CÓ ĐỨA CON TRAI LẮM NGƯỜI MÊ LÀ TRẢI NGHIỆM GÌ


“Ôn Lương, vậy bọn này đi trước nha!”
Ôn Lương dìu thiếu niên trong tay mình, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
Hôm nay là sinh nhật của Ôn Lương, hắn mời mọi người đến dự tiệc sinh nhật của mình.
Đêm khuya, các bạn học lại nói lời chúc phúc rồi tụm năm tụm ba về nhà.

Có Ôn Lương ở đây, không ai dám đề nghị đến nơi không dành cho người chưa thành niên.
Ôn Lương quá dịu dàng, cũng quá thuần khiết.
Hắn sẽ trơn tru lặng lẽ hóa giải tranh chấp của hai nam sinh, để bọn họ làm lành với nhau, sẽ cẩn thận phân chia tốp ba tốp năm, để nam sinh đưa nữ sinh về nhà, cũng biết chu đáo gọi nước trái cây và sữa bò thay rượu cho các bạn nữ.
Đứng trước một người như vậy, thật giống như nếu nói giỡn quá đáng chính là đang khinh nhờn hắn vậy.
“A Sanh? A Sanh, tỉnh lại đi.” Ôn Lương vỗ nhẹ vào thiếu niên đang được mình dìu, thiếu niên có vẻ say bất tỉnh nhân sự.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười xoa đầu thiếu niên: “Sao tửu lượng lại kém thế này, đã bảo em đừng nên uống rồi mà.”
Trời đã khuya, Ôn Lương ngẩng đầu nhìn khách sạn có treo một cái chuông lớn trên bảng hiệu, dìu thiếu niên đi tới chỗ quầy tiếp tân.
“Đàn, đàn anh.” Có người gọi nhỏ một tiếng, Ôn Lương quay đầu lại thấy một cô gái đang đỏ mặt cúi đầu.
“Là bạn Chu à, sao trễ rồi vẫn chưa về nhà?”
Chu Y Y vừa nghe giọng nói của Ôn Lương, đôi gò má đang ửng hồng bỗng chốc đỏ quạch như cà chua, không dám ngước nhìn Ôn Lương, chỉ dám cúi đầu nhìn một góc áo sơ mi trắng của hắn, có thể ngửi thấy hương chanh thoang thoảng.

thuyngu.wordpress.com
Chu Y Y cảm thấy đầu óc của mình hỗn loạn, không còn nhớ nổi một chữ tỏ tình đã soạn sẵn.
“Đàn, đàn anh, em…” Chu Y Y vẫn cứ đứng đó vò vò vạt áo.
Ôn Lương dịu dàng an ủi: “Không sao, đừng sốt sắng, cứ từ từ nói.” Hắn xốc thiếu niên lên, chịu đựng sức nặng của cậu đè lên người mình.
Chu Y Y nhác thấy hành động của Ôn Lương thầm giật mình, tại sao mình lại quên đàn anh còn đang dìu một người, có phải mình lại làm phiền đàn anh không?
Cô gái hốt hoảng ngẩng đầu lên, mạnh dạn tuôn ra lời tỏ tình không vấp một chữ: “Đàn anh! Em, em thích anh từ lâu lắm rồi! Từ lớp mười một đã bắt đầu thích anh, vậy nên anh có thể cho em, em một… Cơ hội?”
Âm thanh càng về cuối càng nhỏ dần, đến chữ cuối cùng nghe như tiếng muỗi vo ve bên tai.

Thật sự rất thích anh.
Ôn Lương vẫn mỉm cười, chỉ là trong mắt thoáng hiện lên vẻ phiền não, trái tim của Chu Y Y chợt thắt lại.
Cô thầm mến đàn anh của mình lâu lắm rồi, trong làn gió đêm mùa hè, giọng nói mang theo sự áy náy, ôn hòa và kiên định bay đến bên tai cô gái: “Xin lỗi, anh đã có người mình thích.”
Trái tim của Chu Y Y trĩu nặng, dù đã vô số lần tự nhủ với mình ‘Đàn anh ưu tú như thế chắc chắn sẽ không đồng ý’, chỉ là mình không cưỡng lại được mù quáng.
Biết đâu, biết đâu được thì sao.
Dù gì cũng đã thích người ta tận năm năm.
Cô cúi đầu, mái tóc dài được Chu Y Y tận tâm chăm sóc vì ngày hôm nay che kín bên má, dù bị từ chối cũng không muốn bị Ôn Lương nhìn thấy ánh mắt của mình.
Giọng nói của Ôn Lương lại vang lên, hắn nói rất chậm nghe như đang khuyên bảo.
“Y Y, em là một cô gái tốt, xứng đáng có được điều tốt hơn.”
“Anh nghe em nói thích anh, thật lòng rất cảm ơn em, bởi vì có em, anh mới biết từng có một cô gái yêu anh trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình.”
“Nhưng xin lỗi, anh đã có người mình thích, anh rất yêu người đó.”
“Em đẹp như vậy, lại thông minh dịu dàng, anh nghĩ em chắc chắn có thể tìm được một người con trai em yêu và cũng yêu em.”
“Y Y, cảm ơn em.”
Chu Y Y ngẩng đầu lên, nhìn hắn qua nước mắt, ánh mắt màu nâu dịu dàng của Ôn Lương giống như làn xu.ân thủy, ánh mắt hắn nhìn cô giống như anh trai đang nhìn đứa em gái tinh nghịch, từ chối nhưng không mất đi sự cưng chiều.
Cô không khỏi thật lòng hâm mộ cô gái được Ôn Lương thích, ngay cả chút ghen tị cũng tan biến.
Chu Y Y ngượng ngùng sụt sịt, Ôn Lương mỉm cười đưa khăn giấy tới, Chu Y Y cúi đầu lau nước mắt, dù có chút mất thời gian, cô còn lau sạch đường kẻ mắt và mi giả giúp mắt trông to hơn, Ôn Lương kiên nhẫn đợi cô, đến khi Chu Y Y ngẩng đầu lên, mặc dù đôi mắt còn đỏ hoe nhưng trên môi đã nở nụ cười tươi sáng của thường ngày.
“A, lúc gắn mi giả luôn thấy rất nặng, bây giờ thoải mái hơn nhiều.”
“Thật ra đàn anh à, em cũng không cố chấp muốn ở bên anh, chỉ là theo đuổi nhiều năm như vậy, không bày tỏ thì thật quá đáng tiếc ha ha.”
“Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, còn hóng được drama lớn~ Lời to lời to!”
Chu Y Y lùi ra sau mấy bước, mỉm cười vẫy tay, nói: “Đàn anh, vậy em đi trước đây, không còn sớm nữa, nếu không về mau sẽ bị mẹ càm ràm cho coi.”
Cô gái giống như quay về với dáng vẻ quen thuộc của mọi ngày, nhảy chân sáo đi xa, cô đi nhanh đến nỗi Ôn Lương chưa kịp nói câu ‘Có muốn tìm người về chung với em không’.
Cô gái chạy chậm tới cửa, bỗng quay đầu lại dùng sức vẫy tay, trên môi nở nụ cười tươi rói, há miệng làm khẩu hình.
Cô gái không để ý hình tượng, bởi vì há to miệng làm khẩu hình nên trông hơi buồn cười, không nhìn ra cô gái xấu hổ lắp bắp không nói nổi lời tỏ tình hồi nãy.
—Đàn anh, hẹn gặp lại.

Ôn Lương bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu với cô, Chu Y Y xoay người chạy xa.
Chạy một hồi, nước mắt theo đó rơi lã chã.
Đàn anh tốt như thế, người anh ấy thích, chắc chắn là một người cực kỳ tốt.

Ôn Lương nhìn Chu Y Y đã đi xa, quay người đi tới quầy lễ tân, vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp: “Làm phiền cho một phòng.” Hắn vừa nói vừa lấy căn cước ra.
Nhân viên lễ tân rất chuyên nghiệp nhanh nhẹn, vừa tìm phòng trống vừa nói: “Cậu bạn này có vẻ uống say quá, tối nay có thể cậu sẽ mất ngủ đó.”
Ôn Lương lắc đầu cười nói: “Đàn em của tôi lần đầu uống rượu, mới một ly đã gục, vẫn còn trẻ con lắm.”
“Phòng 332, hai giường đơn.” Nhân viên lễ tân nói: “Không tính về nhà với bạn gái hả? Gọi điện thoại cho phụ huynh tới đón cậu bạn này là được mà.”
Ôn Lương khẽ nhíu mày, khi nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên lập tức mỉm cười dịu dàng: “Không cần hai giường đơn, cho một giường đôi, để tiện chăm sóc cậu ấy.”
“Di động của cậu ấy hết pin, không thể liên lạc với phụ huynh, nhưng trước khi đi cậu ấy đã nói với người nhà rồi.”
“À à, thì ra là vậy.” Nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng và thẻ căn cước cho hắn, Ôn Lương nhận lấy nói cảm ơn, khựng lại giây lát rồi cười trêu ghẹo: “Nói luôn là tôi còn chưa theo đuổi được đâu, vẫn còn là cẩu độc thân.”
Nhân viên lễ tân cười khúc khích, vẫy tay tạm biệt với Ôn Lương.
Ôn Lương dìu thiếu niên đi vào thang máy, dù trong thang máy có hai người nhưng hắn vẫn cười, ngay cả khóe miệng cũng giữ nguyên một độ cao, nụ cười của hắn giống như chiếc mặt nạ, khiến người ta không hiểu sao thấy ớn lạnh.
—Còn chưa theo đuổi được, nhưng sắp vào tay rồi.

“A Sanh? A Sanh?” Ôn Lương đặt thiếu niên lên giường, sờ nhẹ bên má của cậu.
Suốt từ nãy đến giờ thiếu niên luôn tì má lên vai của hắn nên bây giờ trên má cậu bị hằn một vệt lớn, khi tháo kính đối phương xuống thì mới giật mình, hóa ra thiếu niên lại… Ngây thơ mong manh như vậy.
Làn da như sứ trắng, tóc mai như lông quạ, hàng mi dài cong như cánh bướm vỗ cánh, đôi tai mang một màu hồng tự nhiên như hoa đào, môi căng mọng đầy đặn, tỏa ra mùi rượu nhè nhẹ khiến người ta muốn ngắt lấy.
Cánh môi của cậu khẽ hé, mê sảng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, mang theo giọng mũi mềm mại, giống như đệm thịt của mèo con vỗ vào lòng người.
Ôn Lương bình tĩnh nhìn môi của cậu, giống như bị cám dỗ mà cúi xuống, càng lúc càng gần, gần lại gần thêm, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng giữa môi cậu, gần đến mức có thể…
“Phản bội tình đôi ta~ Bỏ em mà đi~ Biết được sự thật nước mắt em tuôn rơi!”
Tiếng chuông điện thoại bị chỉnh mức lớn nhất ầm ầm vang lên, khiến Ôn Lương giật cái đụi, chỗ nào đó đã cứng lên suýt chút nữa xìu xuống.


thuyngu.wordpress.com
Hắn sầm mặt lấy di động của thiếu niên ra, bên kia vừa gọi tới liền tắt máy, rõ ràng di động vẫn còn nửa cục pin.
“Số lạ?” Ôn Lương cười lạnh một tiếng rồi cúp máy, suy nghĩ một chút tắt nguồn di động luôn.
Sau đó hắn cúi người lại gần thiếu niên, sờ má của cậu, cất giọng điệu ngọt ngào như mật ong.
“A Sanh, chờ anh nhé, em sẽ là của anh nhanh thôi… Anh sẽ, đối xử tốt với em.”
***
“Đội trưởng Cao, sao thế?” Thường Dương nhận lấy di động, kinh ngạc nhìn nam nhân mặc đồng phục cảnh sát trước mặt.
Cao Thệ day mi tâm: “Nhạc Nhạc cúp máy, nó chặn số lạ.”
“Ầy…” Bảo sao đội trưởng gọi điện nhanh thế: “Đội trưởng, hay là anh đổi di động khác đi, chứ cái của anh có thể đưa vào viện bảo tàng triển lãm được rồi.

Mua cái giống của em nè, hoặc là kiểu giống em Trang cũng được.”
“Viện bảo tàng?” Cao Thệ nhìn chiếc Nokia của mình, lắc đầu nói: “Di động này dùng rất bền, chế độ chờ có thể kéo dài cả tuần, tôi thấy rất ổn.” Anh nói xong liếc sang dế cưng của Thường Dương: “Cái của cậu có màn hình quá to, bất tiện.”
Anh lại liếc pin của Thường Dương, chỉ còn dư lại năm mươi phần trăm pin, bổ sung thêm: “Tốn pin quá nhanh.”
Thường Dương nhìn cái di động không biết dùng mấy năm của đội trưởng nhà mình, khóe miệng giật nhẹ.
Rốt cuộc đội trưởng mua được cái thứ cổ lỗ sỉ này ở đâu, quan trọng là nhìn nó còn mới tinh, giống như mới mua từ tuần trước.
“Đội trưởng nhìn đi, anh thường xuyên quên sạc pin, cái của em mỗi ngày đều nhắc nhở sạc pin, đảm bảo không quên.

Lỡ như lần sau lại xảy ra tình trạng giống như bây giờ, không liên lạc được với Nhạc Nhạc thì tính sao?”
Cao Thệ im lặng một hồi, trông có vẻ bị thuyết phục.
Di động đột nhiên vang lên, Cao Thệ liền bắt máy, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Đi!”
Ôn Lương ở trần bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy người nằm trên giường, ánh mắt trở nên say đắm.
Hắn chống tay bên cạnh thiếu niên, ánh đèn bị che khuất, thiếu niên ngủ ngon lành dưới cái bóng của hắn, nhìn như vậy thật giống như tất cả của thiếu niên đều thuộc về hắn.

thuyngu.wordpress.com
Thuộc về hắn.
Ôn Lương từ từ cúi người xuống, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đắc thắng.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên bỗng mở choàng hai mắt ra!

Đôi mắt sáng lấp lánh như tinh tú.
Ôn Lương chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng ‘Bịch’ cực lớn vang dội, Ôn Lương cao một mét tám bị đánh bay lên!
Newton nhìn mà câm lặng, Hassan nhìn mà rơi lệ.
(Hassan-i Sabbah (1050 – 1124) là Giáo chủ Hồi giáo cầm đầu đội quân giết người ở thế kỷ 11.)
Ánh mắt của thiếu niên cực kỳ tàn bạo, ngay lúc Ôn Lương chạm đất, cậu xoay người ngồi lên người hắn, đấm nào đấm nấy dọng xuống đều vang lên tiếng thịt vang dội, không chút nương tay hành hung chàng hotboy học đường khiến biết bao cô gái điên đảo.

thuyngu.wordpress.com
“Ai cho mày lá gan bỏ thuốc bố hả?”
“Ai cho mày lá gan có ý đồ với hoa cúc của bố?”
“Uổng cho bố xem mày là anh em tốt, mày má nó lại muốn chị.ch bố?!”
Ôn Lương bị đập đầu choáng váng nên chỉ có thể che mặt chịu đòn, muốn phản kháng lại những cú đấm muốn đánh hắn bầm dập nhan sắc, đã thế còn bị một thiếu niên còn thấp gầy hơn mình đè chặt xuống đất đánh túi bụi.
Thiếu niên mượn men rượu trút xả cơn thịnh nộ xong, đang muốn đứng dậy bỏ đi chợt phát hiện cơ thể mình không còn miếng sức nào, đặc biệt là hai chân như cọng bún, run rẩy không đứng lên được, xem ra chút sức lực gom góp nãy giờ đã cạn sạch, thầm nghĩ không ổn, cậu ngó nghiêng một hồi, dưới tình thế cấp bách kéo drap giường tới rồi bắt chéo hai tay của Ôn Lương đặt lê,n đỉnh đầu, dùng sức trói—
“Rầm!” Tiếng cửa bị đạp tung ra.
“Sạt!” Tiếng bước chân xông vào.
“Đậu xanh!” Tiếng mắng chửi tức giận.
“Đội càn quét mại dâm đây! Bà mẹ nó mau úp mặt vào tường ôm đầu ngồi xuống!”
—Giọng, giọng nói quen thuộc…?
Thiếu niên nghe tiếng quát giật bắn người, cúi đầu nhìn Ôn Lương nằm bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, còn bị mình trói lại hai tay, cậu không khỏi run như cầy sấy.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt rất đỗi thân thương.
Cao Cố Sanh nhìn Cao Thệ, nhìn khuôn mặt đó từ kinh ngạc chuyển sang đen, đen, đen… Cảm thấy mình sắp đi chầu trời.
Cao Cố Sanh có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, Cao Cố Sanh sợ hãi run rẩy, Cao Cố Sanh khóc không ra nước mắt.
Ngàn lời muốn nói hóa thành tiếng hô dè dặt.
“Ba ơi…”

Cao Thề: Có chết cũng đéo ngờ, lần đầu ông đây đi quét mại dâm lại quét trúng thằng con của mình.
===Hết mở đầu===
Cá: Hố mới, bao hài =))))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi