CÓ ĐỨA CON TRAI LẮM NGƯỜI MÊ LÀ TRẢI NGHIỆM GÌ


Sau lưng Xa Hi ướt đẫm mồ hôi.
Đèn trần chớp tắt một hồi, cuối cùng chịu hết nổi sức ép ‘bụp’ một tiếng tắt ngúm.
Cả tòa cao ốc rơi vào bóng tối.
Xa Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, quốc lộ sáng rực đèn điện và những tòa cao ốc chọc trời lấp lánh ánh sáng phía xa đều biến mất, chỉ còn lại một màu đen kịt.
Giống như cả tòa nhà bị bỏ vào trong một cái hộp kín.
Mấy ngón tay của Xa Hi run lẩy bẩy, chạm vào nắm cửa.
Trốn! Chạy trốn khỏi đây!
Hắn bật đèn pin trên di động lên, ánh sáng yếu ớt trong bóng tối chẳng những không làm hắn yên tâm phần nào, trái lại còn khiến hắn càng thấy bất an.

Lúc đi ngang qua thang máy, còn đang cúp điện nhưng cửa thang máy tự động mở ra, ánh đèn bên trong ấm áp giống như cái bẫy ngọt ngào dụ dỗ người ta sa vào đó.
Hắn chợt run lên, mũi chân chuyển hướng chạy một mạch về phía thang bộ.
Ánh sáng yếu ớt từ di động chiếu sáng một vùng nhỏ chỗ cầu thang bộ, hắn cắm đầu chạy xuống, nhưng di động trong tay bắt đầu rung lên, trên màn hình hiện ra dãy số lạ hoắc.
Trong mắt Xa Hi lộ ra vẻ kinh hoàng, rõ ràng không bấm nghe nhưng lại tự động bắt máy, truyền ra giọng nói ngột ngạt như đang ở một nơi chật hẹp, làm giọng nói bị biến âm.
“Bán… Công xưởng…”
Nỗi sợ hãi điên cuồng bành trướng trong lòng, Xa Hi dùng sức ném mạnh di động xuống đất, lúc này màn hình di động tối đen, đã tắt máy, tiếng nói chuyện cũng tự động cắt đứt.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghe tiếng chuông di động reo lên, di động trên mặt đất tự động mở nguồn, trên màn hình vỡ thành mạng nhện hiện ra chế độ đang nghe máy.
Xa Hi hoàn toàn suy sụp, giống như phát điên đạp mạnh liên tục vào di động.
Hắn thở hồng hộc, lại cắm đầu chạy thẳng xuống cầu thang.
Một tầng, hai tầng, ba tầng…
Dần dần, hắn dừng chân lại.
Phòng làm việc của hắn ở tầng không cao, tại sao chạy lâu như vậy mà chưa thấy cửa ra?
Hắn lại gần bức tường muốn nhìn rõ số tầng, nhưng không còn di động chiếu sáng nên không thể thấy được gì trong bóng tối.
Hắn cẩn thận mò mẫm đi từng bước.
Cho đến khi đạp phải thứ gì đó.
Đây là cái gì?
Hắn vịn tường từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy chiếc di động bị hắn đạp vỡ.

Tường thuật tới đây là kết thúc, bởi vì người trong cuộc bị hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trước cửa công ty.
Cao Thệ khép hồ sơ lại.
Thường Dương tranh thủ dừng đèn đỏ, ngửa đầu nốc nửa chai nước suối, lúc này mới nuốt trôi cục bánh mì trong miệng, hắn nhìn lên kính chiếu hậu nói với Cao Thệ: “Đội trưởng, em điều tra tài liệu liên quan đến công ty Chu thị, phát hiện tin đồn công ty nhà họ Chu có ma đã kéo dài được một khoảng thời gian, chỉ là không ai tin thật.”

Hoàng Sam bổ sung: “Công ty Chu thị hoạt động theo văn hóa lang tính, nhân viên bị ép ‘Tự nguyện tăng ca trên tinh thần bắt buộc’, khơi dậy không ít bất mãn của nhân viên, lúc trước còn bắt được một nhân viên cố tình giả ma giả quỷ hù dọa trưởng ban.”
(Văn hóa lang tính: áp dụng đặc tính hoang dã, tàn ác, tham lam và bạo ngược của loài sói vào môi trường làm việc.

Văn hóa này ủng hộ khai thác tiềm năng phi thường, thúc đẩy sự phát triển của tập thể và tạo ra lợi ích cho xã hội và loài người.

Trong đây nói thẳng ra là bóc lột.)
Thường Dương sửng sốt, vừa lái xe vừa hỏi: “Thiệt luôn? Dọa ma trưởng ban? Bộ không muốn làm việc nữa sao?”
Hoàng Sam bất đắc dĩ cười nói: “Đúng, nhân viên đó đã nộp đơn xin thôi việc, nhưng trưởng ban chưa biết, vẫn tiếp tục giao việc, ép tăng ca làm cho xong mới thôi.”
“Danh tiếng của trưởng ban bị dọa ma rất kém, nhiều lần cướp công lao của nhân viên, còn thường xuyên đẩy công việc của mình lên đầu nhân viên, những nhân viên từ chức vì năng lực của họ rất giỏi, nên bị chèn ép thảm nhất.”
“Nhân viên từ chức để lại không ít bẫy nhỏ, vì vậy trong một khoảng thời gian khá dài, trưởng ban và trưởng phòng đi vào chỗ làm việc của nhân viên, luôn bị dọa ma.”
“Vì thế lúc trước tung ra tin đồn công ty Chu thị bị ma ám, đều do mấy cái bẫy nhỏ dọa ma trưởng ban chưa bị tháo ra.”
“Sau đó, mọi người phát hiện không đúng, vì sau khi trưởng ban đổi phòng làm việc, những hiện tượng kỳ lạ vẫn không biến mất, trái lại giống như cố ý chọc phá, dần dần từ phòng làm việc của trưởng ban ‘lan truyền’ ra ngoài.”
Cao Thệ cắn kẹo mút, tay phải gõ nhẹ lên hồ sơ, Xa Hi nghe được một câu nói trong di động.
[Bán… Công xưởng…]
Có hàm ý đặc biệt nào không? Hay là, Xa Hi thần hồn nát thần tính nên nghe nhầm?
Còn có đồng nghiệp bàn bên nói vì để… Không bắt máy, câu nói mơ hồ này rốt cuộc là có ý gì?
***
Ngân Linh dẫn người đến bên dưới tòa cao ốc của Chu thị, còn bốn người Cao Thệ thì đi tới gặp nhân viên ‘giả ma giả quỷ’ đã thôi việc kia.
Nhân viên đó tên là Nghiễm Khánh, hôm nay ở phố thương mại mở một cửa tiệm không lớn cũng không nhỏ.
Cao Thệ vừa đặt chân đến đây liền thấy xung quanh trông quen quen, đứng suy nghĩ một lát thì mới nhớ ra đây là cửa tiệm mà Ứng Bất Giải gây hỗn loạn hôm đó.
Cao Thệ và Ứng Bất Giải quá bắt mắt, Nghiễm Khánh còn nhớ họ là đầu sỏ khiến mấy con ma nơ canh trong tiệm bị quần chúng nhân dân kích động lột sạch quần áo, hắn vừa thấy bọn họ, dời mắt khỏi con game ‘Toàn quân ra trận’ đang phát ra nhạc nền sôi động, ngẩng đầu lên nói: “Ai đó? Kính chào quý khách, hôm nay muốn mua gì? Giảm cho các anh ba mươi phần trăm!”
Vì thuận tiện hành động nên nhóm Cao Thệ chỉ mặc đồ thường, không mặc đồng phục cảnh sát gây chú ý, nhưng những người khách cũ còn nhớ mặt Ứng Bất Giải liền xôn xao.
Cao Thệ thấy tình hình bất ổn, vội vàng kêu Nghiễm Khánh đưa bọn họ vào phòng tiếp khách.
Nghiễm Khánh nhìn dáng vẻ phiêu dật xuất trần của Ứng Bất Giải, lại nhìn sang vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa của Cao Thệ, kích động sáng rực hai mắt: “Hai anh cố ý tới đây làm người mẫu cho tiệm tôi phải không? Giá cả dễ bàn!”
Cao Thệ lấy thẻ cảnh sát ra, nói: “Chúng tôi có việc muốn hỏi anh.”

“À… Tôi chỉ là bày chút trò chọc ghẹo trước khi thôi việc, đâu đến mức cảnh sát phải vào cuộc chứ.”
“Bẫy? À à, thật ra tôi có gắn vài cái loa nhỏ trong phòng làm việc của thằng cha trưởng ban, là loại loa dùng để dỗ con nít các anh biết không? Nhấn một cái liền kêu lên, tôi cài đặt nhạc nền nữ quỷ xuất hiện.

Tôi còn gắn đồng hồ báo thức nhỏ ở phía sau tủ sách, cài đặt cứ cách hai tiếng sẽ phát ra giai điệu rùng rợn một lần.”

“Chủ yếu là thằng cha trưởng ban đần độn đó giống như tin ma quỷ có thật, trên bàn bày la liệt tượng Phật, còn là tượng Tam Thánh, cúng kiếng đầy đủ, còn đeo Phật châu bên người, thắp nhang trong phòng, hương nhang rất nồng khiến tôi muốn nghẹt thở— Nên tôi chọn mấy thứ có thể hù ông ta lâu hơn chút.”
“Tổng cộng có mấy cái hả? Không nhiều đâu, mấy cái đó cũng tốn tiền lắm, chỉ có ba cái, mặc dù hồi đầu thằng cha ngu đần kia bị dọa sợ, nhưng cũng rất dễ tìm ra mà?”
“Cắt đứt dây điện thoại? Đâu có, hủy hoại tài sản của công ty phải bồi thường đó, sao tôi có thể cắt dây điện thoại— Cái gì? Đường dây điện thoại bị cắt đứt thiệt hả? Lúc tôi đi vẫn còn nguyên mà.”
“Tôi gọi điện quấy rối làm gì chứ, cuộc sống bây giờ của tôi khá ổn định, mặc dù hơi mệt vì nhập hàng và khảo sát thị trường, nhưng ít ra còn đỡ hơn là ở công ty bán mạng làm việc để nuôi mập thây thằng cha trưởng ban kia.”
“Chuyện kỳ lạ? Không có, tôi chỉ thấy chuyện lạ nhất là thằng cha trưởng ban ngu đần kia có thể leo lên cái ghế trưởng ban, nghe nói còn được thăng chức? Không có vấn đề, dù sao bây giờ tôi đã thôi việc, không liên quan gì đến tôi.”

Rời khỏi tiệm thời trang, Cao Thệ nhìn nhìn lại lời khai của Nghiễm Khánh đều không phát hiện ra vấn đề, với Nghiễm Khánh mà nói, chẳng qua bày trò đùa dai trước khi thôi việc.
Sau khi hắn nghỉ làm, mấy cái bẫy dọa ma của hắn nhanh chóng bị trưởng ban tìm ra, nhưng lúc đó chuyện ma quỷ vẫn chưa kết thúc.

Ít ra anh quan sát nhân viên này đều không thấy có gì khả nghi.
Nhưng có một chi tiết trong lời khai của hắn làm Cao Thệ chú ý đến.
[Ầy chú cảnh sát à… Không không không phải, xin lỗi tại quen miệng.]
[Đồng chí cảnh sát, nói ra thì hơi kỳ, nhưng quả thật có một chuyện rất quái lạ.]
[Ban của chúng tôi có hơi đặc biệt, các trưởng ban khác không có phòng làm việc riêng, nhưng trưởng ban bọn tôi lại có phòng riêng, tôi nghi ngờ ông ta là họ hàng với cấp trên— Bởi vì ông ta được cấp phòng làm việc riêng, cả ngày đóng cửa kín mít không biết làm gì trong đó, thêm nữa là mỗi lần trước giờ nghỉ trưa, ông ta đều thích đi dạo một vòng quanh khu vực làm việc của nhân viên, xoi mói bới móc đủ thứ, còn trêu ghẹo nhân viên nữ, thiên thời địa lợi nhân hòa, nên tôi chỉ muốn chơi ông ta một vố— Ai ngờ trong phòng ông ta có gắn CCTV!]
[Tôi vừa vào không lâu thì bị phát hiện, không lâu sau đó thằng cha trưởng ban ngu đần chạy hồng hộc vào, tôi còn nghe rõ tiếng bước chân của ông ta mà.]
[Nhưng không biết tại sao, ông ta chỉ đi lòng vòng trước cửa mấy lần rồi rời đi.]
[Tôi vội vàng chớp thời cơ chạy ra ngoài, sau đó trưởng ban kiểm tra CCTV phát hiện thời gian tôi lén vào phòng ông ta, không ngờ CCTV lại bị nhiễu, trên màn hình trắng xóa.]
[Chuyện này lạ lắm phải không? Cảm thấy quá trùng hợp, giống như có người giúp tôi chơi ông ta.]
Cao Thệ không tin trùng hợp.
Người bị kinh sợ, hồn phách sẽ giật mình, dương hỏa chập chờn, lúc này rất dễ bị quỷ quái thừa dịp mà vào.
Nghiễm Khánh nói, khi hắn gắn loa và đồng hồ báo thức giống như có người giúp hắn, cũng có khả năng là thật.
Có thể có quỷ quái bị kẹt trong phòng trưởng ban, muốn mượn cơ hội này thoát ra.
Đã như vậy, bốn người Cao Thệ vội chạy tới công ty Chu thị.
Có điều trước khi lên đường, Cao Thệ phát hiện Ứng Bất Giải suýt chút nữa biến mất.
Anh định gọi cho Ứng Bất Giải thì bỗng thấy y từ sau khúc quẹo đi ra, sau lưng còn có một bé mèo lon ton chạy theo.
Trí nhớ của Cao Thệ rất tốt, vừa nhìn liền nhận ra đây là mèo con được bà cụ mạnh miệng lòng mềm hôm đó cho ăn.
Cao Thệ nhìn thấy Ứng Bất Giải, thở phào nói: “Đạo trưởng, trước khi đi đâu nhớ báo tôi một tiếng, tôi lo không liên lạc được với anh.”
Kỹ năng mất tích của ai đó đã level max, Cao Thệ cũng không có lòng tin lại có một thêm băng đảng tội phạm đần độn bị Ứng Bất Giải ăn sạt nghiệp, sau đó dễ dàng cứu y về như lúc trước.
Ứng Bất Giải gật đầu, tự giác đứng bên cạnh Cao Thệ, duy trì khoảng cách một nắm tay.

Không biết có phải do Cao Thệ nghĩ quá nhiều không, anh luôn cảm thấy chỗ đứng của Ứng Bất Giải càng lúc càng cách gần mình, nhớ hồi mới gặp, giữa anh vừa Ứng Bất Giải như có một bức tường vô hình cản lại, khi ở bên cạnh anh, y luôn giữ khoảng cách hơn hai mét.
Có thể là lâu ngày quen thân nên đạo trưởng cũng mở lòng ra hơn?
Cao Thệ không nghĩ tiếp nữa.
Mèo con kia thật ngoan, thấy Ứng Bất Giải đi tới chỗ Cao Thệ liền ngồi xuống, cái đuôi sau lưng lắc qua lắc lại.
Cao Thệ trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn mèo con thông minh kia, cảm thấy bà cụ hôm đó nói không sai, không biết thức ăn vào bụng mèo con đi đâu hết, không thấy lớn lên miếng nào.

Sau khi đến Chu thị, phát hiện Huyền Ngọc đã bố trí được một nửa trận pháp, Quỷ Nhãn ẩn thân đứng lơ lửng giữa không trung, không biết đang nhìn gì.
Ngân Linh thấy nhóm Cao Thệ tới như được đại xá, vội vàng chạy tới: “Anh Cao! Các anh đến rồi!”
Ngân Linh buồn bực gãi tóc bạc, nói: “Anh Cao, nhân viên Chu thị toàn là lũ ác nhơn, bắt tăng ca tận nửa đêm, không khí xung quanh tòa nhà cực kỳ hỗn tạp, em vốn đuổi theo một luồng âm khí, nhưng vừa vào trong liền bị đánh tan.”
Cao Thệ cắn vỡ kẹo mút: “Đừng vội, tôi đã có vài manh mối, có điều phải đi tìm một người hỏi tình hình trước.”
Người mà Cao Thệ muốn hỏi là đồng nghiệp nữ bàn bên của Xa Hi bị dọa ngất, từng tốt bụng nhắc nhở hắn mau về sớm.
Chia quân thành hai nhóm, Hoàng Sam và Thường Dương đến gặp mặt sếp tổng Chu thị, Cao Thệ và Ứng Bất Giải đi tìm người.
Sau khi trình thẻ cảnh sát ra, Cao Thệ và Ứng Bất Giải thuận lợi đi vào tòa nhà, tìm được cô gái kia.
Chỉ là trông trạng thái của cô gái này có vẻ không tươi tỉnh cho lắm, quầng thâm mắt của cô gái rất đen, giống như bị dọa kinh sợ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến cô gái hốt hoảng.
Cao Thệ khều Ứng Bất Giải, nói nhỏ: “Đạo trưởng, trên người cô gái này có âm khí không?”
Ứng Bất Giải gật đầu, bổ sung: “Tầng này có âm khí rất nặng, bọn họ đều có âm khí.”
Ứng Bất Giải ít khi mở miệng, Cao Thệ đã quen y im lặng gật đầu hoặc lắc đầu, chợt nghe y lên tiếng không khỏi thấy mất tự nhiên.
Nhất là Ứng Bất Giải cao hơn anh một khúc, lúc y nói chuyện bên tai anh, luôn thấy vành tai tê tê dại dại kiểu gì.
Cao Thệ xoa tai, nói: “Có thể thấy nơi nào phát ra âm khí nặng nhất không?”
Ứng Bất Giải lắc đầu: “Nhân khí quá hỗn loạn, không thấy rõ.”
Cao Thệ nhớ tới lần trước bổ dưa.
Nhà họ Chu tăng lương tăng ca gấp rưỡi, yêu cầu nhân viên làm thêm giờ.
Lúc trước nhà họ Chu yêu cầu nhân viên ‘tự nguyện’ tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm thêm việc thêm kinh nghiêm, nhưng không trả lương tăng ca, cũng từng có nhân viên tố cao nhà họ Chu, nhưng vì không đủ bằng chứng nên không những không kiện thắng, trái lại còn bị mất việc, bị chèn ép trong nghề.
Nhà họ Chu nổi tiếng bần tiện trong giới, nhưng vì tiền huê hồng cao, danh tiếng lớn, môi trường làm việc và thăng tiến đầy triển vọng, nên có rất nhiều người đổ xô xin vào.

Có thể khiến nhà họ Chu nhả tiền tăng ca ra, một là có dự án lớn không thể thiếu người, hai là vì phá tan tin đồn, ổn định lòng quân.
Gần đây Chu thị không có dự án nào lớn cần làm gấp.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, biến chuyện ‘tiêu trừ âm khí’ thành một dự án lớn thì sao?
Cao Thệ rời khỏi dòng suy nghĩ, kéo Ứng Bất Giải: “Đi hỏi thử cô gái kia, rốt cuộc Chu thị giấu bí mật gì.”
Lúc cô gái kia bị kêu ra ngoài, trong mắt có chút cảnh giác, xem ra tuổi tác của cô gái không lớn, có lẽ là mới tốt nghiệp không lâu.
Sau khi Cao Thệ trình thẻ cảnh sát, trông cô gái càng căng thẳng hơn.
Cao Thệ trấn an: “Đừng căng thẳng, bọn anh chỉ muốn hỏi vài vấn đề liên quan đến Chu thị.”
Cô gái nghe không phải chuyện liên quan đến mình, rốt cuộc bình tĩnh lại.
Cao Thệ tùy tiện hỏi vài câu, sau đó nói: “Trông em rất mệt mỏi, áp lực công việc nặng lắm sao?”
Cô gái mới nãy còn đối đáp trôi chảy bỗng ấp úng: “Dạ thì..


Cũng có chút.”
Cao Thệ cười nói: “Mới tốt nghiệp không lâu, đã có thể phụ trách một dự án lớn, em đã rất giỏi rồi.”
Cô gái vốn đang đối mặt với hai anh đẹp trai, khó tránh khỏi sinh ra thiện cảm, khi nghe những lời này bỗng thấy khóe mắt cay cay.
Không hiểu tại sao cô lại nhớ tới ba mẹ mình đang ở thành phố khác.
Có lẽ vì giọng nói của Cao Thệ quá dịu dàng, thái độ quá thân thiện, hoặc là vì nguyên nhân khác nào đó, cô gái do dự một chút rồi quyết định, ngẩng đầu lên nói: “Các anh cảnh sát, các anh mau đi nhanh đi, Chu thị rất bất ổn.”
“Chỗ này bị ma ám.”
Cô gái thấy Cao Thệ và Ứng Bất Giải chẳng có phản ứng gì, sốt ruột nói: “Nếu các anh không tin! Đồng nghiệp bàn bên của em cũng chính vì bị ma nhát nên mới đổ bệnh phải nghỉ làm!”
Cao Thệ nói: “Em đừng sốt sắng, bọn anh đến đây là vì chuyện của Xa Hi.”
“Nhìn vào phần ghi chép lời khai, Xa Hi nói, trước khi em tan làm kêu cậu ấy về cùng, là có ý gì?”
“Còn tại sao phải cắt dây điện thoại?”
Cô gái giống như nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ, môi khẽ run: “Dạ, là vì, vì vào mười hai giờ khuya, cả tòa nhà này sẽ biến mất.”
“Biến mất?”
“Vâng.

Có lẽ là khoảng một tháng trước, em vì chỉnh sửa lại hồ sơ nên tăng ca tới mười hai giờ rưỡi, khi làm việc xong ngẩng đầu lên thì thấy ngoài cửa sổ tối đen.”
“Lúc đầu em tưởng do mây nhiều nên che khuất trăng, tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra thì lại phát hiện, bên ngoài, chẳng thấy một cái gì cả, giống như bị ngâm trong lọ mực.”
“Tòa nhà này bị biến mất khỏi thành phố B.”
“Lúc đó, dây điện thoại bàn còn chưa bị cắt đứt, em bỗng nghe tiếng chuông reo lên, vội vàng đi tới bắt máy, em thật sự rất sợ, rất muốn có người nói chuyện với mình.”
“Nhưng sau khi bắt máy, bên kia chỉ có tiếng hít thở của một người đàn ông.”
Sắc mặt của cô gái xám xịt, còn rùng mình: “Giọng nói của hắn ta rất dồn dập, rất bực bội, nghe như… bị cái gì chặn ngang ngực không thể phát ra tiếng.”
“Em rất sợ, muốn cúp điện thoại, nhưng bên kia lại lên tiếng nói chuyện, hắn ta nói ‘công xưởng’.”
“Em hoảng quá cúp máy, trốn về chỗ làm việc, nhìn chằm chằm điện thoại bàn kia suốt cả đêm, không dám chợp mắt.”
Cao Thệ nói: “Sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
Cô gái lắc đầu nói: “Không có, sau khi trời sáng, các đồng nghiệp khác đã lục tục tới công ty.”
Cao Thệ và Ứng Bất Giải nhìn nhau.
Xem ra, sức mạnh của con quỷ kia đang dần mạnh lên, có thể gọi điện liên tục cho Xa Hi, còn tháng trước chỉ có thể gọi một cuộc cho cô gái này.
“Cấp trên nói, đây là trò đùa dai— của Nghiễm Khánh— Một nhân viên đã từ chức, lúc đầu chỉ có tăng ca đến nửa đêm mới nhận cuộc gọi kỳ lạ, sau đó, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận cuộc gọi đó vào ban ngày.”
“Nên mới cắt đứt dây điện thoại luôn.”
Cô gái lại run rẩy: “Nhưng em biết, không phải vậy!”
“Bởi vì mặc dù giọng nói của người đàn ông trong điện thoại bị biến âm rất nặng, nhưng sau đó em liên tục nhớ lại, cuối cùng phát hiện ra mình có biết người đó!”
“Anh ấy là Tiêu Hồ, vào làm ở đây sớm hơn em một năm.”
“Nhưng, nhưng anh ấy đã… Đã mất tích từ lâu!”
===Hết chương 31===.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi