CÔ GÁI ĐỒ LONG


Thiếu nữ nọ thấy Vô Kỵ nói như vậy liền cả giận đáp:
- Anh không xứng đáng thật chứ không phải là tôi nói ngoa chút nào. Dù sao chàng hung ác kia cũng còn đẹp trai hơn anh trăm nghìn lần. Không hiểu tại sao bỗng nhiên tôi lại ngu xuẩn đến thế. Cứ ở đây nói chuyện phiếm với anh làm chi cho bực mình thêm?
Nói xong, nàng vứt chỗ thật gà dê còn lại xuống đất lấy chân dẫm nát be bét rồi mới quay đầu chạy thẳng.
Những cử chỉ vô lý của thiếu nữ nọ không làm cho Vô Kỵ tức giận mảy may.
Chàng nghĩ thầm:
- Cuộc sống của cô ta quá đau khổ nên tính nết của cô ta mới hay cáu kỉnh như thế. Ta cũng không nên trách cứ cô ta làm chi!
Vô Kỵ vừa nghĩ xong thì có tiếng chân người chạy lại, thì ra thiếu nữ nọ đã quay lại vẻ mặt hậm hực lớn tiếng hỏi Vô Kỵ:
- Bát Giới xấu xí kia! Chắc trong lòng anh vẫn tấm tức, bảo tôi xấu xí như vậy mà còn khinh rẻ anh phải không?
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Ðâu có! Cũng vì mặt của cô không đẹp lắm nên mới gặp nhau tôi đã muốn làm bạn với cô ngay. Nếu mặt cô không bỗng dưng xấu như thế này...
Thiếu nữ bỗng kinh hãi vội hỏi:
- Anh...Sao anh lại biết tôi trước kia không xấu xí như thế này?
- Vì lần này tôi gặp cô thấy mặt cô sưng lên hơn lần trước nhiều, da cũng đen hơn nhiều.
Nếu mặt cô vốn dĩ xấu xí như thế này thì không bao giờ có sự thay đổi như thế được.
- Tôi...tôi...Mấy ngày tôi không dám soi gương, không ngờ bộ mặt tôi lại xấu xí hơn trước!
- Mặt xấu hay đẹp không can hệ gì cả, quý hồ có lòng tốt là được rồi. Mẹ tôi dạy tôi, thường bảo những người đàn bà càng đẹp thì trong lòng càng độc ác, càng khéo lừa dối người. Vì vậy mẹ tôi đã dặn tôi phải đề phòng những người đàn bà ấy mới được.
Thiếu nữ kia không có tâm chí đâu mà nghe những lời nói đó của Vô Kỵ nên nàng vội hỏi:
- Lần đầu tiên anh gặp tôi thấy tôi không đến nỗi xấu xí như thế này phải không?
Vô Kỵ biết nếu trả lời "phải" thì nàng ta thế nào cũng đau lòng lắm. Nên chàng chỉ ngẩn người ra nhìn và trong lòng thì đau xót thay cho nàng thôi.
Thiếu nữ đó rất thông minh, thấy sắc mặt Vô Kỵ như thế đã biết chàng muốn nói gì rồi nên nàng hai tay bưng mặt khóc hậm hực nói:
- Tôi hận anh lắm! Tôi hận anh lắm!
Nói xong, nàng nọ bỏ đi, không thấy quay trở lại nữa.
Vô Kỵ nằm thêm hai ngày nữa, tối hôm đó có một con sói đói kiếm ăn, vừa đi vừa hếch mõm lên đánh hơi.
Chờ cho tới khi con sói tới cạnh mình Vô Kỵ giơ quyền lên đấm một cái con sói đó chết tốt. Nhờ vậy mà chàng lại có thức ăn.
Mấy ngày hôm sau, chân của Vô Kỵ đã lành nhiều rồi, có lẽ chỉ bẩy tám ngày nữa là có thể đi lại được như thường.
Chàng nghĩ thầm:
- Thôn nữ nọ không thấy quay trở lại nữa. Tiếc rằng hôm đó ta không hỏi tên họ nàng là gì.
Không hiểu tại sao mặt nàng càng ngày lại càng xấu thêm như vậy?
Nghĩ mãi chàng không hiểu tại sao cả rồi chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngủ tới nửa đêm chàng bỗng nghe có tiếng động làm chàng thức tỉnh.
Chàng lắng tai nghe biết ngay có nàng ở đàng xa đi tới.
Lúc này Cửu Dương Thần Công của chàng đã luyện tới mức ba thành Hỏa Hầu rồi, dù có ngủ say tới đâu xung quanh trong vòng chục trượng hễ có tiếng động gì dù nhỏ là chàng hay biết ngay.
Chàng thấy có mấy người đi tới giật mình kinh hãi.
Tuy chân vẫn chưa đi được nhưng chàng đã có thể ngồi dậy.
Chàng nhìn về phía đó thấy dưới ánh trăng lờ mờ có bóng bẩy người đang đi tới.
Người đi trước thân hình mảnh khảnh, chàng nhịn ngay ra là thiếu nữ xấu xí kia, nhưng sau người theo sau nàng hình như có vẻ canh gác nàng sợ nàng bỏ trốn vậy.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ nàng đã bị cha và anh chị bắt được chăng? Nhưng tại sao lại tới nơi đây làm chi?
Chàng đang nghĩ thì thiếu nữ nọ với sáu người kia đã tới gần.
Trông thấy rõ mặt sau người kia Vô Kỵ giật mình hoảng sợ vô cùng.
Thì ra sáu người đó không phải ai xa la.
Phía bên trái ba người là Võ Thành Anh với cha nàng là Võ Liệt và sư huynh là Vệ Bích còn ba người đi bên phải là vợ chồng người trưởng môn của phái Côn Luân là Hà Thái Sung với Ban Thục Nhàn và người đi ngoài cùng là Ðinh Mẫn Quân người của phái Nga Mi.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng nghĩ thầm:
- Sao nàng lại quen với những người này? Chẳng lẽ nàng là người trong Võ lâm, đã biết rõ tung tích ta mới đem bọn người này tới để bắt ta để hỏi chỗ ở của nghĩa phụ ta chăng?
Nghĩ tới đó, Vô Kỵ hồ nghi và tức giận vô cùng.
Chàng lại nghĩ tiếp:
- Ta với ngươi không thù không oán gì với nhau, thế mà người dám hại ta như vậy... Hiện nay tuy hai chân ta vẫn cha cử động được. Sáu người kia người nào cũng võ nghệ cũng rất cao cường mà cả thôn nữ kia chưa biết chừng cũng là một cao thủ trong võ lâm. Hay là ta cứ giả bộ nhịn lời họ đi kiếm nghĩa phụ ta. Chờ cho chân ta lành hẳn lúc ấy ta sẽ xử với chúng sau .
Nếu là bốn năm về trước thế nào Vô Kỵ cũng sẽ thí mạng cho đối phương hành hạ ép buộc chàng ta vẫn nghiến răng không chịu nói.
Nhưng lúc này tuổi chàng đã lớn hơn nữa chàng đã luyện thành mấy thành công lực của Cửu Dương Thần Công tất nhiên tâm trí ổn định vững vàng hơn trước nhiều.
Dù chàng có gặp nguy nan gì cũng biết trầm tĩnh mà đối phó.
Vì vậy chàng chỉ cười nhạt mà không sợ hãi chút nào nên ngoài sự tức giận chàng còn đau lòng cho nhân tình thế thái nữa.
Chàng đành liều, nằm ngửa người ra khoanh tay lên gối đầu không thèm đếm xỉa gì tới bọn người đang đi tới nữa.
Thôn nữ nọ chạy tới trước mặt Vô Kỵ, lẳng lặng nhìn chàng hồi lâu rồi mới từ từ quay người đi.
Vô Kỵ thấy nàng thở dài một tiếng tuy rất nhẹ nhưng chàng cũng thấy được tiếng thở đó chứa đầy ai oán.
Chàng bèn cười nhạt nghĩ thầm:
- Muốn chém giết cứ việc ra tay đi hà tất phải giả bộ thương tiếc ta như thế làm chi?
Lúc ấy Vệ Bích đã múa trường kiếm và nói:
- Ngươi bảo trước khi chết thế nào cũng phải gặp mặt một người đã. Ta tưởng người đó phải là một thiếu niên anh tuấn đẹp trai như Phan An chẳng hạn, có ngờ đâu lại là một tên Trư Bát Giới. Hà Hà! Buồn cười thật. Quả thật người này với ngươi đúng là một đôi có một không hai ở trên mặt đất này...
Thôn nữ không hề tức giận chút nào chỉ lạnh lùng đáp:
- Phải! Trước khi chết tôi muốn tới đây trông thấy y một phen vì tôi muốn hỏi rõ y một câu này. Khi hiểu rõ câu chuyện đó rồi thì tôi dù có bị giết chết cũng cam lòng.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng vì chàng không hiểu ý nghĩa của lời nói của hai người. Hình như chàng nhịn thấy tình hình khác hẳn tưởng tượng của chàng vừa rồi. Sáu người kia vây bắt nàng và định giết hại nàng rồi nàng đòi phải tới đây để gặp mình nói có việc cần phải hỏi mình đã. Chàng nghĩ vậy liền hỏi:
- Cô nương có việc gì thế?
Thôn nữ đáp:
- Tôi có một câu muốn hỏi anh. Anh phải thật lòng trả lời cho tôi nhé!
- Nếu cô hỏi tôi viẹc của tôi việc gì tôi cũng có thể trả lời cô ngay được. Nếu cô hỏi việc người khác thì dù cô có chém tôi một nghìn nhát đao hay dù bắn tôi hàng vạn mũi tên tôi cũng không thổ lộ nửa câu cho cô biết đâu.
Sở dĩ chàng nói như vậy là vì chàng sợ thôn nữ kia hỏi tung tích của Tạ Tốn. Cho nên chàng phải nói như thế để chận họng thôn nữ kia trước.
Thôn nữ đó cười nhạt và nói tiếp:
- Việc của người thì quan hệ gì, hà tất tôi phải quan tâm tới. Tôi hỏi anh câu này, hôm nọ anh nói hai chúng ta đều là trẻ mồ côi khốn khổ, là những kẻ vô gia cư. Anh hứa bằng lòng kết bạn với tôi phải không? Lời của anh nói có thật không?
Vô Kỵ ngồi dậy, thấy hai mắt của nàng kia chứa đầy những đau đớn chàng vội đáp:
- Phải! Tôi nói thật đấy.
- Anh không chê tôi xấu xí mà bằng lòng sống với suốt đời đấy chứ?
Vô Kỵ thấy nàng nói như vậy ngạc nhiên vô cùng nhưng chàng không muốn làm nàng đau lòng bèn an ủi:
- Tôi không quan tâm đến vấn đề xấu hay đẹp ấy. Nếu cô muốn tôi gần cô để trò chuyện thì lúc nào tôi cũng sẳn sàng.
Thôn nữ với giọng run run hỏi tiếp:
- Vậy anh có bằng lòng cưới tôi làm vợ không?
Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi, không lên tiếng được. Chàng lẩm bẩm tự nói:
- Tôi, tôi... không nghĩ tới... việc lấy vợ...
Chàng nghe Vệ Bích và Thanh Anh cùng thất thanh cả cười.
Vệ Bích còn chế nhạo:
- Ðấy ngươi xem, đến một anh chàng quê mùa xấu xí như thế này mà cũng không thèm cưới ngươi thì dù chúng ta không giết, ngươi sống ở trên đời này cũng chán lắm chi bằng đập đầu vào tảng đá lớn này chết quách còn hơn.
Vô Kỵ ngắm nhìn thôn nữ một hồi, thấy nàng ta cứ cúi đầu xuống, nước mắt nhỏ ròng trông thật tội nghiệp. Không biết nàng đau lòng vì sắp chết đến nơi hay vì bị người ta chê là xấu xí hoặc giơ nàng không chịu nổi những lời mỉa mai của Vệ Bích và Thanh Anh chăng?
Chàng cảm động vô cùng nghĩ thầm:
- Sau khi cha mẹ ta khuất núi, ta phải lưu lạc đây đó, đã chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ, bị không biết bao nhiêu người hà hiếp. Thiếu nữ này người mảnh khảnh yếu ớt như thế kia, tuổi lại kém mình mà cuộc đời của nàng lại còn đáng thương hơn mình nhiều. Giờ phút này không hiểu tại sao nàng lại hỏi ta vấn đề đó? Ta không nên làm nàng đau lòng nhỏ lệ và bị người khác làm nhục như thế. Huống hồ lời nói của nàng vừa rồi là thành thật hỏi chứ không giả dối chút nào hết. Có lẽ ngoài cha mẹ và nghĩa phụ ra ta cha hề được một người nào quan tâm đến ta như thế. Sau này ta đối đãi với nàng rất tử tế tất nhiên nàng cũng đối đãi với ta như vậy. Hai người cùng sống chung cho tới bạc đầu nhưvậy chẳng hơn là ta sống trơ trọi một mình hay sao?
Chàng thấy thiếu nữ kia chân tay run lẩy bẩy đang định cất bước rời khỏi chỗ mình ngồi chàng vội giơ tay trái ra nắm chặt lấy tay phải nàng lớn tiếng nói:
- Cô nương, tôi thành tâm vui lòng cưới cô làm vợ, chỉ mong cô đừng bao giờ bảo tôi là người không xứng đáng với cô là được.
Thiếu nữ nọ nghe chàng nói như vậy đôi ngươi bỗng sáng quắc, vẻ mặt hớn hở khẽ đáp:
- A Ngưu đại ca, anh không nói dối tôi đấy chứ?
- Tôi không biết lừa dối ai bao giờ. Từ nay về sau tôi sẽ hết sức thương yêu cô, trông nom cô, bất cứ có ai đến hà hiếp cô dù kẻ địch có bao nhiêu người và có lợi hại đến đâu tôi cũng bảo vệ cho cô được chu toàn. Dù có phải hy sinh tính mạng tôi cũng không sao miễn là thấy cô sung sướng, quên hết đau khổ trong dĩ vãng là được.

Thiếu nữ nọ liền ngồi ngay xuống mặt đất, dựa vào vai chàng, tay trái của nàng nắm luôn tay phải của Vô Kỵ.
Nàng định thần giây lát lại lên tiếng nói:
- Anh A Ngưu, anh đã bằng lòng lấy em làm vợ, em rất cám ơn. Người xấu xí như em thế này mà anh không hiềm tỵ chút nào. Mấy năm trước đây trái tim của em đã thuộc về người khác, nhưng lúc ấy người đó không thèm đếm xỉa đến em, nếu bây giờ người đó thấy em xấu xí như thế này chắc đến liếc nhìn em cũng không muốn. Tên tiểu quỉ chết non ấy...
Thanh Anh thấy hai người âu yếm nhau như vậy lạnh lùng nói:
- Y đã bằng lòng cưới ngươi rồi, chuyện tình cũng đã nói xong thì ngươi phải đứng đậy đi ngay chứ.
Thôn nữ nọ từ từ đứng dậy, nhìn Vô Kỵ và nói:
- Anh A Ngưu, em sắp chết đến nơi rồi, dù không chết em cũng không thể lấy anh được, nhưng em rất thích nghe những lời của anh vừa nói. Xin anh đừng giận em, lúc nào nhàn rỗi chỉ mong anh nhớ đến em trong chốc lát cũng đủ lắm rồi.
Nghe lời nói đó của thôn nữ rất nhu mì và ảo não.
Vô Kỵ không sao nhịn được liền ứa nước mắt ra.
Ban Thục Nhàn đã lên tiếng khàn khàn hỏi:
- Thế nào? Chúng ta đã để cho ngươi được toại nguyện rồi. Ðể cho ngươi gặp người này một lần thì ngươi cũng phải giữ lấy chữ tín mà nói cho chúng ta hay chỗ ở của ngươi chứ.
Thôn nữ nọ đáp ngay:
- Ðược, tôi đã ẩn núp ở nhà người kia.
Nàng vừa nói vừa chỉ vào Võ Liệt.
Võ Liệt bỗng biến sắc mặt vội mắng chửi:
- Nói bậy nào!
Vệ Bích lại hỏi :
- Chúng ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại giết chết cô em họ ta là Chu Cửu Chân? Chẳng hay ai đã xúi bẩy ngươi như thế?
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội hỏi:
- Giết chết cô... Cửu Chân thật?
Vệ Bích trợn trừng mắt nhìn chàng hậm hực hỏi:
- Người cũng biết cô Cửu Chân hay sao?
Vô Kỵ đáp:
- Ðại danh của Tuyết Lãnh Song Chu lừng lẫy như thế, ai mà chẳng biết tới.
Thanh Anh nhếch mép tủm tỉm cười nhưng lại quát hỏi:
- Này! Chẳng hay ngươi bị ai xui khiến?
Thôn nữ đáp:
- Người xúi ta đi giết chết Cửu Chân chính là vợ chồng Hà Thái Sung thuộc phái Côn Luân và Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi.
Võ Liệt quát lớn:
- Ngươi đừng có giở giọng ly gián như thế nữa, không ai tin đâu.
Nói xong, y múa chưởng đánh mạnh thôn nữ kia.
Chưởng của y đi tới đâu làm tuyết bay tung tới đó.
Thôn nữ đó không dám chống đỡ chưởng của Võ Liệt, vội lẹ chân tránh luôn.
Thân pháp của nàng rất kỳ ảo nên không ai trông thấy rõ nàng tránh né ra sao.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Thế ra...nàng quả là người trong Võ lâm. Nàng đã giết chết Chu Cửu Chân cũng vì ta mà nên. Ta đã cho nàng hay ta bị Chu Cửu Chân đánh lừa, những vết sẹo trên người ta là những vết chó cắn của lũ ác khuyển do Cửu Chân nuôi. Nhưng ta đâu có bảo nàng đi giết người đâu? Ta cứ tưởng vì bộ mặt xấu xí mà khiến tính nết của nàng quái dị nh thế nhưng có ngờ đâu nàng lại ra tay giết người như vậy .
Vệ Bích và Thanh Anh cùng múa trường kiếm chia ra tả hữu xông lại tấn công.
Vô Kỵ ngồi yên xem.
Thấy nàng thôn nữ đó nhảy sang đông, tránh sang tây chỉ chú ý tránh né chưởng lực của Võ Liệt thôi chứ không đếm xỉa đến hai thanh trường kiếm của Thanh Anh và Vệ Bích.
Ðột nhiên nàng xoay người một cái đã tới cạnh Thanh Anh liền.
Nàng giơ tay lên tát đối thủ một cái như trời giáng, thuận tay cướp luôn cả trưng kiếm của Thanh Anh nữa.
Thanh Anh kinh hãi thất thanh kêu la ngã ngửa người về phía sau.
Sự thật nàng ta có bị thương nặng đâu, nhưng vì nàng sợ bộ mặt bị thương trở nên xấu xí, và thấy trên má, chỗ bị tát, đau như dao cắt.
Trong lòng lại càng kinh hãi thêm.
Võ Liệt giơ chưởng trái ra, định ấn vào người thôn nữ.Nhưng nàng nọ né luôn, đồng thời múa trường kiếm chém vào kiếm Vệ Bích một cái.
Vô Kỵ thấy cổ tay của thôn nữ nọ xoay một cái rất kỳ lạ, thanh trường kiếm của Vệ Bích đã rời khỏi tay y, bay tung lên trên trời liền đồng thời đúng lúc ấy hai yếu huyệt nơi đùi nàng cũng đã bị Võ Liệt dùng Nhất Dương chỉ điểm trúng.
Nàng chỉ kêu hự một tiếng rất khẽ rồi ngồi phịch xuống đùi Vô Kỵ.
Thân hình nàng mềm nhũn không sao cử động được đủ thấy Nhất Dương chỉ của Võ Liệt lợi hại biết dường nào.
Nhưng Võ Liệt cũng là người khá quang minh nên y chỉ điểm cho nàng mất hết sức lực phản kháng thôi chứ không hề bị đau đớn chút nào.
Bằng không y chỉ điểm chếch lên một chút nàng không những bị phế hết võ công mà còn toi mạng nữa là khác.
Thanh Anh nhặt thanh trường kiếm của Vệ Bích lên hậm hực nói:
- Con nhãi xấu xí này, ta không thể để cho ngươi chết một cách chóng vánh đâu! Ta phải chặt hai tay, hai chân của ngươi đi, để mặc ngươi ở đây cho chó sói ăn thật.
Nàng vừa nói vừa giơ thanh kiếm lên nhằm cổ tay của thôn nữ nọ chém xuống.
Võ Liệt vội ngăn cản:
- Hãy khoan!
Y vừa nói vừa gạt thanh kiếm của con gái sang một bên, đồng thời y nói với thôn nữ:
- Ngươi cứ nói người xúi giục ngươi là ai, ta sẽ cho người chết một cách chóng vánh, bằng không hừ..hừ... ta sẽ chặt chân tay ngươi trước để cho ngươi lăn lộn trên mặt tuyết kêu đau, muốn chết cũng không được.
Tuổi tuy còn trẻ nhưng thôn nữ kia can đảm vô cùng.
Nàng mỉm cười nói:
- Nếu các người cứ bắt tôi phải nói ra tôi không thể giấu diếm các người mãi được. Sự thật như thế này, Cửu Chân muốn lấy một người đàn ông, không ngờ có một cô nương xinh đẹp khác cũng muốn lấy chàng ấy. Hai người thiếu nữ đẹp ngang nhau nên chàng thanh niên kia không biết lấy ai bỏ ai. Thế cho nên nàng thiếu nữ xinh đẹp kia liền xúi tôi giết chết cô nương Cửu Chân. Ðáng lẽ việc này tôi phải giữ bí mật...
Nàng đang định nói tiếp Thanh Anh đã mất hết sắc mặt, giơ kiếm lên, nhằm giữa ngực nàng ta đâm tới.
Xem thái độ của Thanh Anh, Vệ Bích và của Cửu Chân ba người thiếu nữ nọ đã đoán biết tám chín phần về chuyện bí mật của ba người nên bây giờ nàng mới đặt điều như vậy là để chọc tức Thanh Anh, thế nào Thanh Anh cũng nhịn không được mà đâm chết nàng luôn.
Như vậy nàng không sợ bọn chúng hành hạ bằng cách chặt gãy chân tay nữa.
Thanh kiếm của Thanh Anh sắp đâm tới ngực thôn nữ kia thì bỗng thấy có vật giơ phải tới mà không hề có chút tiếng động gì cả.
Vật đó vừa đụng vào lưỡi kiếm Thanh Anh đã thấy hổ khẩu tay bị chấn động rất mạnh, thanh kiếm của nàng cũng bị gãy bắn ra đằng xa hơn hai mươi trượng mới rơi xuống đất.
Trong bóng tối, không ai nhìn rõ thanh bảo kiếm của Thanh Anh làm sao mà lại bị bắn tung đi như thế.
Mọi người biết Thanh Anh có dùng sức ném thanh kiếm đi cũng không sao đi xa như thế được.
Mấy người thấy thiếu nữ kia được một người nào đó rất mạnh giúp sức ngấm ngầm cả sáu đều kinh ngạc vội lui về phía sau mấy bước, nhìn trước nhìn sau tìm kiếm kẻ cường địch kia. Nhưng không thấy hình bóng người nào cả.
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, hòai nghi vô cùng, Võ Liệt khẽ hỏi:
- Thanh Nhi, con có việc gì không?
Thanh Anh đáp:
- Hình như có một cái ám khí nào đó rất lợi hại đã đẩy bật thanh kiếm của con đi.
Võ Liệt lại đưa mắt nhìn xung quanh quả thực không thấy có hình bóng ai cả lẩm bẩm nói:
- Hay là con nhãi này có phép thuật chăng?
Võ Liệt kinh ngạc vô cùng nghĩ thầm:
- Rõ ràng là vừa rồi nó đã bị ta dùng Nhất Dương chỉ điểm trúng thì còn hơi sức đâu mà đẩy được trường kiếm của Thanh Anh con gái ta văng đi xa như thế được. Võ công của con nhãi này tà quái thật .
Nghĩ đoạn y liền tiến lên giơ chưởng đánh vào vai trái của thôn nữ kia một chưởng.
Nếu chưởng đó đánh trúng thì xương đầu vai của thôn nữ kia thế nào cũng bị vỡ tan.
Y định phế hết Võ công của đối phương rồi để cho con gái mình đánh đập cho bõ tức.
Bàn tay của Võ Liệt chỉ còn bẩy tám tấc là đánh tới vai của thiếu nữ kia.
Y yên trí xương vai của nàng thế nào cũng vỡ ngờ đâu thôn nữ nọ giơ chưởng trái lên chống đỡ chưởng của Võ Liệt liền.
Hai chưởng vừa chạm nhau Võ Liệt đã thấy trước ngực nóng ran, chưởng lực của đối phương mạnh không sao tưởng tượng được.
Y chỉ kêu "ủa" một tiếng người đã bị chưởng lực của đối phương đẩy bắn lên cao, bay ra ngoài xa mới rơi xuống.
Cũng may Võ công của y rất thâm hậu nên lưng vừa chạm mặt đất đã đứng dậy được ngay. Nhưng y vẫn cảm thấy khí huyết trong người đảo lộn, mặt mũi tối sầm.
Y định vận nội công để chống lại nhưng vẫn không đủ sức mà phải ngã gục xuống đất.
Vệ Bích và Thanh Anh thấy vậy cả kinh vội chạy lại đỡ Võ Liệt dậy nhưng Hà Thái Sung đã la lớn:
- Hãy để cho ông ta nằm nghỉ giây lát dưỡng thương đã!
Thanh Anh quay đầu lại giận dữ hỏi:

- Ông nói gì thế?
Tuy nàng nói như vậy nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- Cha ta đã bị kẻ địch ám hại ngươi lại còn muốn đổ thêm dầu vào lửa? Không tới đây cứu giúp thì chớ lại còn nói mỉa mai nữa?
Hà Thái Sung đáp:
- Trong lúc khí huyết đảo lộn nên để ông ta nằm yên mới khỏi nguy hiểm.
Vệ Bích tình ngộ ngay khẽ đặt sư phụ xuống đất.
Hà Thái Sung với Ban Thục Nhàn hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Vì hai người đã ra tay đấu với thôn nữ đó rồi, tuy thấy võ công củ đối thủ khá tinh diệu thật nhưng nội công chưa thể tới mức thượng thừa như thế.
Vừa rồi hai vợ chồng thấy thôn nữ kia đấu chưởng với Võ Liệt rõ ràng nàng ta đã dùng nội công thượng thặng đánh bắn Võ Liệt ra xa hơn trượng nên hai người mới hoài nghi như thế. Không riêng hai người mơ hồ mà cả thôn nữ nọ cũng ngạc nhiên hết sức vì sau khi bị Võ Liệt dùng Nhất Dương chỉ điểm trúng yếu huyệt đã phải té ngã luôn vào lòng Vô Kỵ, chân tay không thể cử động được.
Nàng trông thấy rõ Thanh Anh múa kiếm xông tới định giết chết mình.
Nhưng nàng không thể trông thấy từ đâu có vật gì đó bay tới đánh bật thanh kiếm của Thanh Anh bắn đi.
Sau đó nàng lại cảm thấy hai yếu huyệt nơi đùi vừa bị điểm bỗng có một luồng hơi nóng hổi như lửa đỏ, dồn vào trong người nàng và giải luôn huyệt cho nàng nữa.
Nàng vội cúi đầu nhìn xuống mới hay hai tay của Vô Kỵ đang nắm cổ chân mình, hơi nóng từ đó cứ ngùn ngụt bốc lên khiến nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Nàng chưa kịp nghĩ ngợi đã thấy chưởng của Võ Liệt đánh tới liền thuận tay chống đỡ luôn. Nàng quyết dù bị gãy cổ tay cũng không để cho kẻ địch đánh vỡ xương vai mình.
Ngờ đâu lúc hai chưởng chạm nhau, nàng đã thấy Võ Liệt bị chưởng của mình đẩy bắn ra xa hơn một trượng.
Nàng ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ tên Bát Giới xấu xí này lại là một đại cao thủ Võ lâm cao siêu không thể tưởng tượng được chăng?
Hà Thái Sung có vẻ sợ hãi chưởng lực của thôn nữ kia không dám đối chưởng với nàng vội rút kiếm ra khỏi bao và nói:
- Ðể ta lãnh giáo Võ công của cô nương này.
Thôn nữ vừa cười vừa và nói:
- Tôi không có kiếm.
Hà Thái Sung dùng chân trái móc trường kiếm của Thanh Anh đang nằm dưới đất hất mạnh một cái, thanh kiếm đó cán kiếm ở phía trước, lưỡi ở phía sau là là bay tới trước ngực thôn nữ nọ.
Thiếu nữ giơ tay ra bắt luôn lấy thanh kiếm đó.
Dù sao Hà Thái Sung cũng là trưởng môn của một đại môn phái nên y không muốn tấn công tiểu bối trước bèn nói:
- Cô tấn công trước đi, tôi nhường cho cô ba thế trước rồi mới phản công.
Thôn nữ liền múa kiếm đâm thẳng luôn vào bụng dưới đối thủ.
Hà Thái Sung nổi giận trầm giọng nói:
- Tiểu bối thật vô lễ!
Y liền giơ kiếm lên chống đỡ ngay, chỉ nghe thấy "cách" một tiếng hai thanh kiếm đều gãy cả. Hà Thái Sung biến sắc mặt nhảy lùi ra ngoài xa chừng hơn trượng. Thiếu nữ lẩm bẩm nói:
- Tiếc thực!Tiếc thực!
Thì ra Vô Kỵ truyền Cửu Dương Thần Công vào trong người nàng nhưng nàng không biết phát huy oai lực của thần công nên mới để cho cả hai thanh kiếm cùng gãy như thế.
Nếu nàng biết vận sức tấn công thì chỉ kiếm của địch thủ gãy thôi chứ thanh kiếm của nàng không việc gì hết.
Ban Thục Nhàn ngạc nhiên hỏi Hà Thái Sung rằng:
- Làm sao thế?
Hà Thái Sung vẫn thấy cánh tay tê tái gượng cười đáp:
- Nó có tà thuật chắc!
Ban Thục Nhàn rút trường kiếm ra, sầm nét mặt nói:
- Ðến lượt tôi lãnh giáo xem!
Thiếu nữ nọ giơ hai tay lên tỏ ý muốn nói rằng mình không có kiếm.
Ban Thục Nhàn chỉ thanh kiếm của Vệ Bích nằm ở trên mặt đất chỗ cách nàng chừng hai mươi trượng nói tiếp:
- Cô nương hãy lấy thanh kiếm kia mà sử dụng.
Thiếu nữ nọ biết hễ rời khỏi Vô Kỵ là mình không còn công lực lợi hại như thế nữa nên nàng không dám ra nhặt lấy đành phải giơ thanh kiếm gãy lên nói:
- Thôi để tôi sử dụng thanh kiếm gãy này cũng được vậy.
Ban Thục Nhàn cả giận nghĩ thầm:
- Con nhãi này làm bộ thật, nó khinh thường ta quá .
Ban Thục Nhàn không như Hà Thái Sung lúc nào cũng phải giữ thân phận của một cao nhân tiền bối nên nàng không nói không rằng đã múa kiếm nhắm cổ địch thủ đâm luôn.
Thôn nữ giơ đoạn kiếm gẫy lên chống đỡ.
Kiếm pháp của Ban Thục Nhàn lanh lẹ vô cùng thấy đối thủ giơ kiếm lên chống đỡ vội xoay thế đâm luôn xuống vai trái của địch thủ.
Thôn nữ lại lấy thanh kiếm gãy chống đỡ.
Ban Thục Nhàn lại xoay kiếm từ dưới hông bên phải lên.
Mụ tấn công liền tám đường kiếm nhng không hề dám cho kiếm của mình động vào thanh kiếm của địch.
Thì ra Ban Thục Nhàn thấy nàng thôn nữ vừa ra tay, tuy không rõ nguyên nhân ra sao nhưng cũng đoán được nội lực của nàng ta mạnh vô cùng.
Vì vậy mụ mới quyết định phát huy những sở trường của kiếm pháp của mình không cho đối phương có dịp may giở nội lực ra thi thố.
Quả nhiên thôn nữ kia cứ phải đỡ trái, đỡ phải nên bị nguy hiểm luôn.
Với kiếm pháp của nàng tuy không bằng Ban Thục Nhàn cũng có thể chống đỡ hơn trăm hiệp đấu nhưng khổ nỗi tay nàng chỉ có một đoạn kiếm gãy, hai chân lại không dám xê dịch nhiều vì thế kiếm pháp cũng kém đi.
Ðấu thêm một lát, kiếm của Ban Thục Nhàn đã đâm trúng cánh tay trái của nàng một nhát. Kiếm pháp của phái Côn Luân có phải tầm thường đâu.
Ban Thục Nhàn đã đâm trúng địch thủ một kiếm thì khi nào mụ để cho địch thủ có dịp trở tay.
Tiếp theo đó nàng thôn nữ kêu "ối" một tiếng đầu vai nàng đã bị đâm trúng một kiếm nữa. Nàng lớn tiếng hỏi:
- Này, anh không giúp tôi nữa hay sao. Anh cứ để yên cho người ta hà hiếp tôi vậy hay sao?
Ban Thục Nhàn lùi lại phía sau hai bước giơ kiếm lên ngang hông nhìn bốn phía xung quanh không thấy có một bóng người nào cả.
Tiếp theo đó mụ ta liền múa kiếm xông lại đâm chém thôn nữ nọ liên tiếp.
Thôn nữ múa kiếm lên chống đỡ luôn ba thế.
Kiếm của đối phương nhanh kỳ lạ, nàng chống đỡ cũng nhanh tuyệt luân.
Ban Thục Nhàn thấy kiếm nào đâm sắp trúng đến nơi cũng bị đối phương chống đỡ được nên mụ cũng phải buột miệng khen:
- Con nhãi này đỡ cũng khá nhanh đấy.
Thôn nữ cũng không vừa mắng lại:
- Mụ giặc cái kia, kiếm pháp của mụ cũng khá nhanh đấy.
Dù sao Ban Thục Nhàn cũng là một tay kiếm lão luyện hơn nên thôn nữ kia cứ chăm chú mà chống đỡ thì không sao chứ nàng lên tiếng nói, hơi sao lãng một chút đã thấy cổ tay đau nhức, thanh kiếm gẫy bắn luôn ra xa.
Thôn nữ vừa kinh hãi thất thanh kêu "ủa" một tiếng thì kiếm thứ hai của Ban Thục Nhàn đã đâm tới bên dưới hông của nàng.
Ðinh Mẫn Quân đứng cạnh đó xem thấy lúc này có dịp may không kịp rút kiếm ra liền múa chưởng sử dụng thế Thôi Song Vọng Nguyệt xông lại tấn công vào lưng thôn nữ kia.
Ðồng thời Thanh Anh cũng tung mình nhảy lên phải chân đá vào hông nàng thôn nữ.
Bị mấy người cùng tấn công một lúc, thôn nữ nọ sợ hãi không tưởng tượng được, hầu như trái tim nàng muốn nhảy bật tung ra khỏi lồng ngực vậy.
Nhưng nàng bỗng cảm thấy khắp mình mẩy nóng ran như ngã vào đống lửa vậy, nàng vội giơ tay lên búng luôn vào trường kiếm của Ban Thục Nhàn nhưng lúc đó nàng cũng bị chưởng của Ðinh Mẫn Quân và cước pháp của Thanh Anh đánh trúng. chỉ nghe thấy mấy tiếng "ối chà...ối" thảm khốc vô cùng, Ðinh Mẫn Quân và Thanh Anh đã bị đẩy bắn lùi về phía sau và thanh kiếm trong tay Ban Thục Nhàn cũng bị gãy làm đôi.
Thì ra Vô Kỵ thấy tình thế quá nguy ngập liền dồn hết chân khí sang người thiếu nữ kia.
Lúc này Vô Kỵ đã luyện Cửu Dương Thần Công đã được ba thành công lực rồi, oai lực mạnh vô cùng nên nàng thôn nữ giơ tay búng một cái mà thanh trường kiếm của Ban Thục Nhàn phải gãy làm đôi.
Còn hai tay của Ðinh Mẫn Quân và chân của Thanh Anh đều bị sức mạnh của Cửu Dương Thần Công chín động đến gãy rục cả.
Hà Thái Sung, Võ Liệt và Vệ Bích ba người thấy oai lực của Cửu Dương Thần Công như vậy đều kinh hãi đến đờ người ra.
Ban Thục Nhàn vứt thanh kiếm gãy xuống đất hậm hực nói:
- Ði thôi, như vậy còn không đủ xấu hổ hay sao?
Mụ ta trợn mắt nhìn chồng tỏ vẻ oán hận vô cùng.
Hà Thái Sung không dám trái lệnh, hai người liền quay mình đi luôn. chỉ trong thoáng cái vợ chồng Hà Thái Sung đã đi thật xa và mất bóng liền còn Vệ Bích tay đỡ sư phụ, tay đỡ sư muội từ từ đi khỏi. cả ba đều sợ hãi thôn nữ kia thừa thắng mà đuổi theo nhưng họ không thể nào bắt chước vợ chồng Hà Thái Sung mà đào tẩu được nên cứ một bước là hãi sợ một bước.
Ðinh Mẫn Quân bị gẫy hai tay nhưng chân vẫn lành lặn nên nàng ta nghiến răng mím môi chịu đựng một mình rời khỏi chốn ấy.
Thôn nữ nọ đắc chí vô cùng ha hả cười một hồi:
- Anh Bát Giới xấu xí ơi, anh thực....
Nàng mới nói được có thế đã thấy nghẹt thở chết giấc liền.
Thì ra Vô Kỵ giúp nàng đẩy lui cường địch rồi chàng liền rụt tay lại.
Trong người của thôn nữ đang chứa đầy Cửu Dương chân khí nay Vô Kỵ bỗng buông tay ra, nàng cảm thấy như người bị hư thoát, chân tay rã rời không còn một chút hơi sức nào cả. Vô Kỵ giật mình kinh hãi nhưng chàng biết liền vội dùng ngón tay khẽ dờ vào nhân trung nàng và vận thần công dồn sang.
Lúc này thôn nữ kia mới từ từ tỉnh giấc.
Nàng mở to mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trong lòng Vô Kỵ và thấy chàng ta đang nhìn mình khúc khích cười mới xấu hổ vô cùng liền tung mình đứng dậy rồi đột nhiên giơ tay lên nắm lấy tai chàng mà véo một cái thật mạnh, mồm thì mắng:
- Anh Bát Giới xấu xí, anh lừa dối em. anh có võ công lợi hại như vậy mà anh không cho em biết.
Vô Kỵ bị nàng ta véo tai đau quá la lớn:
- Em làm gì thế?
- Ai bảo anh gạt em?
- Anh có gạt em bao giờ đâu. Anh chỉ không nói cho em biết là anh có biết võ công thôi.
Mà em cũng vậy có nói cho anh biết là em có võ công đâu.
- Ðược! Em tha thứ cho anh lần này, vừa rồi nhờ anh giúp cho một tay em mới hạ được kẻ cường địch. Như vậy là lấy công chuộc tội, em không truy cứu việc ấy nữa. Bây giờ chân của anh đã đi được chưa?
- Chưa.
- Cũng may, người có lòng tốt bao giờ cũng được đền bù. Nếu em không nhớ anh, quay lại đây tìm thăm anh lạnh lung cuối thì anh cũng không ra tay cứu em được. Nếu em sớm biết anh có bản lĩnh cao cường như thế này thì em không thèm đi giết con nhãi Chu Cửu Chân hộ anh làm gì.
- Anh có bảo em đi giết nàng đâu!
- Anh vẫn còn nhớ nhung con bé đẹp đẽ đó. chỉ tại em không phải nên đã giết hại ý trung nhân của anh.
- Chu cô nương không phải là ý trung nhân của anh, dù nàng có đẹp đến đâu cũng không liên can gì đến anh hết.
- Thế thì lạ thực, con nhỏ ấy đã hãm hại anh đến mức đó, em giết nó đi để trả thù cho anh như vậy không nên hay sao?
- Người hãm hại anh quá nhiều, nếu người nào cũng phải giết hết cho bõ tức thì giết làm sao cho xuể. Huống hồ có Những người định tâm hại anh mà về phần anh thì lại thấy họ tội nghiệp và đáng thương lắm. Cũng như Cửu Chân chẳng hạn, suốt ngày nàng cứ nơm nớp lo sợ không yên, chỉ sợ Vệ Bích không yêu nàng và chàng ta sẽ lấy nàng Thanh Anh làm vợ.
Ðấy em thử xem, nàng ta sống như thế có cái gì sung sướng nào?
Thôn nữ nọ sầm nét mặt nổi giận hỏi:
- Có phải anh mỉa mai em đấy không?
Vô Kỵ ngẩn người ra giây lát, chàng không ngờ nói tới Cửu Chân lại khiến cho cô bé này nổi giận như vậy nên chàng vội đổi giọng:
- Không! Không! Tôi nói mỗi người có một số kiếp riêng đó thôi. Người khác không làm mất lòng cô, cô giết hại người ta như vậy thì không tốt.
Thôn nữ cười nhạt đáp:
- Anh học võ nếu không dùng để giết người thì học làm chi?
- Chúng ta học võ là để tự vệ chứ có phải để giết người đâu?
- Tôi phục anh lắm, thế ra anh là một người rất chính nhân quân tử, một người rất tốt bụng đấy.
Vô Kỵ cúi đầu liếc nhìn nàng thấy thái độ và cử chỉ của cô ta trông rất quen, nhưng chàng không nhớ đã gặp ở đâu rồi thôi. Nàng thôn nữ bỗng ngửng mặt lên hỏi:
- Anh làm gì thế?
- Mẹ tôi vẫn thường cho tôi là người quá hiền lành. Lúc mẹ tôi nói chuyện thái đọ cũng giống như em vậy!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi