CÔ GÁI À, EM RƠI VÀO TAY SÓI RỒI EM BIẾT KHÔNG?



Sáng hôm sau, Mạc Tuyết dậy rất muộn do tối qua uống hơi nhiều rượu và về rất muộn.

11h trưa cô mới từ trên giường bước xuống lê lết tấm thân của mình vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân sau đó trở ra đi xuống nhà bếp.

\- tiểu thư ! Cô đã dậy !

\- làm ngay cho tôi một phần ăn sáng. Nhớ lấy thêm một ly nước ép trái cây cho tôi.

\- vâng, tiểu thư

Sau khi Mạc Tuyết ăn xong buổi sáng, ý nhầm là buổi trưa thì mới đúng. Rồi cô rời khỏi nhà đi đến công ty theo chỉ định ba mình vào chiều hôm qua.

~

Tại một tòa lầu cao 27 tầng tọa lạc tại một thành phố S nơi phồn hoa nhất xứ Trung, được trang trí hoành tráng, kiến trúc theo kiểu Phương Đông, nơi mà ai ai cũng mong muốn được bước vào để làm việc. Nơi này chính là tập đoàn Winston \(Thịnh Thế Mạc Tưởng\).


Một chiếc xe BMW màu trắng dừng ngay trước cánh cổng lớn của tập đoàn Winston. Một thuộc hạ từ trong xe bước ra mở cửa cho nhân vật trong xe bước ra.

Một chàng trai mái tóc màu nâu sẫm gương mặt yêu nghiệt, ánh mắt lạnh lùng cùng trên vận một âu phục đen thẳng tiến vào cửa chính của Winston.

Một cô nhân viên từ xa đi lại cúi đầu mỉm cười nói

\- Tưởng tổng anh đã đến ! Mời theo tôi đi hướng này !

Cô nhân viên dẫn anh lên phòng. Vừa đi đến trước cửa thì một giọng nói lớn truyền ra

\- con sẽ không bao giờ kết hôn ! Ba à, ba đừng mơ mà gả con đi nữa.

\- Mạc Tuyết cô ăn nói như thế với ba mình hay sao ?

\- con không muốn nói nhiều, không muốn tranh cãi với ba. Bây giờ con chỉ muốn học tốt để còn đến tập đoàn nhà mình thay ba quản lý.

\- cái gì ? Quản lý sao ? Cô không phá hoại ở trong lớp tôi đã mừng lắm rồi, còn muốn đến tập đoàn. Đừng hòng !

\- mặc kệ ba ! Con đi trước không nghe nữa ! Bye ba !

Nói rồi Mạc Tuyết mở cửa nhanh chóng ra ngoài, vô tình cô sơ ý đụng phải Tưởng Phong mà không xin lỗi còn nhanh chóng rời đi. Tưởng Phong anh không kịp nổi giận thì bóng dáng cô đã không thấy đâu nữa.

\- A.Phong cậu đến rồi à ? Thật ngại quá đã để cậu chứng kiến cảnh này.

\- không sao đâu !

\- cậu ngồi đi ! Cậu đợi một lát Lâm Duật đến chúng ta sẽ bàn về dự án sắp đến.

Thời gian hai tiếng trôi qua trong căn phòng càng lúc trở nên càng lạnh đến khiến người ta phải run đến thấu xương.


« reng »

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự lạnh lẽo trong căn phòng

\- bác Mạc thành thật xin lỗi bác vì do hôm nay chuyến bay bị dời phải chuyển sang 2 ngày nữa mới có thể trở về nước. Xin lỗi bác nhiều lắm!

Nghe lời nói của Lâm Duật sắc mặt vui vẻ của Mạc Thiên trở nên khó coi đáp lại.

\- không sao.

Mạc Thiên ông chỉ « không sao » một tiếng rồi cúp máy. Sau đó quay sang nhìn sắc mặt của Tưởng Phong.

Một hồi lâu ông mỉm cười nói

\- A.Phong xin lỗi vì để cậu cùng tôi đợi Lâm Duật, nhưng mà......

\- không sao ạ !

\- vậy chúng ta có thể bàn chuyện dự án trước nhé !

Sau hơn 2 tiếng nữa trôi qua việc thảo luận dự án thành công thì Tưởng Phong đứng lên chuẩn bị đi ra về thì Mạc Thiên ông giữ cậu lại nói

\- A.Phong cậu có thể nán lại nói chuyện riêng với tôi một chút được không ?

\- được !

\- tôi có nghe tin cậu và Mạc Tâm đang hẹn hò ?

\- hẹn hò ? Bác Mạc bác hiểu lầm rồi


\- sao ? Hiểu lầm ?

\- con với Mạc Tâm chỉ là bạn gặp nhau vài lần, huống hồ chi Mạc Tâm đã du học 3 năm nay chúng con còn chưa gặp lại nhau, sao có thể hẹn hò được.

\- chẳng phải cậu cũng mới từ Úc trở về sao ?

\- bác muốn nói gì ? Nói thẳng đi !

\- tôi chỉ muốn xác định quan hệ giữa cậu với con gái Mạc Tâm của tôi thôi.

\- vậy thì bác Mạc yên tâm, con với Mạc Tâm không hề có quan hệ tình cảm nam nữ như báo chí viết. Mà cho dù có thì con và Mạc Tâm chỉ là tình bạn không thể là tình yêu.

\- ừ !

Nói rồi Tưởng Phong rời khỏi Winston. Ngồi trên xe anh suy nghĩ về vấn đề hôm nay Mạc Thiên ông bạn già của ba anh Tưởng Thạch nói với anh.

Rốt cuộc ông ta là có ý gì ? Tại sao lại hỏi anh những câu hỏi mặc dù lão già khôn ngoan như ông đã biết ?

Hết chương 3






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi