CÓ ĐỨA CON TRAI LẮM NGƯỜI MÊ LÀ TRẢI NGHIỆM GÌ


Hôm nay diễn ra buổi đấu thầu mảnh đất.
Cao Thệ đã sắp xếp người từ sớm, thay anh vào hội trường tham gia buổi đấu thầu.
Lệ Mạch Trần đã thấy mặt anh, và cũng đã điều tra quan hệ ba con của anh với Cao Cố Sanh, nếu anh lộ mặt, không biết thằng cha tổng tài thần kinh này sẽ làm ra chuyện gì, tránh bứt dây động rừng, anh quyết định không lộ mặt.
Nói tới quan hệ hai ba con anh, cũng may Cục Dị Quản bảo mật thân phận thật là dị cảnh của anh.
Thật ra sau khi anh nhặt được Nhạc Nhạc, vì để cho tiện nên hồi đầu ông bà Cao từng cân nhắc muốn Cao Cố Sanh trở thành con ruột của họ, nhưng Cao Thệ sống chết không đồng ý, không phải vì không muốn làm anh em với con trai mình, chỉ là anh không hiểu sao cảm thấy nếu làm vậy sẽ không ổn, sẽ có liên quan đến an nguy của Nhạc Nhạc, không thể đồng ý.

Nhưng nhà nước quản lý sổ hộ khẩu rất nghiêm ngặt, không thể để anh mới mười tuổi làm ba của một đứa bé mới hai tuổi, vì vậy đành phải để Nhạc Nhạc sống chui hơn mấy năm.
Mãi đến khi Cao Thệ được Sở Linh Quản phát hiện anh thông minh tài trí kinh người, mười sáu tuổi năm ấy được ngoại lệ tiếp nhận vào Cục Dị Quản, tạm thời trở thành thành viên ngoài biên chế, khi đó vấn đề hộ khẩu của Nhạc Nhạc mới được giải quyết.
Thông tin cá nhân của Cao Thệ và Cao Cố Sanh được liệt vào hồ sơ tối mật, nếu có người muốn điều tra thì không thể điều tra ra được gì.
Nói cách khác, Lệ Mạch Trần chỉ điều tra được thông tin ngoài mặt của hai người họ, Cao Thệ và Cao Cố Sanh được luật pháp công nhận là ba con ruột, nhưng tuổi tác của Cao Thệ là bảo mật— Không chỉ tuổi tác, vì tránh để người ngoài nghi ngờ, ngay cả giới tính cũng bị giữ bí mật, khi Cao Thệ nhìn hồ sơ tuyệt mật của mình phải câm nín rất lâu.
Có điều, tiếc là Cao Thệ vắt óc nghĩ đủ cách để cho Cao Cố Sanh một thân phận hợp pháp, muốn cậu được tung tăng đến trường như bao đứa trẻ bình thường khác, nhưng lại bị thể chất của cậu cản trở, vì bảo vệ bé con Cao Cố Sanh, trước năm mười tuổi cậu được dạy học tại nhà, mỗi khi Cao Thệ tan học về, luôn thấy một cục thịt múp chạy tới ôm chầm lấy mình, ngước đôi mắt sáng lấp lánh gọi một tiếng ba ơi.
Khi đó mặc dù Cao Cố Sanh còn nhỏ nhưng giống như biết rất nhiều chuyện, cậu biết nếu mình hỏi Cao Thệ những câu như thế giới bên ngoài trông thế nào, được đến trường là cảm giác gì, chắc chắn sẽ khiến Cao Thệ khổ sở, vì vậy cậu chưa từng hỏi.
Chẳng qua là đôi khi, anh quay đầu lại sẽ thấy bên cửa sổ vụt thoáng qua một thân ảnh nho nhỏ.

Cao Thệ rũ mắt, chạm tay vào tai nghe.
Trong tai nghe truyền ra giọng nói của trợ lý: “Sếp Cao, đã tiến vào bên trong hội trường, nhìn thấy sếp Lệ.”
“Được.”
Bên kia truyền tới âm thanh huyên náo, thiết bị ghi âm đã được bật lên.
Người tham gia buổi đấu thầu hôm nay có trợ lý, những công ty đến cho có mặt, hoặc xem náo nhiệt, hoặc nếu thấy vượt qua dự tính thì từ bỏ; ngoài ra còn có sếp tổng của công ty, là kiểu nếu nhìn trúng mảnh đất nào đó sẽ giành cho bằng được mới thôi.
Trong hội trường không cấm dùng điện thoại, nhưng giống trợ lý của Cao Thệ dùng máy ghi âm thì e là độc nhất vô nhị.
Đúng lúc đây là thiết bị ghi âm mới được công ty nghiên cứu ra, kích thước nhỏ gọn bằng một chiếc điện thoại, còn có chức năng đo lường.
Trong tai nghe liên tục vang lên tiếng rè rè, sau đó, giọng nói của người chủ trì truyền tới.

“…Sau đây, xin bắt đầu đấu giá mảnh đất số 1!”
“Năm mươi triệu!”
“Tám mươi triệu!”
“Tám mươi triệu lần thứ hai!”
“Thành giao!”
“Bonk bonk bonk…”
“Sau đây bắt đầu với mảnh đất số 2…”
Cao Thệ nhìn laptop trước mặt, anh rà lại danh sách các mảnh đất được đấu thầu trong buổi hôm nay.
Lần đấu thầu này gồm có sáu mảnh đất, mảnh đất cuối cùng chắc chắn là mảnh đất tốt nhất, mặc dù có diện tích nhỏ nhất trong sáu mảnh đất, nhưng sẽ đấu thầu đến mức giá ngất ngưỡng, không chừng có thể phá 2 tỷ.
Có điều mục tiêu của Cao Thệ không phải mảnh đất này, mà là mảnh đất số 3.
Vị trí của mảnh đất số 1 không tệ, dùng để mở màn làm sôi động bầu không khí của buổi đấu thầu, còn mảnh đất số 3 thì xếp ở lưng chừng, nói cho dễ hiểu là vị trí không quan trọng.

Không chờ lâu, mảnh đất số 3 bắt đầu đấu thầu.
“Giá khởi đầu 35 triệu!”
Tọa lạc của mảnh đất này quá xấu, có giá khởi đầu thấp nhất, nếu không nhờ diện tích rộng thì sợ là giá sẽ còn thấp nữa, người chủ trì ra giá xong, bỗng chốc bên dưới không có ai lên tiếng.
“Bốn mươi triệu.” Là giọng của Lệ Mạch Trần.
“Bốn mươi lăm triệu!” Trợ lý cũng ra giá.
“Năm mươi triệu.”
“Năm mươi lăm triệu!”
“Sáu mươi triệu!” Có thể nghe ra trong giọng nói của Lệ Mạch Trần có chút tức giận.
“Sáu mươi lăm triệu!” Trợ lý nắm trong tay ba tỷ của Cao Thệ, thong thả tăng giá.
“Sáu mươi lăm triệu!”

“Bảy chục triệu!”

Đấu giá tới hồi gây cấn, Cao Thệ có thể nghe ra Lệ Mạch Trần đang đè nén lửa giận, dù sao trong mơ Lệ Mạch Trần dùng bốn mươi triệu rẻ bèo mua mảnh đất này về, chắc mẩm giá sẽ không quá cao, nhưng bây giờ đã ra giá cao gấp đôi bốn mươi triệu.
Bết bát hơn là, có vài công ty thấy hai người họ tranh giành không nhả, không khỏi hoài nghi có phải bọn họ có tin tức nội bộ, mảnh đất bị ghẻ lạnh lập tức được săn đón, có vài công ty bắt đầu liên hệ người trong giới, giọng nói của Lệ Mạch Trần càng đè nén, giống như quả núi lửa chuẩn bị phun trào.
Nhưng mà những công ty tham gia náo nhiệt kia lại nhanh chóng rút lui, bởi vì vị trí của mảnh đất này quá tệ, hiện tại đã đấu giá lên tới một trăm triệu ngang ngửa với lợi nhuận ước tính, nếu tăng giá nữa sẽ bị thiệt, vì thế trên chiến trường chỉ còn lại Lệ Mạch Trần và trợ lý kia.
“Một trăm năm mươi triệu!”
“…Một tỷ hai.” Lệ Mạch Trần quyết liều một phen, trực tiếp tăng gấp mười lăm triệu, hòng hù dọa trợ lý kia rút lui.
“Một tỷ ba.” Trợ lý vẫn cất giọng vững vàng, nhưng Cao Thệ nhận được tin nhắn, hỏi có muốn tăng giá nữa không.
[Sếp Cao, ngoài dự tính, phải tiếp tục tăng giá nữa hay sao?]
Cao Thệ cười khẽ một tiếng, không cần, anh sẽ không tăng giá nữa.
Tuy trong mơ không nhắc giới hạn của Lệ Mạch Trần là bao nhiêu, nhưng theo suy đoán của Cao Thệ về hoạt động của Vạn Tinh, giới hạn cuối cùng của Lệ Mạch Trần dao động dưới 1 tỷ 25.
Quả nhiên, trong tai nghe truyền ra tiếng nói của người chủ trì.
“1 tỷ 3 lần một!”
“1 tỷ 3 lần hai!”
“Thành giao!”
“Bonk bonk bonk…”
Không lâu sau, trợ lý gửi tin cho Cao Thệ, [Sếp Cao, sếp Lệ đã rời khỏi.]
Cao Thệ ngồi trên xe đậu bên ngoài hội trường, quay đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Lệ Mạch Trần sầm mặt bước ra khỏi hậu trường, lúc hắn lên xe còn đóng sầm cửa lại rất mạnh.
Cao Thệ nhìn Lệ Mạch Trần đi xa, chống cằm suy nghĩ.
Nếu ‘Cốt truyện’ chỉ là một quyển tiểu thuyết, vậy có thể viết Lệ Mạch Trần chọn bừa một mảnh đất, sau đó mảnh đất này tình cờ nằm trên tuyến đường của tàu điện ngầm, cũng chỉ có thể khiến người phải cảm thán một câu may mắn.
Nhưng hôm nay là ở ngoài thực tế, tất cả đều phải suy đoán kỹ càng, vừa rồi Lệ Mạch Trần ra giá có vẻ phải lấy cho bằng được, sau khi đấu giá thua liền nổi giận không giống như là giả vờ, xem ra nhặt của hời này không phải tình cờ, mà là hắn sớm biết nếu mua mảnh đất này sẽ rất có lời, nên mới kiên quyết phải chiếm cho bằng được.

Thật ra Lệ Mạch Trần chuẩn bị 1 tỷ 2, gấp ba lần giá thị trường, nếu không vì Cao Thệ chen ngang, chắc chắn mảnh đất này đã thuộc về hắn.
Chuyện này quá là kỳ lạ.
Nhà nước cho quy hoạch đường sắt là tuyệt mật, vì phòng ngừa có người đầu cơ trục lợi, sao Lệ Mạch Trần biết mảnh đất này sẽ tăng giá trị?

Sau khi Cao Thệ về nhà, vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Trợ lý gửi ảnh chụp giấy chứng nhận và hồ sơ liên quan cho Cao Thệ, mảnh đất đã thuộc quyền sở hữu của anh, hiện tại do một công ty của anh đứng tên.
May là chuyện anh lo lắng không xảy ra, Lệ Mạch Trần không đấu giá mua mảnh đất khác, như vậy nói rõ sẽ không xuất hiện tình trạng nhà họ Lệ ăn may đổi đời.
Là một bá tổng, đương nhiên là phải có tài lực, muốn giải quyết tận gốc vấn đề của Lệ Mạch Trần, đầu tiên phải cắt đứt đường tài lực của hắn.
Sau khi ăn cơm tối, Cao Thệ đi tắm, thay áo ngủ xong liền tiếp tục mở laptop xem tài liệu, trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt từ gói thức ăn thỉnh thoảng phát ra.
Cao Cố Sanh không có ở nhà, Cao Thệ cũng hiếm khi về nhà sớm, biệt thự vắng vẻ không có hơi người, chỉ khi thỉnh thoảng sắp xếp lại cốt truyện hay suy tính một vấn đề gì đó, anh sẽ ngồi một mình trong phòng, mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây.

Ứng Bất Giải làm ra âm thanh rất nhỏ, nhưng không hiểu tại sao như thể làm cả biệt thự sống dậy.
Không ồn ào nhưng không tính là yên tĩnh, có chút giống mèo con làm ổ trên đầu gối, phát ra tiếng grừ grừ thoải mái.
Hai vai của Cao Thệ thả lỏng ra, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, tiếng gõ phím nghe rất êm tai, thoáng cái đã tới tối.
Anh ăn xong một que kẹo, theo thói quen duỗi tay tới tủ đầu giường nhưng bắt hụt.
Trên bàn phím laptop rơi rải đầy vỏ kẹo, chứng minh hôm nay anh đã ăn đủ lượng đường quy định.
Cao Thệ thầm thở dài trong lòng, chưa kịp dời mắt về màn hình bỗng thấy trước mặt xuất hiện một dĩa nho.
Nho xanh đã được rửa sạch, còn đọng lại giọt nước, dưới ánh đèn trở nên trong suốt lấp lánh, trên dĩa không trang trí thêm gì nhưng chùm nho càng tỏa ra óng ánh, trông giống như dĩa ngọc bích tinh xảo quý giá.
Nhưng đẹp hơn là bàn tay đang bưng dĩa nho, giống hệt bàn tay điêu khắc tỉ mỉ bằng bạch ngọc được thổi hồn sống lại.
Cao Thệ ngẩng đầu nhìn thấy Ứng Bất Giải xõa mái tóc dài còn ướt, trên người mặc áo choàng tắm màu đen mới mua hôm trước, y đang ngồi xếp bằng trên thảm, nghiêng người nhìn anh.
Áo choàng tắm dài tới mắt cá chân, cổ áo được khép kín nên chỉ loáng thoáng nhìn thấy xương quai xanh, đây không phải kiểu quần áo lộ liễu gợi cảm, nhưng lại làm Cao Thệ nhớ lại giấc mơ tình cờ hôm đó.
Cứ như thân phận bị hoán đổi, lúc trước anh duỗi tay khều giỡn đồ trang sức trên búi tóc của Ứng Bất Giải, lần này Ứng Bất Giải cúi người bưng trái cây tới cho anh.
Ứng Bất Giải thấy anh mãi mà không nhận lấy, hơi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt không có biểu tình gì, tay cầm dĩa nho cũng rất vững vàng, Cao Thệ có thể nhìn ra y đang tỏ vẻ không hiểu.
Anh nhận lấy dĩa nho, nói cảm ơn.
Anh thấy Ứng Bất Giải rút tay về chuẩn bị mần mấy quả đào, hơi khựng lại giây lát rồi nói: “Đạo… Đạo trưởng Ứng.”
Ứng Bất Giải nhìn sang.

Cao Thệ nhận ra mỗi khi Ứng Bất Giải nghe anh nói chuyện đều rất tập trung và nghiêm túc.
Cao Thệ muốn nói lần trước anh nằm mơ thấy y, nhưng nói vậy thì có vẻ kỳ kỳ, gây cảm giác cợt nhã không đứng đắn.

Cuối cùng Cao Thệ chỉ hỏi: “Đạo trưởng, anh có biết linh hoa không?”
Ứng Bất Giải hé miệng, đột nhiên che trán lại, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng sắc mặt của y rất trắng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cao Thệ vội chồm tới kéo Ứng Bất Giải lên giường: “Không nhớ ra thì đừng cố nhớ!”
Qua một lúc lâu, Ứng Bất Giải mới từ từ bình ổn lại, sắc mặt của y trắng bệch, đôi môi vốn là màu hồng nhạt giờ chuyển thành trắng bợt.
Toàn thân Ứng Bất Giải lạnh phát sợ, Cao Thệ không dám buông tay, chỉ có thể đút từng muỗng nước ấm cho y, nhìn mặt y dần hồng hào trở lại.
Không biết qua bao lâu, thân nhiệt của Ứng Bất Giải khôi phục lại bình thường, Cao Thệ thở phào nhẹ nhõm, cũng không quên đi lấy thức ăn cho Ứng Bất Giải, nhưng bị y níu nhẹ vạt áo.
Động tác của y rất nhẹ như lông chim dính vào vạt áo, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Cao Thệ lập tức nương theo ngồi về lại.
“Đạo trưởng không đói bụng?”
Ứng Bất Giải khẽ lắc đầu.
Nhưng tay nắm vạt áo của y không buông, giống như đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Y nhắm mắt lại, không lâu sau liền thiếp đi.

||||| Truyện đề cử: Ngọn Lửa Rực Cháy |||||
Cao Thệ không hiểu sao nhớ lại lúc anh tỉnh dậy thấy Ứng Bất Giải ngồi bên cạnh, có lẽ khi đó Ứng Bất Giải cũng nhìn anh như vậy.
Xem ra linh hoa là có thật, còn có liên quan đến chuyện Ứng Bất Giải mất trí nhớ.
Chẳng lẽ giấc mơ tình cờ đó cũng là dự báo trước chuyện đã hoặc là sắp xảy ra sao?
Trước đây anh chưa từng mơ thấy giấc mộng như vậy bao giờ.
Quần áo trong mơ rất uy nghiêm cổ kính, có vẻ là chuyện trong quá khứ, hoặc là nói— Kiếp trước.
Nhưng Ứng Bất Giải đã nói, địa phủ sụp đổ, luân hồi không còn, nếu luân hồi đã biến mất thì lấy đâu ra kiếp trước kiếp này?
===Hết chương 48===.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi