CƠ DỊ

Tứ Mộc đã học được đan dây thành hình ngôi sao.

Em tung tăng nhảy đi tìm Phổ Sầm Tư.

Muốn thể hiện trí thông minh của mình trước mặt Phổ Sầm Tư.

Sau đó ---

Em thất bại suốt năm lần liên tiếp.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm sợi dây đỏ lên, tiến tới, xoa lên râu em: "Dạy lại cho em nhé."

Tứ Mộc vứt bỏ cảm xúc thất vọng, ngoan ngoãn cọ lên ngón tay Phổ Sầm Tư: "Vâng."

Lần này Tiểu Tứ Mộc khôi phục nhanh lạ thường, chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi, thể tích của em đã tăng gấp mấy lần.

Ánh nắng ban mai mềm mại, chiếu vào trong ban công.

Hiện giờ Phổ Sầm Tư coi như người thất nghiệp, cả ngày ngoài những lúc chơi với Tứ Mộc ra thì chính là đang lên kế hoạch xem sắp tới nên đi đâu.

Mặt trời dần dâng lên phía chân trời, dây đỏ xoay chuyển trên đôi tay thon gầy của Phổ Sầm Tư.

Phổ Sầm Tư ngồi trên ghế cạnh ban công, Tứ Mộc mềm mềm nằm trên đùi hắn.

Nắng sớm phía chân trời vỡ tan lấp lánh trên người bọn họ.

Phổ Sầm Tư một lần nữa đưa lại sợi dây đỏ cho Tứ Mộc, dùng đầu ngón tay cực kỳ cực kỳ khẽ búng một cái lên râu của em.

"Còn không học được nữa chính là đồ ngốc."

"Tứ Mộc không phải là đồ ngốc, người phụ trách, anh xem, đầu tiên là thế này, sau đó là thế này, có đúng không?"

Phổ Sầm Tư khẽ gật đầu.

Ánh mắt hắn hàm chứa chút dịu dàng, giống như nắng ban mai khi mặt trời vừa lên, lại như ráng chiều tà khi mặt trời lặn xuống.

Ngón tay cong lên, không dùng sức gõ xuống đầu Tứ Mộc.

"Sai rồi."

Tứ Mộc bỗng xoay lại, đối diện với ánh mắt của Phổ Sầm Tư.

Nếu hiện giờ em có vẻ mặt, vậy chắc chắn sẽ là vô cùng ấm ức.

"Người phụ trách, anh lại ăn hiếp Tứ Mộc, Tứ Mộc không vui."

Phổ Sầm Tư không nói gì, mở lòng bàn tay với Tứ Mộc.

Tứ Mộc bò lên lòng bàn tay hắn, rũ râu thầm thì.

"Lần này có cho bánh kẹo Tứ Mộc cũng không ăn, Tứ Mộc quyết định sẽ dỗi người phụ trách một ngày, cả ngày hôm nay người phụ trách không được nói..."

Râu bị thứ gì đó mềm mại chạm lên.

Những lời sau đó Tứ Mộc quên sạch.

Bởi vì Phổ Sầm Tư vừa hôn em.

"Còn giận không?"

Hắn đang hỏi em.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch thình thịch.

Là tiếng tim đập.

"Giận, giận chứ, người, người phụ trách nói... Ngốc, đồ ngốc..."

Em lắp ba lắp bắp, còn chưa nói hết, cái râu đã sắp co vào trong cơ thể.

Nếu hiện giờ em có dáng vẻ của con người, vậy chắn chắn đã đỏ hết từ mặt đến cổ rồi.

"Vậy anh không nói nữa."

Trong lời nói hắn pha lẫn sự dịu dàng.

Nếu như Tứ Mộc là một cái kem ly, vậy giờ phút này em đã tan chảy trong tay Phổ Sầm Tư rồi.

"Người phụ trách, anh không thể, không cương quyết như vậy, như vậy...."

"Như vậy cũng không được? Vậy Tiểu Tứ Mộc muốn nghe gì nào?"

A, hi sinh tại chỗ.

Em rụt râu về được chừng nửa phút lại thò ra, nhịp thở đã khôi phục lại như cũ.

"Người phụ trách, anh có muốn... Muốn vào thế giới tinh thần của Tứ Mộc không?" Em có chút ngượng ngùng: "Tứ Mộc muốn ôm người phụ trách."

Dây đỏ mắc trên tay phải Phổ Sầm Tư, khiến cho cái tay kia càng thêm trắng nõn.

"Em mới lớn hơn được có chút xíu, giờ anh đến thế giới tinh thần của em, vậy chẳng phải em lại biến thành ốc sên nhỏ rồi?"

Tứ Mộc uể oải: "Được rồi."

Phổ Sầm Tư nhận ra tâm tình em không vui, chủ động dùng xúc tu tinh thần trấn an em.

"Cùng chơi nhé?"

Phổ Sầm Tư giơ sợi dây trước mặt Tứ Mộc.

Tứ Mộc nằm trong lòng bàn tay trái của Phổ Sầm Tư gật râu.

Ba cái xúc tu màu đen cầm lấy dây đỏ, bắt đầu theo chỉ dẫn của Phổ Sầm Tư.

Đầu kia của dây đỏ là Phổ Sầm Tư.

Đầu còn lại là Tứ Mộc.

"A ---- A --- Ra ngôi sao rồi, vẫn là chơi với người phụ trách tốt nhấtttt ---"

"Ừ, Tiểu Tứ Mộc của anh giỏi quá."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi