vật ngoài hành tinh cái gì cũng không biết.

"Xấu quá." Phổ Sầm Tư đi sạc điện cho người máy quét dọn: "Xấu đến mức không nhìn nổi."

"Không thể nào, 337 cho rằng rất đẹp! 337 cho rằng có thể chạm vào người phụ trách mới."

Sau khi 337 phát hiện mình có thể nói chuyện, nó có vẻ không dừng được.

"Ra ngoài vứt sạch đống lá cây này đi." Phổ Sầm Tư chỉ vào bể cá hắn mua về: "Sau đó tự mình bò vào đây đợi, hiểu chưa?"

337 như cái máy lặp lại: "Hiểu rồi, vậy 337 có thể chạm vào người phụ trách mới không?"

Phổ Sầm Tư dùng mũi chân đá 337 hai cái cực nhẹ: "Bây giờ chẳng phải thứ xấu xí đã biết nói chuyện rồi à? Sao vẫn còn muốn giao lưu tinh thần?"

337 ôm lấy chân Phổ Sầm Tư, y hệt một bãi bùn nhão.

Có chiếc lá rớt từ trên người nó xuống: "Bởi vì 337 thích người phụ trách mới, người phụ trách mới tốt hơn những con người trước."

Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, nhặt cái lá rơi ra dính lại vào người 337, sau đó mới giơ tay búng râu của nó, 337 bị đau "y a" một tiếng.

"Tốt?" Mắt kính gọng vàng hiện lên từng chút ý cười không quá rõ: "Nếu không phải là tao tò mò trên người mày còn năng lực gì thì tao đã báo cáo mày cho phòng thí nghiệm rồi, đồ xấu xí."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi