CỎ ĐOẠN TRƯỜNG

Nguyện bỏ giang san trao tay người tri kỷ,

Đế Vương vị xin gửi đấng anh tài.

Cao tăng trong lời của Đỗ Nhược nói trước đó là một người vô cùng nổi danh, mà người này Lý Cảnh Vân cũng từng nghe qua, nhưng vẫn chưa từng có cơ hội gặp mặt. Nhưng mà dù hắn có nghĩ thế nào, cũng không ngờ được vị cao tăng lừng danh thiên hạ này lại trẻ đến như vậy, song, hắn cũng biết, tuy nhìn bề ngoài của ông rất trẻ, nhưng thật ra số tuổi thì cũng đã quá trăm.

Vị cao tăng này hai mắt khẽ nhắm, lẳng lặng ngồi thiền trong đình nghỉ mát. Đang lúc Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân phân vân không biết có nên tiến lên quấy rầy ông hay không thì ông đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút khàn, nhưng lại chậm rãi nhẹ nhàng:

"Hai vị thí chủ muốn giải lời nguyền của Đào Yêu thì chỉ có thể đến cực Bắc Lâm La, tìm chủ của Họa Giới Đào Viên xin hoa tiên làm thuốc. Nhưng có xin được hay không thì còn phải tùy duyên."

Lý Cảnh Vân cùng Đỗ Nhược liếc nhìn nhau, sau đó cúi người thi lễ. Vị cao tăng kia vẫn nhắm hai mắt, ngay cả một chút cử động cũng không có, Lý Cảnh Vân và Đỗ Nhược lập tức biết ý rời đi.

Theo lời của vị cao tăng nọ, Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân lặn lội hướng về phía bắc, rồi vượt qua gần một tháng ở sa mạc ngoài biên giới nước Lâm La để đến cực Bắc, sau đó lại một đường chịu lạnh chịu rét tiến đến vùng trung tâm, lúc đến nơi, thì trời cũng đã về chiều.

Đỗ Nhược nhìn núi tuyết trùng trùng điệp điệp kéo dài không thấy điểm kết mà bắt đầu hoang mang, nơi này thật sự tồn tại một nơi gọi là Họa Giới Đào Viên như lời của vị cao tăng kia ư?

"Ở nơi này có kết giới." Lý Cảnh Vân trầm ngâm quan sát một hồi, đưa ra kết luận. Thời gian qua hắn theo bên cạnh Đỗ Nhược, ít nhiều cũng học được một chút kiến thức bổ ích.

Đỗ Nhược "ồ" một tiếng, dùng thanh kiếm giắt bên hông cứa một đường lên cổ tay trái sau đó cấm kiếm xuống mặt tuyết, dùng ngón trỏ tay phải quét lấy máu đang bắt đầu chảy ra không ngừng sau đó ngón trỏ đầy máu kia lại không ngừng vẽ loạn giữa không trung, chẳng mấy chốc, trước mặt nàng đã xuất hiện một đồ án máu phức tạp, mà sắc mặt nàng cũng tái nhợt khó coi.

Lý Cảnh Vân vẫn chăm chú quan sát từng hành động của nàng, nhìn nàng vừa hoàn thành đồ án bằng máu thì lập tức lấy ra khăn tay thay nàng băng bó vết thương. Mà chiếc khăn tay này đối với nàng cũng rất quen thuộc, đó là chiếc mà nàng đã thay hắn băng bó khi còn ở Lam Sơn, thật không ngờ đến tận bây giờ hắn vẫn còn giữ.

Đỗ Nhược nhìn y, cười cười cảm tạ, sau đó... nàng đột nhiên thất thần. Cái cảnh này... dường như có chút quen thuộc.

Khăn tay...

Vết thương...

Băng bó...

Đỗ Nhược nhíu mày, lắc lắc đầu cố xua đi mấy hình ảnh vừa thoáng qua. Rõ ràng đều là những hình ảnh xa lạ, nhưng nàng lại cảm thấy rất quen thuộc.

Lý Cảnh Vân nhìn Đỗ Nhược, tưởng nàng vì mất máu nên choáng váng đầu óc, vội vã vươn tay đỡ lấy nàng, ân cần hỏi thăm:

"Nàng không sao chứ?"

Đỗ Nhược nhìn Lý Cảnh Vân, chớp chớp mắt:

"Ta thì có chuyện gì."

Đỗ Nhược nói xong lập tức vươn tay đẩy Lý Cảnh Vân sang một bên, thu hồi thanh kiếm trên mặt tuyết rồi chăm chú nhìn đồ án bằng máu phát ánh sáng đỏ rực đang không ngừng va chạm cùng kết giới, rõ ràng va chạm rất mạnh nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, vô cùng kỳ dị.

Lý Cảnh Vân nhìn nàng, khe khẽ thở dài. Nàng rõ ràng nhìn ra tâm ý của hắn, hắn cũng nhận ra nàng không chán ghét mình, thậm chí còn có thể là thích, nhưng không rõ vì sao, khi hai người thân cận, nàng vẫn mơ hồ có chút bài xích.

Đúng lúc này, một âm thanh tức giận vang lên:

"Kẻ nào dám đến chỗ của ta càn quấy."

Đỗ Nhược lập tức thu hồi trận án, cung kinh hướng bóng dáng mờ ảo trong kết giới thi lễ:

"Vãn bối Đỗ Nhược, tham kiến tiền bối."

Bóng dáng kia trầm ngâm một chút, sau đó mới lên tiếng:

"Đỗ Nhược... ta không quen."

Lý Cảnh Vân lúc này mới tỉnh táo lại, xen ngang đối thoại của hai người:

"Vãn bối Lý Cảnh Vân, tham kiến tiền bối."

Bóng dáng mờ ảo phía trong kết giới đột nhiên lay động, sau đó Đỗ Nhược và Lý Cảnh Vân nghe người kia thấp giọng thì thầm, tựa như đang nói chuyện với ai, lại tựa như đang một mình lẩm nhẩm:

"Huynh nói hắn là hậu nhân đời sau của dòng tộc huynh khi lịch kiếp sao? Được rồi."

Lời vừa dứt, kết giới lập tức biến mất, sương trắng mờ ảo cũng rút đi lộ ra một bóng dáng nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, da trắng môi hồng, mày liễu cong cong, váy trắng nhẹ nhàng lay động trong gió, trên tay là một nhánh đào nở rộ tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt. Nàng liếc mắt nhìn Lý Cảnh Vân, hừ lạnh một tiếng:

"Nếu ngươi là hậu nhân của huynh ấy thì vào đi."

Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân sửng sốt nhìn nhau, cứ như vậy là được rồi? Không phải chủ của Họa Giới Đào Viên rất ghét người lạ sao?

"Còn không nhanh lên!" Trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút tức giận.

Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân vội vã theo sau nàng ta, tiến vào bên trong kết giới.

Một luồng ánh sáng chói mắt bao bọc lấy hai người, cả hai theo phản xạ nhắm chặt mắt, đến lúc lần nữa mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã khác một trời một vực so với lúc nãy.

Thác nước hùng vĩ bắt nguồn từ những dãy núi tuyết trắng xóa không thấy đỉnh, mấy dặm hoa đào nở rộ rực rỡ, nền cỏ xanh mượt mềm mại như đệm êm. Trong đầu Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân gần như đồng loạt hiện ra mấy chữ lớn:"Tiên cảnh nhân gian."

Nữ tử váy trắng không kiên nhẫn nhìn hai người, mày nhíu thật chặt:

"Hai người đến đây có chuyện gì?"

Đỗ Nhược đột nhiên có cảm giác người trước mặt này rất không thích, thậm chí có chút ghét hai người bọn họ.

"Tiền bối có phải là Cửu Tiểu Hồ tiền bối, chủ của Họa Giới Đào Viên?"

"Phải. Các ngươi thật dài dòng." Cửu Tiểu Hồ phất tay, dưới nền cỏ xanh mượt bỗng nhiên xuất hiện một bộ bàn ghế bằng đá được chạm khắc tinh xảo:"Ngồi đi."

Đỗ Nhược và Lý Cảnh Vân không chút do dự ngồi xuống vị trí đối diện với Cửu Tiểu Hồ. Cửu Tiểu Hồ liếc nhìn cả hai, âm thầm xem xét. Người gọi là Đỗ Nhược thì trên người có chút phép thuật, xem như là một người tu luyện, mà ở triều này, thì mọi người vẫn hay gọi là pháp sư ấy nhỉ? Cũng xem như là một loại nghề nghiệp khá cao quý vào cái thời ma quỷ lộng hành như thế này.

Còn về phần người bên cạnh... Cửu Tiểu Hồ híp mắt, trong con ngươi lưu chuyển ánh sáng bạc đầy quỷ dị. Có kim long hộ thể, đúng là chân Đế Vương. Nàng rũ mi, nhìn nhánh đào trên tay mình, trong lòng thầm cảm khái, năm xưa người này bị truy sát, cũng chỉ vì một cái ghế chẳng ra gì kia.

"Các ngươi đến đây làm gì?"

Lúc nãy Đỗ Nhược đã định nói, nhưng nhìn vị tiền bối trước mặt này có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, nên nàng cũng chẳng dám cắt ngang.

"Lần này Đỗ Nhược cùng Cảnh Vân đến là có chuyện muốn nhờ tiền..."

Đỗ Nhược còn chưa nói hết, Cửu Tiểu Hồ đã vươn tay ngăn cản:

"Đừng có treo hai chữ tiền bối trên miệng suốt, cứ gọi Hồ tỷ tỷ là được."

Đỗ Nhược sửng sốt một chút, quay sang nhìn Lý Cảnh Vân, cùng lúc hắn cũng đang cười khẽ nhìn nàng. Đỗ Nhược cảm thấy hai má nóng rang, cho dù đã ở cùng Lý Cảnh Vân khá lâu, nhưng sức miễn dịch của nàng với gương mặt so với nữ còn đẹp hơn của hắn chẳng mấy tiến bộ gì. Đỗ Nhược vội vã thu hồi tầm mắt, đem suy nghĩ của mình trở về chuyện chính.

"Hồ tỷ tỷ, lần này chúng ta đến là muốn xin một nhánh đào tiên cứu mạng."

"Không được!" Cửu Tiểu Hồ vừa nghe Đỗ Nhược nói xong thì trong lòng kinh ngạc, không chút suy nghĩ đã kiên quyết phản đối. Nói đùa sao, khó khăn lắm Thương Nguyệt mới hồi phục chút nguyên khí, bây giờ lại muốn từ trên bản thể của huynh ấy cắt xuống một nhánh, sao có thể được!

Đỗ Nhược nghi hoặc nhìn Cửu Tiểu Hồ. Lý Cảnh Vân cũng nhíu chặt hai mày. Ở nơi này đào rộ mấy dặm, hai người bọn họ chỉ xin một nhánh cứu mạng, Cửu Tiểu Hồ sao phải phản ứng lớn như vậy?

Cửu Tiểu Hồ lúc này cũng đã bình tĩnh dưới sự trấn an của nhánh đào trên tay, nàng hừ lạnh một tiếng:

"Các ngươi trúng lời nguyền của Đào Yêu, muốn dùng hoa tiên giải nguyền đúng không?" Thấy cả hai gật đầu, Cửu Tiểu Hồ nói tiếp:"Muốn giải lời nguyền của Đào Yêu, chỉ có thể dùng nhánh đào trên tay ta, còn cả rừng hoa nơi này đều vô dụng. Các ngươi có biết ta rất cực khổ mới khiến cho nhánh đào này lần nữa ra hoa, lần nữa... chuẩn bị hóa hình hay không hả?!"

Cửu Tiểu Hồ nói đến câu cuối thì đã có chút lộn xộn, hai mắt cũng hoe hoe đỏ như sắp khóc đến nơi. Đỗ Nhược khó tin nhìn nhánh đào trên tay Cửu Tiểu Hồ, lần nữa... hóa hình, chỉ mấy chữ này thôi đã cung cấp một lượng thông tin vô cùng lớn rồi. Nàng im lặng, xoay sang nhìn Lý Cảnh Vân. Lúc này trời đã về đêm, ánh trăng mềm mại phác thảo sườn mặt tuyệt mỹ dịu dàng của hắn khiến nàng có chút thất thần. Dựa theo lời của Cửu Tiểu Hồ, cả hai... có lẽ chẳng có cơ hội tiếp tục sống nữa.

Đột nhiên tay bị dùng sức nắm lấy, Đỗ Nhược chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, cả người đã bị Lý Cảnh Vân kéo đứng dậy, hắn nhìn Cửu Tiểu Hồ, khom người thi lễ:

"Như vậy, vãn bối xin cáo từ." Hắn vừa dứt lời thì lập tức xoay người kéo Đỗ Nhược rời đi không một chút do dự.

"Khoan đã." Phía sau bỗng truyền đến âm thanh của Cửu Tiểu Hồ, trong giọng nói vẫn chứa lửa giận không hề nhỏ.

Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân xoay người, chăm chú nhìn Cửu Tiểu Hồ. Cửu Tiểu Hồ cũng nhìn hai người, thở dài bất đắc dĩ:

"Ta chỉ có thể đưa cho ngươi một đóa hoa, chỉ có thể cứu lấy một người, hai người các ngươi tự giải quyết đi." Cửu Tiểu Hồ nói xong, trên tay đột nhiên xuất hiện một đóa hoa đào hồng nhạt tỏa ra ánh sáng bạc, còn chưa để cả hai kịp phản ứng, nàng đã thẳng tay quăng đóa hoa đến chỗ hai người, tốc độ nhanh đến mức cả hai chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo xé gió lướt đến.

Đỗ Nhược còn đang định vươn tay ra thử bắt lấy đóa hoa thì kỳ lạ thay, đóa hoa đến trước mặt bọn họ thì dừng lại, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

"Lý Cảnh Vân, ta nghĩ vẫn là ngươi dùng nó thì hơn." Cửu Tiểu Hồ nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang kinh ngạc của hai người bọn họ.

Lý Cảnh Vân nhíu mày, hắn muốn nhường đóa hoa này cho Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược không nói gì, nàng thì sao cũng được, sống hay chết, đối với nàng cũng chẳng mấy quan trọng, nàng luôn cảm thấy, cuộc đời của nàng bây giờ, vẫn thiếu điều gì đó rất quan trọng, quan trọng đến mức, ngoài điều đó ra, nàng chẳng còn lưu luyến gì trên thế gian này, ngay cả Lý Cảnh Vân, người chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng nàng, cũng chưa hẳn đủ sức kéo nàng lại. Đỗ Nhược cúi đầu, vô thức sờ sờ chuôi kiếm bên hông, có đôi lúc, nàng thật hận cái cảm giác này, hận cái bóng dáng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong mơ khiến nàng không thể nào hoàn toàn chấp nhận Lý Cảnh Vân.

"Nếu không phải vì ngươi là hậu nhân của huynh ấy, huynh ấy một mực muốn cứu ngươi, thì ta cũng không đưa ra đóa hoa này. Hơn nữa..." Cửu Tiểu Hồ dừng một chút, nhìn Đỗ Nhược đầy thâm ý:"Hắn là một vị minh quân, Lâm La nhờ có hắn mới có ngày hôm nay, người sẽ không vì mạng sống bản thân mà để thiên hạ bách tính mất đi một minh quân, sống trong cảnh lầm than chứ?"

Cửu Tiểu Hồ nhấc chân vừa định rời đi, nhưng dường như chợt nhớ điều gì đó, nàng nhìn thẳng vào Lý Cảnh Vân cùng Đỗ Nhược, chỉ chỉ về phía xa:

"Nơi đó có phòng trống, các ngươi nghỉ một đêm, ngày mai lập tức rời đi cho ta."

Cửu Tiểu Hồ dứt lời thì xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn phản ứng của cả hai lúc này.

Đỗ Nhược nhìn Lý Cảnh Vân, trong mắt không giấu được kinh ngạc bàng hoàng. Nàng không ngờ người cùng mình vào sinh ra tử, vượt qua trùng trùng khó khăn nguy hiểm lại là vị quân vương nắm trong tay thiên hạ. Giờ đây khi hai người đứng đối diện, nàng lại phảng phất như cả hai cách xa ngàn dặm, người trước mắt... có còn là vị nam tử ôn nhuận như ngọc lúc trước? Có còn sẵn sàng vì nàng vào sinh ra tử, mặc cả sinh mạng bản thân cũng quyết cứu nàng thoát chết?

Đỗ Nhược lặng đi một chút, thì ra hắn đã lừa gạt nàng lâu như vậy. Đỗ Nhược cúi đầu, khẽ cười giễu, có chân long hộ thể, sao nàng lại không nghĩ ra sớm một chút chứ... Nhưng lời của Cửu Tiểu Hồ quả thật không sai, hơn nữa, dù sao lúc trước hắn cũng cứu nàng một mạng, bây giờ trả lại cũng đúng lý hợp tình. Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược lập tức quyết đoán cầm lấy đóa hoa đào đang lơ lửng bên cạnh nhét vào tay Lý Cảnh Vân:

"Ngài trở về đi. Ta cùng ngài không chung đường."

Lý Cảnh Vân nhìn Đỗ Nhược, mỉm cười dịu dàng, tựa như chuyện bị nàng phát hiện bí mật cùng ngữ khí lạnh nhạt của nàng cũng chẳng đáng để bận tâm. Gió nhẹ lướt qua, bạch y trắng xóa phiêu phiêu như tiên giáng trần... quả nhiên đúng như lời đồn đại, tuyệt sắc quân vương.

"Ta và nàng vốn đang ở cạnh." Đang cạnh nhau, sao có thể bảo không chung đường:"Nàng bây giờ chỉ cần theo ta trở về là được." Còn chuyện độc của Đào Yêu, hắn không tin bằng quyền thế địa vị của hắn lại không thể giải quyết được, trước mắt vẫn là thuyết phục nàng theo hắn vẫn tốt hơn.

Nàng mím môi, bối rối vuốt ve chuôi kiếm bên hông, kiếm sắt lạnh lẻo, tâm cũng tĩnh vài phần.

"Ta chỉ là nữ tử giang hồ, nào dám bước vào chốn cung cấm. Hậu cung ba ngàn giai lệ, sen thanh cao, mẫu đơn mỹ lệ... ta không dám so cùng."

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí vẫn dịu dàng như thế, nhưng lời nói ra lại kinh người:

"Vì nàng, phế bỏ hậu cung, có là gì." Dừng một chút, hắn tiếp lời:"Hậu cung, mình nàng là đủ."

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt khó tin nhìn về phía hắn, đôi con ngươi đen thẫm đầy kiên định, nàng biết, hắn không nói dối, dù là người nàng quen biết khi xưa hay là vị quân vương xuất chúng bây giờ, đều nói được làm được.

"Ta... không dám trèo cao." Nàng sao có thể để hắn làm như vậy, chẳng khác nào để người khác có cớ nói ra nói vào, hơn nữa... nàng cũng không tin mình có thể toàn tâm toàn ý đối với hắn.

"Nàng không dám trèo cao..." Hắn vừa nói vừa bước nhanh về phía nàng, không để nàng kịp phản ứng, vòng tay kéo nàng vào lòng mình, hắn cười khẽ, thấp giọng thì thầm:"Vậy thì để ta hạ mình..."

Nàng còn chưa hiểu lời hắn là ý gì, hắn đã buông nàng ra, chỉ là một tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông, tay còn lại khẽ vén lọn tóc rũ bên sườn mặt nàng, hắn cười khẽ:

"Nguyện vì nàng, từ bỏ giang sơn."

Có ai biết, vị minh quân một lòng vì giang sơn này, lại từ bỏ đế vị chỉ vì người trong lòng. Yêu giang sơn, lại càng yêu mỹ nhân, nguyện làm uyên ương, cũng không ham đế vị.

Đỗ Nhược thoáng chốc bị những lời này mê hoặc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo, nàng dùng sức đẩy Lý Cảnh Vân ra, lùi về sau mấy bước:

"Ngài biết rõ, tình cảm không thể cưỡng cầu."

Lý Cảnh Vân nhìn nàng, trên mặt không rõ là vui hay buồn.

Đỗ Nhược cúi đầu, tay mân mê kiếm sắt, trong bóng đêm, thanh kiếm dường như đang phát sáng, ánh sáng nhu hòa ấm áp bao lấy tay nàng. Đỗ Nhược thoáng thất thần, cái cảm giác này thật quen thuộc, tựa như trong giấc mơ, khi người kia ôm nàng vào lòng, cũng ấm áp, cũng dịu dàng như vậy. Trong mắt Đỗ Nhược thoáng mơ hồ, có đôi lúc, nàng thật sự không phân được thật giả. Cuộc đời Đỗ Nhược bây giờ là thật, hay chỉ là một giấc mơ dài của nữ tử kia?

"Đỗ Nhược..." Lý Cảnh Vân nhìn nàng, cũng không tiến đến, chỉ lẳng lặng đứng im tại chỗ:"...nàng thật sự không muốn cùng ta trở về sao?"

Đỗ Nhược nhìn Lý Cảnh Vân, không biết có phải vì đầu óc đang có chút mơ hồ hay không, nàng nhìn thấy trong ánh mắt vẫn luôn sáng ngời kia thoáng ảm đạm cùng bi thương. Nhưng cho dù là vậy, Đỗ Nhược vẫn kiên quyết lắc đầu:"Sẽ không."

Lý Cảnh Vân xoay người rời đi, Đỗ Nhược cũng xoay người hướng về phía Cửu Tiểu Hồ rời đi lúc nãy. Nàng biết, bây giờ cho dù Lý Cảnh Vân không nói gì, nhưng ngày mai, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để bắt nàng theo hắn, Lý Cảnh Vân cũng là một người cố chấp...

Nàng thừa nhận, trong thời khắc sống chết lúc trước, Lý Cảnh Vân không màn tất cả cũng muốn cứu nàng làm nàng rung động, nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi. Nếu như hắn không phải Đế Vương, thì có lẽ nàng sẽ chấp nhận cùng hắn lưu lạc giang hồ, biết đâu có một ngày, chút rung động này sẽ dần dần trở nên sâu đậm hơn, nhưng đời người luôn lắm bất ngờ...

o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi