CÔ GÁI ĐỒ LONG


Còn triệu Minh và Vũ Văn Sách các người không hoài nghi gì hết.
Tam Phong buông tay Vô Kỵ ra lui trở về chỗ ghế ngồi xuống, Chân Nhân liếc nhìn Ðại Nham thấy cũng ngơ ngác nghi ngờ như mình vậy.
Thấy Tam Phong bằng lòng sinh cho tiểu đồng địch với mình, Vũ Văn Sách cho Chân Nhân khinh miệt mình quá đỗi, nhưng y là người âm thầm xảo trá nên vẻ mặt vẫn thản nhiên và thầm nghĩ:
- Ta dùng một quyền đánh chết một tiểu đồng này tức thì để cho lão đạo sĩ mất sĩ diện và tức tối rồi ta mới chính thức đấu với y. Như vậy ta thế nào cũng đắc thắng.
Nghĩ đoạn y liền nói với Vô kỵ rằng:
- Cậu bé ra tay trước đi!
Vô Kỵ đáp:
- Pho quyền thuật của tôi mới học hỏi được là Thái Cực quyền do Thái sư phụ tôi đã tốn nhiều năm tâm huyết mới sáng tạo ra. Nhưng tôi mới học hỏi chưa lãnh hội được hết tinh yếu của pho quyền ấy. Nên tôi e ba mươi hiệp đầu chưa chắc đã đánh bại được thí chủ. Ðó là tại tôi chưa thành nghề chứ không phải tại pho quyền đó kém lợi hại. Mong thí chủ nên hiểu rõ cho!
Vũ Văn Sách không giận mà cười, quay đầu lại nói với thằng Cả, thằng Hai rằng:
- Ðại ca và nhị ca xem trong thiên hạ lại có những thằng nhãi ngông cuồng đến như thế!
Thằng Hai lớn tiếng cả cười, nhưng thằng Cả sành hơn đã nhận thấy Vô Kỵ không phải một tay tầm thường nên y liền đáp:
- Tam đệ chớ có khinh địch!
Vũ Văn Sách tiến lên một bước múa quyền nhằm ngực Vô Kỵ đánh luôn, nhưng quyền của y đánh ra mới tới nửa quyền, y đã nhanh tay đổi thế đâm luôn vào mặt Vô Kỵ, thế võ của y quái dị vô cùng!
Từ khi nghe Tam Phong giảng giải Thái Cực quyền cho Ðại Nham xong, Vô Kỵ cứ đứng ở phía sau Tam Phong, suy nghĩ quyền lý.
Nay thấy đồi thủ dùng tả quyền đánh tới, vội sử dụng thế "Lam tước vỹ" giơ tay phải ra nắm lấy cổ tay trái của địch và hất ngang sang bên một cái.
Vũ Văn Sách không sao đứng vững được, đành phải bước hai bước mới giữ nổi thăng bằng mà lấy tấn mới đứng yên được.
Mọi người đứng quanh đó xem đều kinh ngạc vô cùng.
Thế "Lam tước vỹ" là một thế của Thái Cực quyền đem ra đối địch với đối thủ lần đầu tiên.
Vô Kỵ trong người có cả Cửu Dương Thần Công lẫn thuật Càn Khôn Ðại Nã Di, nay chàng độc nhiên sử dụng thế võ của Thái Cực quyền đối địch, tuy chàng mới học pho quyền pháp này, nhưng tinh xảo không kém gì người đã luyện tập hai mươi năm nên Vũ Văn Sách mới bị thất bại như thế. Y cảm thấy quyền nặng hàng nghìn cân của mình đã rớt vào trong bể cả, trái lại thân mình còn bị quyền lực của mìnhh lôi kéo suýt té ngã.
Y vừa kinh hãi vừa tức giận, liền múa quyền thật nhanh tấn công Vô Kỵ.
Quyền pháp của y nhanh đến nỗi hai tay hầu như biến thành mấy chục cái tay vậy.
Vô Kỵ thấy đối thủ như có mấy chục trái đấm đang nhằm mặt mình đánh tới tấp vậy. Những người có mặt trong đại điện, trừ Minh Nguyệt đạo đồng ra, đều là cao thủ thượng thặng.
Họ thấy Vũ Văn Sách tấn công nhanh như vũ bão như vậy phải kinh hãi và thầm nghĩ:
- Bát Tý thần ma có khác, quả thật danh bất hư truyền. Thảo nào năm xưa mười ba tay cao thủ của Trường An đều bị y giết chết hết .
Có ý muốn dương oai võ công của phái Võ Ðang.
Vô kỵ chỉ dùng quyền thuật của Tam Phong vừa truyền thụ cho thôi, chứ chàng không dùng tới võ công của chàng chút nào. Chàng càng đấu càng lãnh hội được tinh yếu của pho Thái Cực Quyền ấy, nên chỉ đấu mười hiệp chàng đã thuần thục pho quyền đó liền.
Vũ Văn Sách thấy các mặt của thượng lộ đều bị quyền của đối thủ bao vây hết, tới khi y thấy không còn cách nào chống đỡ và tránh né nữa, đành phải vận sức vào lưng để chịu đựng một chưởng của địch. Ðồng thời y cũng giơ hữu quyền lên đánh mạnh vào người của đối thủ một cái. Y mong cả hai cùng bị đòn và cùng bị thương một lúc, nhưng Vô Kỵ hai tay ôm vòng như ôm Thái Cực vậy, liền có một luồng sức rất mạnh và quay tít khiến Văn Sách bị quay chong chóng bảy tám vòng tức thì. Phải hết sức lấy tấn Thiên Cân trụy, Văn Sách mới đứng yên lại được, nhưng y đã xấu hổ mặt đỏ bừng liền.
Quần hào của Minh Giáo đều vỗ tay khen ngợi .
Dương Tiêu la lớn:
- Thái Cực quyền của phái Võ Ðang thần diệu thật. Bây giờ tôi mới được mục kích một pho quyền tuyệt diệu như vậy!
Chu Ðiên vừa cười vừa xen lời nói:
- Vũ Văn lão huynh nên đổi ngay biệt hiệu là Bát Ty Cỏ Quay thì hơn.
Hân Dã Vương cũng lên tiếng:
- Quay thêm mấy vòng nữa cũng chưa phải là mất sĩ diện mà?
Nói Không Ðược cũng xen lời nói:
- Năm xưa trong hảo hán của Lương Sơn Bạc có một vị biệt hiệu là Hắc Toàn Phong, vậy Toàn Phong thì phải quay tít chứ? ...
Thế rồi mỗi một người nói một lời.
Văn Sách vừa xấu hổ vừa tức giận, nên sắc mặt của y lúc xanh lúc đỏ.
Y nổi giận rống lên một tiếng, nhảy xổ lại, giở những thế võ rất kỳ ảo và rất lợi hại ra tấn công Vô Kỵ tới tấp.
Vì chưa thuần thục Thái Cực quyền, Vô Kỵ cuống cả chân tay, không biết đối phó ra sao cho phải, nên tay áo của chàng mới bị đối thủ xé rách một mảnh. Chàng đành phải giở khinh công ra chạy quanh để tránh né, đồng thời chàng cũng muốn nhận xét xem Ngũ chỉ Công của Văn Sách huyền ảo như thế nào.
Chàng ghĩ thầm:
- Nếu ta cứ chạy mà không đấu, có khác gì chịu thua đối thủ không? Ta chưa biết sử dụng Thái Cực Quyền thì ta hãy đem môn Càn Khôn Ðại Nã Di ra đấu với y một phen xem sao?
Nghĩ đoạn, chàng liền dùng một thế võ của Thái Cực quyền để chống đỡ, nhưng sự thật tay trái của chàng đã sử dụng thủ pháp Càn Khôn Ðại Nã Di nên tay phải của Văn Sách vừa điểm trúng vai của chàng, liền có tiếng kêu "bộp" không hiểu tại sao tay của y lại bỗng tự điểm vào vai trái, nên y đau đến nổ đom đóm mắt, cánh tay trái hầu như bị đánh gảy vậy.
Dương Tiêu biết thế võ đó của Vô Kỵ không phải là thế võ của Thái Cực Quyền, nhưng y vẫn la lớn:
- Thái Cực Quyền lợi hại thật!
Văn Sách vừa đau vừa giận, liền quát hỏi:
- Ðó là yêu pháp tà thuật, chứ có phải là Thái Cực quyền gì đâu?
Nói xong y tấn côn gluôn ba chỉ, Vô kỵ tung mình nhảy sang bên tránh. Thấy tay của Văn Sách vừa đưa tới, chàng lại sử dụng Càn Khôn Nã Di Tâm Pháp nắm tay đối thủ và kéo luôn một cái. Chỉ nghe kêu "cộp" một tiếng, hai ngón tay của địch thủ đã cắm ngập vào trong trụ liền.
Mọi người vừa kinh hãi vừa tức cười.
Trong lúc mọi người đang cười, Ðại Nham bỗng quát bảo:
- Hãy khoan! Vũ Văn Sách, ngươi đã sử dụng Kim Cương chỉ lực của phái Thiếu Lâm phải không?
Vừa nhảy ra ngoài vòng đấu, Vô Kỵ nghe thấy tám chữ "Kim Cương chỉ lực của phái Thiếu Lâm" liền nghĩ tới Ðại Nham và Lợi Hanh đều bị Kim Cương Chỉ lực của phái Thiếu Lâm đả thương.
Hai mươi năm nay, tất cả người của phái Võ đang đều oán hận phái Thiếu Lâm về vấn đề này, nay mọi người mới hay hung thủ chính lại là người đứng ở trước mặt đây.
Văn Sách lạnh lùng đáp:
- Kim Cương chỉ thì đã sao nào? Ai bảo ngươi cứng đầu cứng cổ, không chịu nói chỗ giấu bảo đao Ðồ Long? Nếm mùi tàn phế trong hai mươi năm qua, ngươi đã thích thú chưa?
Ðại Nham lại quát tiếp:
- Vũ Văn Sách, cám ơn ngươi ngày hôm nay đã nói rõ chân tướng ra. Thì ra ta bị tàn phế là do phái Thiếu Lâm Tây Vực của các ngươi hạ độc thủ. Chỉ tiếc thay... tiếc thay em Năm ta...
Chắc quý vị còn nhớ, năm xưa Thúy Sơn tự vẫn chết là vì Ðại Nham bị thương bởi kim châm của Tố Tố, nên vì xấu hổ với sư huynh nên Ngũ hiệp mới tự sát như vậy. Sự thật sau khi Ðại Nham bị kim châm bắn phải, Tố Tố nhờ Long Môn tiêu cục chở về núi Võ Ðang chữa vài tháng sẽ khỏi liền. Còn Tam Hiệp sở dĩ bị người ta đánh gãy chân tay, sự thật là do Kim Cương chỉ đánh gãy. Nếu lúc bấy giờ tìm ra được hung thủ thì vợ chồng Thúy Sơn không đến nỗi bị chết một cách thảm khốc như vậy.
Phần vì thương sư đệ chết oan, phần vì đau lòng mình bị tàn phế, Ðại Nham tức giận đến mắt như nổ lửa.
Nghe hai người đối đáp với nhau, Vô Kỵ đã hiểu rõ tiền nhân hậu quả ra sao rồi. Hồi còn nhỏ, chàng nghe cha nói trong chùa Thiếu Lâm có một người đàn bà phụ trách bếp nước, học lóm được võ nghệ, đánh chết Khổ Trí thiền sư, vị hòa thượng thủ tọa của Ðạt Ma Ðường, các tay cao thủ trong phái Thiếu Lâm liền đánh lộn nhau, nên Khổ Tuệ Thiền sư chạy đi Tây Vực sáng lập một môn phái gọi là Tây Vực Thiếu Lâm.
Tam Phong liền lên tiếng:
- Vũ Văn thí chủ ác độc thật, trong tôi không ngờ trong các môn hạ đệ tử của Khổ Tuệ thiền sư năm xưa lại có một nhân vật độc ác như thí chủ.
Văn Sách cười giọng đểu cán đáp:
- Khổ Tuệ ư? Hừ, Khổ Tuệ là cái quái gì?
Tam Phong thấy y trả lời như vậy mới vỡ lẽ.
Thì ra năm xưa sau khi Ðại Nham bị Ðại Lực Kim Cương chỉ đả thương rồi, phái Võ Ðang liền sai người lên núi Tung Sơn chất vấn phái Thiếu lâm. Người trưởng môn của phái Thiếu Lâm cương quyết không chịu nhận nên phái Võ Ðang mới nghi ngờ hung thủ là người Tây Vực Thiếu Lâm, nhưng dò hỏi lâu năm phái Võ Ðang mới hay đệ tử của Tây Vực Thiếu Lâm rất ít mà họ chỉ nghiên cứu Phật học chứ không hiểu võ công, bây giờ Trương Chân Nhân nghe thấy Văn Sách nói Khổ Tuệ là cái quái gì, mới hiểu hung thủ không phải là môn hạ của Tây Vực phái Thiếu Lâm. Vì nếu y là đệ tử của môn phái đó, không khi nào y dám nhục mạ người tổ sư sáng lập môn phái như vậy.
Chân Nhân suy nghĩ như vậy liền lớn tiếng nói tiếp:
- Thảo nào, thảo nào, thế ra thí chủ là môn hạ của Hỏa công đầu đà đấy? Thí chủ không những học được hết võ công của y mà còn học được cả tính nết ác độc nóng nảy như y nữa. Thảo nào phái Thiếu Lâm bị tiêu hủy trong tay thí chủ. Vậy tên Không Tướng gì đó có phải là sư huynh đệ của thí chủ không?
Văn Sách đáp:
- Phải, y là sư huynh của ta, nhưng tên y không phải là Không Tướng mà pháp danh là Cương Tướng. Trương Chân Nhân cho Ban Nhược Kim Cương chưởng của Kim Cương môn có hơn được Thái Cực quyền chưởng của phái Võ Ðang không?
Ðại Nham lớn tiếng xen lời nói:
- Kim Cương chưởng của các ngươi kém Thái Cực chưởng của chúng ta xa, nên đầu của sư huynh ngươi bị sư phụ ta đánh một chưởng đã vỡ sọ phọt óc ra liền. Võ nghệ của y tầm thường như thế mà dám múa rìu qua mắt thợ như vậy, thật là đáng chết lắm.
Văn Sách thét lớn một tiếng, nhảy xổ lại định tấn công Ðại Nham, nhưng Vô kỵ đã dùng một thế Thái Cực Quyền ra ngăn cản và nói:
- Vũ Văn Sách, ngươi mau lấy Hắc Ngọc Ðoạn Tục Cao thuốc cứu thương ra cho ta.
Nói xong chàng chìa tay ra.
Văn Sách kinh hãi thầm và nghĩ:
- Tục Cốt diệu dược của bổn môn rất bí mật, đến đệ tử thường của bổn môn cũng không hay biết tên thuốc ấy, tại sao tiểu đồng này lại biết rõ như thế được?
Nhưng y có biết đâu, bất cứ thuốc gì của thiên hạ đều có ghi ở trong cuốn y kinh của Hồ Thanh Ngưu hết. Theo trong y kinh ghi rõ, Tây vực có một môn võ công ngoại gia, người ta nghi môn phái này là Hắc Ngọc Ðoạn Tục Cao mới có thể chữa khỏi thôi, nhưng thuốc ấy chế như thế nào môn phái đó bí truyền lắm, nên trong y kinh không có ghi. Vô Kỵ nghe tới môn thuốc ấy mới lên tiếng hỏi thử, ngờ đâu Văn Sách lại biến sắc. Chàng biết kẻ địch chính là môn phái ấy rồi. Chàng đang định hỏi tiếp.
Văn Sách đã hỏi trước:
- Ngươi là một tiểu đạo đồng nhỏ như vậy, sao ngươi lại biết được tên thuốc bí truyền của bổn môn?
Vô Kỵ không trả lời, hỏi tiếp:
- Mau đưa đây cho ta.
Chàng càng nghĩ đến mối thù của cha mẹ, chỉ muốn giết chết ngay kẻ thù, nên chàng không muốn nói nhiều.
Tuy vừa rồi bị thiệt thì nhỏ, Văn Sách thấy Ðại Lực Kim cương chỉ của mình đã làm đối thủ chỉ có tránh né chứ không trả miếng được, nên y cho cứ tránh khỏi những thủ pháp quái dị của địch, y thế nào cũng nắm chắc phần thắng, nên y tiến lên một bước và quát lớn:
- Thằng nhỏ kia, mi chịu quỳ xuống vái ta ba lạy, ta sẽ tha chết cho liền. Bằng không, mi có sợ bị tàn tật như tên họ Dư kia không?
Vô Kỵ đã quyết chí phải lấy cho được thuốc chữa thương của đối thủ , nhưng nhất thời chàng chưa nghĩ ra cách đối phó Kim Cương chỉ. Chàng biết sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp chỉ có thể đả thương được kẻ địch thôi, chứ không thể bắt ép kẻ địch phải đưa thuốc cao đó ra cho mình.
Chàng đang suy nghĩ, Tam Phong đã lên tiếng gọi:
- Bé con, lại đây.
Vô Kỵ vội chạy lại trước mặt Chân Nhân .
Tam Phong liền xoa đầu chàng và nói tiếp:
- Con phải hiểu sử dụng Thái Cực quyền chỉ nên dùng ý chứ không nên dùng sức và cũng đừng để cho nó đứt quãng. Khi đã đắc thế, căn bản của đối thủ sẽ tự tuyệt liền. Một thế công một thế đỡ đều phải liên tục với nhau, như nước sóng chảy cuồn cuộn không bao giờ dứt.
Vô Kỵ là người rất thông minh, về võ công tới mức cao siêu, nay chàng nghe Chân Nhân nói nguyên lý của Thái Cực, tuy chỉ vỏn vẹn có vài lời mà chàng đã hiểu rõ chân lý và sự huyền bí của nó rồi.
Văn Sách thấy vậy, cười nhạt và nói:
- Lâm trận mới học võ như vậy, làm sao mà giỏi được.
Vô Kỵ trợn ngược đôi lông mày đáp:

- Tuy lâm trận mới học, ta vẫn học kịp, nếu các hạ không tin, cứ việc xông vào tấn công thử xem.
Nói xong, chàng quay mình lại, tay phải vừa quay tròn vừa đưa về phía trước, định chộp mặt đối thủ.
Ðây là một thế Cao Thám Mã trong pho Thái Cực Quyền.
Văn Sách giơ ngón tay giữa ở tay phải lên làm như một con dao chém xuống.
Vô Kỵ lại giở thế Song Phong quán nhĩ cả đỡ lẫn đánh, hai tay làm như một cái vòng tròn đánh ra.
Chàng thay đổi thế võ vừa khéo léo vừa nhanh chóng, đúng như lời dạy của Trương Chân Nhân. Chỉ thấy hai tay của chàng quay tròn thành vòng to, vòng nhỏ, vòng ngang vòng dọc, trông như hình thái cực, Văn Sách bị chàng làm cho quay tít chân đứng không vững, y như say rượu, tâm thần mê man, đầu óc choáng váng.
Y tức giận vô cùng vội chĩa năm ngón tay ra đâm thẳng vào người của đối phương một cái thật mạnh.
Vô Kỵ vội xử dụng thế Vân Thủ túm lấy cánh tay của địch, đồng thời chàng giở công lực Cửu Dương thần công ra để bẻ tay của đối thủ.
Mọi người nghe thấy kêu "lách cách" mấy tiếng.
Cánh tay phải của Văn sách đã bị chàng bẻ gãy làm sáu bảy khúc liền.
Vô Kỵ giận đối thủ quá ác độc, nên chàng bẻ xong tay phải lại thuận tay bẻ luôn tay trái của kẻ thù nữa.
Nhưng chàng vẫn chưa nguôi cơn giận tiếp tục bẻ thêm hai chân của địch thủ.
Bình sinh Vô Kỵ chưa hề chưa hề hạ độc thủ như thế này bao giờ. Nay vì kẻ địch đã giết hại cha mẹ và cũng là hung thủ đã đánh Tam Sư bá và Lục sư thúc của chàng tàn tật, nên chàng mới hạ độc thù. Nhưng chàng còn muốn hỏi kẻ thù thuốc cao để chữa cho Tam sư bá và Lục sư thúc, nên không giết chết ngay kẻ thù vội.
Trong khi Văn Sách kêu hự một tiếng và té ngã xuống phía sau Triệu Minh đã có một người phi thẳng ra ẳm y và lui ngay về chỗ cũ liền.
Thằng Hai, tên sói đầu đã nhảy ra, múa chưởng nhằm ngực Vô Kỵ đánh lén luôn. Chưởng của địch chưa đánh tới nơi, Vô Kỵ đã cảm thấy nghẹt thở, chàng vội nhảy sang bên tránh né.
Ông già sói đầu ấy không nói năng gì hết, cứ tiếp tục tấn công hết chưởng này tới chưởng khác, như vũ như bão.
Vô Kỵ thấy thế võ của tên này giống hệt những thế võ của Văn Sách, nhưng y lớn tuổi hơn, lão luyện hơn, nên chàng đã đoán tên này là sư huynh của tên kia.
Vô Kỵ lại sử dụng Thái Cực quyền nắm tay địch thủ kéo sang bên.
Ngờ đâu tên này khoẻ và vững chắc hơn tên trước nhiều, nên trái lại chàng còn bị đối thủ lôi kéo mình về phía trước một bước, suýt tí nữa thì té ngã luôn.
Chàng không dám khinh địch nữa và nghĩ thầm:
- Ðược lắm, ngươi muốn thi thố nội lực với ta ư? Ta xem nội công của phái Thiếu Lâm của người lợi hại hay Cửu Dương Thần Công của ta lợi hại?
Vừa nghĩ tới đó, chàng thấy đối thủ đánh tới một chưởng, bèn giơ chưởng lên đánh mạnh vào bàn tay của địch. Chưởng của hai người va chạm nhau, phát ra tiếng kêu "bộp" thật lớn. Cả hai đều loạng choạng.
Tam Phong kêu "ủa" một tiếng, liền nghĩ thầm:
- Nguy tai. Ðấu sức với nahu như thế này, kẻ nào mạnh sẽ thắng. Mà trái hẳn nguyên lý của Thái Cực Quyền. Ông già đầu sói này vội lực hùng hậu lắm. Trong võ lâm hiếm có người hùng mạnh như y. Chỉ sợ chưởng này thằng nhỏ thế nào cũng bị y đánh y trọng thương?
Chân Nhân vừa nghĩ tới đó, Vô Kỵ và địch thủ lại đấu tiếp chưởng thứ hai, cũng có tiếng kêu "bộp" như trước, nhưng lần này Chân Nhân chỉ thấy thằng Hai loạng choạng và phải lùi về phía sau một bước, còn Vô Kỵ vẫn đứng yên chỗ cũ, thái độ rất ung dung.
Cửu Dương thần công với nội công của phái Thiếu lâm đều xuất xứ ở Ðạt Ma Thiền Sư. Hai môn tuy khác nhau, nhưng sự thật thì cùng một gốc. Nếu cả hai cùng luyện tới mức cao độ nhất thì chỉ đấu hòa với nhau thôi, chứ không ai có thể thắng được ai cả. Nhưng tổ sư của phái Thiếu Lâm, nên ngoại công của Kim Cương môn rất mạnh, không kém gì Thiếu Lâm chính tông, còn nội công của chúng thì kém Thiếu Lâm chính tông rất xa. Thằng Hai là một dị nhân trong phái Kim Cương Môn, nên y mới có nội ngoại công lợi hại như vậy.
Tài ba của y hiện thời còn cao siêu hơn Hỏa Công Ðầu sư phụ của y nữa. Từ khi hạ sơn tới giờ, y đã bắt gặp rất nhiều cao thủ, nhưng không ai chống đỡ nổi ba chưởng của y. Ngờ đâu, ngày hôm nay y mới đầu tới chưởng một lúc, tấn công Vô Kỵ tiếp.
Vô Kỵ bỗng lớn tiếng nói:
- Hân Lục thúc xem cháu trả thù cho chú này.
Thì ra lúc ấy Lợi Hanh được Bất Hối và Tiểu Siêu trong nom và do hai tên giáo chúng của Minh Giáo dùng võng khiêng tới. Khi chàng tới núi Võ Ðang, các hảo thủ của Ngũ Hành Kỳ đã lần lượt tới trước rồi.Vô Kỵ quát lớn một tiếng, múa quyền phải đánh mạnh một cái đấm.
Thằng Hai, tên sói đầu, vội lui về phía sau ba bước, hai mắt lòi ra, máu ở ngực đảo lộn chỉ muốn ộc ra bên ngoài.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Lục thúc nhận kỹ xem, trong bọn người vây đánh Lục thúc có tên đầu sói này không?
Lợi Hanh đáp:
- Ðúng rồi, chính y là tên đầu sỏ đấy.
Biết đối thủ chính là hung thủ đã đánh Lợi Hanh tàn tật.
Vô Kỵ không nương tay như trước nữa.
Mọi người nghe thấy tiếng kêu "lách tách" liền chăm chú nhìn vào người thằng Hai, mới hay y đang vận sức, nên khớp xương của y mới kêu như vậy.
Ðại Nham lớn tiếng bảo:
- Qua sông không được, nên đánh ngay vào giữa dòng sông.
Ý nghĩa lời nói của Tam Hiệp là bảo Vô Kỵ nhân lúc kẻ địch chưa vận công xong, mà ra tay tấn công ngay. Tam hiệp là người có kiến thức rất cao, biết nội lực của thằng Hai rất mạnh, nếu để cho kẻ địch vận công xong, sợ Vô Kỵ chống đỡ không nổi nên mới bảo Vô Kỵ như thế.
Vô Kỵ vâng lời, tiến lên một bước, nhưng chàng không ra tay tấn công vội mà chờ thằng Hai vận công xong, giơ hai cánh tay lên đánh xuống, liền có một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải đẩy tới.
Lúc ấy chàng mới hít một hơi thật mạnh, khiến chân khí trong người lưu chuyển rất đều, mới giở chưởng lên chống đỡ. Thế là chưởng lực của đối phương bị đẩy lui trở lại.
Thằng Hai cảm thấy một luồng sức mạnh khôn lường đẩy mạnh vào thân thể của y. Y chỉ la lớn được một tiếng thì người của y đã bị bắn lui về phía sau, tựa như một tảng đá để trên mây bắn đi vậy. Sức mạnh đẩy người thằng Hai thủng vách tường bắn ra bên ngoài.
Mọi người thấy vậy kinh hãi đến thất sắc, chỉ trong thoáng cái, thấy một người béo lùn, mình tròn như cái trống trông rất buồn cười.
Tay người ấy xách thằng Hai chui qua lỗ tường bước vào, đặt tên đầu sói đó xuống đất. Mọi người nhìn kỹ, mới hay người béo lùn đó là Nhân Bổn, Trường Ky Sứ Hậu Thổ Kỳ của Minh Giáo.
Lúc ấy cánh tay, xương vai của thằng Hai đều bị sức mạnh của Vô Kỵ đánh gãy vụn. Nhân Bổn đặt thằng Hai xuống đất xong, vái chào Vô Kỵ một cái rồi chui qua lỗ tường đi ra bên ngoài tức thì.
Triệu Minh thấy tiểu đạo đồng đánh bại luôn hai tay cao thủ hạng nhất của mình, trong lòng đã hoài nghi, nay nàng lại thấy Nhất Bổn vái chào Vô Kỵ một cách rất lễ phép, liền đưa mắt nhìn kỹ, nàng nhận ra chàng ngay, trong lòng chửi thầm và nghĩ:
- Ðáng chết thật, ta tưởng ta tới trước còn tên tiểu quỷ này còn ở ngoài bố trí. Có ngờ đâu y lại giả dạng đạo đồng ở đây phá bỉnh, làm hỏng hết việc lớn của ta .
Nghĩ đoạn, nàng liền thỏ thẻ nói với Vô Kỵ rằng:
- Sao Trương giáo chủ lại mặt dày giả dạng tiểu đạo đồng như thế? Thật không biết xấu hổ chút nào, cứ luôn mồm gọi Thái Sư phụ như vậy.
Vô Kỵ thấy Triệu Minh đã nhận ra mình rồi liền lớn tiếng đáp:
- Tiên phụ Thúy Sơn công chính là đệ tử thứ năm của Thái sư phụ tôi. Như vậy tôi gọi Chân Nhân là Thái sư phụ có cái gì là xấu hổ đâu?
Nói xong, chàng quay lại vái lại Tam Phong và nói tiếp:
- Con, Trương Vô Kỵ vái lạy Thái sư phụ với Tam sư bá. Sự xảy ra đột ngột, chưa kịp bẩm cùng Thái sư phụ và Tam sư bá hay rõ. Mong Thái sư phụ và Tam sư bá thứ lỗi cho con.
Tam Phong và Ðại Nham vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Hai người không ngờ thiếu niên đánh bại hai tay cao thủ của Kim Cương môn lại là thằng nhỏ năm xưa đã đau ốm đến chết đi sống lại.
Tam Phong ha hả cười và đưa tay ra đỡ Vô Kỵ đứng lên và nói:
- Con ngoan lắm, con chưa chết, Thúy Sơn đã có hậu.
Nói xong, Chân Nhân quay đầu lại nói với bọn Thiên Chính rằng:
- Hân huynh, mừng huynh có được một người cháu ngoại tài ba như vậy.
Thiên Chính vừa cười vừa đáp:
- Trương Chân Nhân, mừng Chân Nhân đã dạy một tôn đồ võ nghệ rất cao siêu.
Triệu Minh thấy hai ông già nói với nhau như vậy, liền lên tiếng chửi:
- Cái gì cháu ngoại tài ba, cái gì tôn đồ võ nghệ cao siêu? Sự thật hai lão già chưa chết kia đã nuôi dưỡng dạy bảo một tiều quỷ gian trá, xảo quyệt tuyệt vời. Thằng Ðại, với bộ mặt ủ rũ, rút Ỷ thiên kiếm ra nhảy tới giữa điện.
Mọi người liền thấy có luồng ánh sáng xanh lè làm loé mắt và một làn hơi lạnh bao trùm khắp sảnh, ai nấy đều phải khen thanh bảo kiếm đó rất hiếm có.
Vô Kỵ thấy vậy liền hỏi:
- Thanh kiếm này là kiếm của phái Nga Mi, tại sao ngươi lại có được?
Triệu Minh đáp:
- Tiểu quỷ, ngươi biết cái chi. Kiếm này là kiếm của nhà ta. Diệt Tuyệt lão ni lấy trộm. Bây giờ vật đã trở về với nguyên chủ. Như vậy Ỷ Thiên kiếm có liên quan gì đến phái Nga Mi nữa đâu.
Vô Kỵ không biết lai lịch của Ỷ Thiên kiếm ra sao, nên nghe nàng nói vậy, làm thinh không biết trả lời ra sao cho phải.
Chàng vội nói sang chuyện khác và hỏi Triệu Minh:
- Triệu cô nương hãy cho tôi xin một ít Hắc Ngọc Ðoạn Tục Cao đi. Ðể tôi chữa cho Tam sư bá và Lục sư thúc thì việc gây oán của chúng ta coi như xóa bỏ.
Triệu Minh cười nhạt, đáp:
- Làm gì có chuyện dễ như thế. Ngươi có biết hiện giờ Không Văn, Không Trí của phái Thiếu Lâm và Tống Viễn Kiều, Liên Châu cùng các người ở đâu không?
Vô Kỵ lắc đầu:
- Tôi không biết, mong cô nương chỉ rõ cho.
- Nói dễ nghe thật? Tại sao ta phải nói rõ cho ngươi biết chứ? Bây giờ ta chỉ muốn xé ngươi ra làm muôn mảnh mới nguôi cơn giận. Ngươi đã làm nhục ta ở Lục Liễu trang ngày nọ.
Nói tới đó, Triệu Minh nghĩ đến tình cảnh bữa ấy, bỗng thấy xấu hổ vô cùng, hai má đỏ bừng lên không sao nói tiếp được nữa.
Vô Kỵ cũng ngượng vô cùng và nghĩ thầm:
- Hôm đó vì nóng lòng cứu các quần hào của Minh Giáo nên ta mới giở thủ đoạn hạ lưu ấy ra, chứ thật sự ta có lòng nào đùa giỡn với nàng đâu? Nhưng ta chưa nói rõ chuyện này cho ai hay biết, nếu mọi người tưởng thật ta đã giễu cợt với thiếu nữ này thì thật nguy cho ta quá!
Chàng muốn biện bạch, nhưng không biết nói như thế nào cho phải. Chàng lại nghĩ tới thuốc cao chữa cho Ðại Nham và Lợi Hanh, liền hỏi lại Triệu Minh rằng:
- Triệu cô nương, chẳng hay cô nương có chịu cho tôi thuốc Hắc Ngọc Ðoạn Tục Cao không?
Triệu Minh liếc tình chàng rồi tủm tỉm cười đáp:
- Ngươi muốn lấy Hắc Ngọc Ðoạn Tục Cao cũng không khó, nếu ngươi chịu theo ba điều này thì ta sẽ hai tay dâng cho ngươi ngay.
- Ba điều gì thế?
- Bây giờ cô nương vẫn chưa nghĩ ra. Sau này chờ khi nào cô nương nghĩ được một điều thì ngươi phải tuân theo lời nói của cô nương mà làm ngay.
- Như thế thì sao được? Chẳng lẽ cô nương bắt tôi tự tử, tôi cũng phải tự tử, hay bắt tôi làm heo làm chó tôi cũng phải làm hay sao?
- Ngươi cứ yên trí, không khi nào cô nương lại bắt người tự sát hay làm heo làm chó. Hì hì, dù cô nương có bảo ngươi làm những điều đó, có lẽ ngươi cũng không làm.
- Cô nương cứ nói trước đi, nếu những điều không trái đạo hiệp nghĩa của võ lâm thì thế nào tôi cũng tuân theo.
Triệu Minh đang định nói tiếp, bỗng trông thấy trên mái tóc của Tiểu Siêu có cắm một chiếc hoa bằng hạt châu. Hoa đó của nàng tặng Vô Kỵ, nên tức giận vô cùng, đồng thời nàng thấy Tiểu Siêu vừa đẹp, vừa dễ thương trong lòng càng hậm hực thêm.
Nàng liền nghiến răng mím môi bảo thằng Ðại rằng:
- Ngươi phải chém gãy hai cánh tay của thằng tiểu quỷ kia cho ta.
Thằng Ðại vâng lời, múa Ỷ Thiên Kiếm, tiến lên một bước và nói với Vô Kỵ rằng:
- Trương Giáo chủ, chủ nhân tôi ra lệnh, bảo tôi chém hai cánh tay của Giáo chủ đấy.

Chu Ðiên bực mình vô cùng, không sao chịu được, liền lớn tiếng mắng chửi:
- Quân chó má kia không được nói bậy! Sao ngươi không chặt hai cánh tay ngươi trước đi.
Thằng Ðại vẻ mặt rầu rĩ đáp:
- Ngươi nói cũng có lý.
Chu Ðiên khoái chí vô cùng, lớn tiếng nói tiếp:
- Nếu vậy ngươi hãy chém ngay đi.
- Hà tất phải vội vã như thế?
Vô Kỵ đứng cạnh đó, trong lòng buồn rầu và nghĩ thầm:
- Thanh Ỷ Thiên kiếm này rất sắc bén, khí giới nào cũng địch không nổi, bây giờ chỉ có một cách nghênh địch duy nhất là ta phải sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di cướp khí giới của y thôi. Nhưng trong khi đưa tay ra cướp phải cẩn thận lắm mới được, bằng không cánh tay của ta sẽ bị chém rơi ngay.
Chàng đang trù trừ suy nghĩ bỗng nghe tiếng Tam Phong bảo:
- Vô Kỵ, Thái Cực Quyền của ta sáng tạo, con đã học rồi, nay còn một pho Thái Cực Kiếm nữa, để Thái sư phụ truyền nốt cho con. Như vậy, con mới có thể đấu với thí chủ kia được.
Vô Kỵ mừng rỡ vô cùng:
- Cám ơn Thái sư phụ.
Nói xong, chàng quay lại nói với thằng Ðại:
- Vị tiền bối kia! Vì kiếm thuật của tôi không được tinh xảo, muốn nhờ Thái sư phụ dạy thêm đôi chút rồi mới xin đấu với lão tiền bối.
Tuy thằng Ðại có bảo kiếm trong tay nhưng y vẫn không nắm chắc phần thắng. Nay thấy Vô Kỵ học kiếm thuật thì mừng rỡ vô cùng, cho rằng dù kiếm thuật có tinh xảo đến đâu mà mới học cũnbg không thể nào thuần thuộc được.
Thằng Ðại gật đầu đáp:
- Ðược, Giáo chủ cứ học. Tôi ở đây đợi. Học hai tiếng đồng hồ đã đủ chưa?
Tam Phong vội đáp:
- Không phải đi đâu hết, tôi dạy ngay ở đây. Vô Kỵ chỉ học nửa giờ là xong.
Thằng Ðại bèn trả lời:
- Nếu vậy càng hay, tôi ra ngoài điện chờ vậy.
Y nói như vậy là không muốn dòm ngó Tam Phong dạy bảo Vô Kỵ. Thái độ của y làm ra vẻ một tên đầy tớ, nhưng hành động của y lại không khác một vị tôn sư của võ lâm.
Tam Phong nói tiếp:
- Các hạ không cần lánh mặt làm chi, vì pho kiếm này bần đạo vừa sáng tác, không biết có hiệu quả không? Các hạ là kiếm thuật danh gia, bần đạo muốn mời các hạ ở lại đây chứng kiến để xem pho kiếm của bần đạo có khuyết điểm gì không?
Dương Tiêu thấy Trương Chân Nhân nói như vậy, liền nghĩ ra một việc, vội lớn tiếng nói:
- Thế ra các hạ là Ngọc Diện Thần Kiếm Phương trưởng lão đấy à! Các hạ đường đường là một trưởng lão của Cái Bang, sao lại chịu làm tôi tớ cho kẻ khác như thế?
Quần hào của Minh Giáo nghe Dương Tiêu nói như vậy, giật mình kinh hãi, Chu Ðiên vội hỏi:
- Ngươi chẳng chết rồi là gì? Sao bây giờ lại sống nhăn... Sao lại có chuyện lạ thế này?
Thằng Ðại thở dài, cúi đầu khẽ đáp:
- Lão chết trăm lần mới đặng sống lại. Huống hồ chuyện quá khứ còn nhắc đến làm chi nữa? Lão không phài là Trưởng lão của Cái Bang đã lâu rồi.
Những người lớn tuổi đều biết Ngọc Diện Thần Kiếm Ðông Phương Bạch là một tứ đại trưởng lão của cái bang, kiếm thuật tinh xảo lừng danh giang hồ và mặt mũi rất anh tuấn, được tiếng là một chàng đẹp trai trong võ lâm. Mười mấy năm trước y bị bệnh nặng rồi chết, ai nấy đều thương tiếc. Không ngờ y vẫn còn sống, mà mặt mũi lại thay đổi.
Tam Phong nói:
- Thái cực kiếm pháp của bần đạo được Ngọc Diện Thần Kiếm chỉ điểm cho vài thế thì hân hạnh vô cùng. Vô Kỵ con có đem kiếm theo không?
Tiểu Siêu tiến lên mấy bước, đưa thanh kiếm Ỷ Thiên đã lấy được cho chàng.
Tam Phong giơ tay ra cầm lấy thanh kiếm gỗ vừa cười vừa hỏi:
- Có phải bần đạo vẽ bùa làm phép đâu mà lại đưa kiếm gỗ ra như thế?
Nói xong, Chân Nhân từ từ đứng dậy, múa luôn mấy đường kiếm. Một hơi múa luôn bốn năm thế.
Vô Kỵ không nhớ những thế kiếm mà chỉ để ý xem những thuần túy và sự thay đổi của những thế kiếm đó thôi.
Tam Phong múa sang pho kiếm đó không có tiếng vỗ tay khen ngỡi.
Ai nấy đều ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Pho kiếm chậm chạp và mềm như bún thế này thì làm sao địch nổi đối thủ có kiếm pháp lợi hại như thế... Hay là Trương Chân Nhân cố biểu diễn chậm chạp như vậy để Vô Kỵ lĩnh hội dễ dàng?
Trương Tam Phong hỏi Vô Kỵ:
- Con đã thấy rõ chưa?
Vô Kỵ đáp:
- Con đã thấy rõ rồi.
- Con đã nhớ hết chưa?
- Con chỉ nhớ được phân nửa.
- Thôi được, như vậy cũng là thông minh lắm rồi, con hãy nghĩ lại những thế kiếm ấy đi.
Vô Kỵ cúi đầu lẳng lặng nghĩ. Tam Phong lại nghĩ tiếp:
- Bây giờ thế nào?
- Con đã quên hơn phân nửa rồi?
Chu Ðiên không sao chịu được, liền lớn tiếng cười và nói:
- Nguy tai, càng nghĩ càng quên nhiều như vậy, pho kiếm pháp của Trương Chân Nhân kỳ ảo như vậy, xem một lần sao nhớ hết được? Trương Chân Nhân làm ơn dạy thêm cho Gáio chủ chúng tôi một lần nữa đi.
Tam Phong mỉm cười, đáp:
- Ðược, để bần đạo đi lại một lần nữa.
Trương Chân Nhân cầm thanh kiếm gỗ lên biểu diễn một lần nữa.
Mọi người ngạc nhiên vô cùng, vì thấy những thế kiếm của Chân Nhân biểu diễn lần thứ hai khác lần thứ nhất nhiều.
Chu Ðiên lại lớn tiếng xen lời nói:
- Chẳng có thế nào là giống bài trước, như vậy thì nhớ làm sao được?
Tam Phong cầm kiếm quay tròn và hỏi Vô Kỵ rằng:
- Thế nào? Con đã nhớ hết chưa?
Vô Kỵ đáp:
- Chỉ quên có ba thế thôi.
Tam Phong thâu kiếm về chỗ ngồi.
Vô Kỵ đi từ từ vòng quanh đại diện một vòng, rồi chàng ngẩng đầu lên tỏ vẻ mừng rỡ và la lớn:
- Bây giờ con lại quên hết rồi.
Tam Phong đỡ lời:
- Khá lắm, quên cũng chóng lắm. Thôi, con mời Ngọc Diện Thần Kiếm vào chỉ giáo đi.
Nói xong, Chân Nhân đưa kiếm gỗ cho Vô Kỵ.
Giơ hai tay ra đỡ thanh kiếm, Vô Kỵ lạy Thái sư phụ rồi quay sang nói với Ðông Phương Bạch rằng:
- Mời Ðông tiền bối chỉ giáo cho.
Chu Ðiên thấy vậy gãi đầu gãi tai lia lịa, trong lòng lo âu vô cùng.
Ðông Phương Bạch liền múa kiếm xông lại tấn công.
Kiếm của y đi tới đâu, có tiếng kêu vù vù đến đấy, đủ thây nội lực của y không kém gì thằng Hai.
Mọi người thấy vậy, rùng mình kinh hãi và nghĩ thầm:
- Tay y cầm Ỷ Thiên Kiếm mà y lại có nội lực như thế, Giáo chủ của chúng ta khó mà thắng nổi y .
Vô Kỵ cầm thanh kiếm gỗ, vòng một vòng, rồi để mình kiếm lên lưng Ỷ Thiên Kiếm, dồn nội công trong người ra.
Thanh bảo kiếm của đối thủ đều bị trầm xuống ngay.
Ðông Phương Bạch liền lên tiếng khen ngợi:
- Kiếm pháp cao siêu lắm.
Nói xong y trầm kiếm xuống và thúc mũi kiếm đâm thẳng vào hông bên trái của Vô Kỵ tức thì.
Vô Kỵ vội xoay kiếm lại chống đỡ, chỉ nghe thấy "bộp" một tiếng, hai kiếm va chạm nhau và hai người tung mình nhảy lên.
Thanh Ỷ Thiên Kiếm trong tay Ðông Phương Bạch bị kiếm gỗ của Vô Kỵ chạm phải, rung động như một cái lò xo và tiếng kêu vo vo nổi lên làm chấn động tai mọi người.
Lạ thật, hai thanh kiếm đó, một là bảo kiếm, một là kiếm gỗ, nhưng khi hai thanh kiếm va chạm nhau, thanh kiếm gỗ lại không việc gì, trái lại bảo kiếm bị rung động như lò xo vậy.
Lúc ấy mọi người mới biết Thái Cực Kiếm pháp quả thật ảo diệu vô cùng.
Trương Tam Phong truyền cho Vô Kỵ là truyền kiếm ý chứ không phải là thế kiếm, nên chàng càng quên những thế kiếm bao nhiêu càng lượm được thần túy của pho kiếm đó bấy nhiêu. Lúc lâm trận lấy ý kiếm sẽ thiên biến vạn hoá vô cùng, vô tận.
Nếu trong lòng còn nhớ một hai kiếm pháp không sao thuần được. Nguyên lý này chỉ có Dương Tiêu và Thiên Chính mấy tay cao thủ thượng thặng hay biết thôi. Chu Ðiên tài ba kém hơn những người đó nên mới lo âu như trên.
Lúc ấy Ðông Phương Bạch càng đấu càng giở những kiếm pháp lợi hại ra tấn công, khiến mọi người đứng xem nôi đó chỉ thấy hơi lạnh dồn dập vào người nên ai nấy đều run lẩy bẩy, còn Vô Kỵ múa thanh kiếm gỗ, chàng dùng ý vận dụng thanh kiếm, mỗi một thế kiếm của chàng đánh ra, tựa như một sợi dây quấn chặt lấy thanh bảo kiếm của đối thủ vậy! Nên hai người đấu được hai trăm hiệp thì thế kiếm của Ðông Phương Bạch đã chậm dần. Bảo kiếm trong tay y hình như càngn gày càng nặng trĩu. Vì vậy, mọi người thấy y đâm ra một kiếm là phải dùng rất nhiều hơi sức. Thế kiếm nào y không đủ hơi sức là bị kiếm gỗ của đối thủ quay quần mấy vòng liền.
Càng đấu, Ðông Phương Bạch càng sợ hãi.
Y thấy đã đấu được hơn ba trăm hiệp rồi mà không sao chặt gãy được thanh kiếm gỗ của Vô Kỵ.
Từ lúc ra đời đến giờ y chưa hề đấu với ai mà thấy đối thủ lợi hại như vậy. Trong ba trăm hiệp y không sao đụng được kiếm gỗ của địch, đồng thời y thấy thế kiếm của đối phương tựa như một cái lưỡi lớn cứ bao trùm lấy người và kiếm của y dần. Y đã thay đổi đến sáu bảy pho kiếm thuật rồi mà không sao thoát khỏi được lưỡi kiếm của Vô Kỵ, trừ Trương Tam Phong ra, không một ai trông thấy rõ được thế kiếm của Ðông Phương Bạch vừa đánh ra là công hay là thủ và cũng không biết Vô Kỵ đã sử dụng bao nhiêu thế kiếm chỉ thấy kiếm của chàng liên miên bất tuyệt, cũng có thể nói từ lúc bắt đầu với đối thủ đến giờ chàng chỉ sử dụng một thế kiếm cũng được!
Họ chỉ thấy thế kiếm của chàng biến hoá vô tuyệt, ứng phó bất cùng.
Trong lúc mọi người đang ngơ ngác thì Ðông Phương Bạch bỗng rú lên một tiếng thật dài, râu tóc của y đều dựng ngược.
Y nhanh tay đâm thẳng thanh bảo kiếm vào người đối thủ. Thế kiếm này y dồn hết sức lực vào tựa như thí mạng tấn công một thế chót vậy.
Thấy thế kiếm của đối phương vừa mạnh vừa ác độc, Vô Kỵ vội quay kiếm lại chống đỡ, Ðông Phương Bạch khẽ xoay tay một cái lưỡi kiếm của y đụng ngay vào kiếm gỗ của Vô Kỵ yêu đến "các" một tiếng rất khẽ.
Thanh kiếm của Vô Kỵ bị chặt gãy một khúc chừng sáu tấc, đồng thời mũi kiếm của Ỷ Thiên Kiếm đang nhắm ngực chàng mà đâm tới.
Vô Kỵ thất kinh xoay tay trái, chìa hai ngón tay ra kẹp luôn vào cánh tay phải của địch thủ. Tuy kiếm của chàng là kiếm gỗ nhưng chàng vận Cửu Dương Thần Công chém xuống lưỡi kiếm đó sắc bén không kém gì một thanh kiếm bằng gang.
Ðông Phương Bạch vội vận sức vào cánh tay phải để dằn lại bảo kiếm, nhưng bảo kiếm của y bị hai ngón tay của đối phương kẹp chặt không khác gì cắm chặt vào một tảng sắt nên y kéo mãi, cũng không sao lôi lại được!
Dưới tình cảnh này y chỉ còn có một cách là buông thanh kiếm ra và nhảy lùi ra phía xa tránh né thôi.
Y đang suy tính thì Vô Kỵ đã quát lớn:
- Mau buông tay ra!
Nhưng Ðông Phương Bạch cứ nghiến răng mím môi, nhất định không chịu buông tay ra. Trong lúc hai người đang dằn co bỗng có tiếng kêu "bộp", cánh tay của Ðông Phương Bạch đã bị thanh kiếm gỗ của Vô Kỵ chém đứt y như đã bị một thanh kiếm thật sắc bén chém phải vậy! tuy vậy Ðông Phương Bạch vẫn không chịu buông tay ra.
Y định hy sinh cánh tay mà bảo vệ lấy thanh kiếm, Vô Kỵ thấy đối thủ can đảm như vậy cũng phải kinh hãi và ăn năn thầm, vì vậy chàng không đang tâm cướp thanh bảo kiếm của đối thủ nữa, liền buông ra cho đối thủ đi!
Ðông Phương Bạch cầm thanh bảo kiếm đi tới trước mặt Triệu Minh vái chào và nói:
- Thưa chủ nhân! Tiểu nhân bất tài không làm tròn được sứ mạng, xin chủ nhân cứ trị tội!
Triệu Minh lạnh lùng đáp:
- Ta bảo mi ra chém hai cánh tay của tiểu tử ấy mà!
Ðông Phương Bạch sắc mặt nhợt nhạt đáp:
- Vâng!
Y liền múa ngược kiếm tự chém đứt nốt cánh tay còn lại.
Mọi người thấy vậy lại càng kinh ngạc hơn lúc y bị Vô Kỵ dùng kiếm gỗ chém đứt cánh tay kia, nên mọi người không ai bảo ai mà kêu "Ủa" một tiếng.
Vô Kỵ cả giận chỉ tay vào mặt Triệu Minh mắng chửi:
- Triệu cô ngương độc ác thực! Phương tiên sinh đã tận lực đấu với tôi rồi tại sao cô nương lại còn bắt tội Phương tiên sinh như thế nữa?
Triệu Minh lạnh lùng đáp:
- Do người chém đứt tay y trước chứ có phải ta ra tay chém y đâu, như vậy người rất độc ác mà còn vu tội cho ta nữa!
Vô Kỵ thấy nàng cãi bướng như vậy càng tức giận thêm:
- Cô... cô...
Vì quá tức giận chàng không sao nói tiếp được, trái lại Triệu Minh tủm tỉm cười, nói tiếp:
- Y là đầy tớ của ta, việc gì đến ngươi mà ngươi quan tâm bênh vực cho y?
Nói tới đó, nàng liếc mắt nhìn Trương Tam Phong và nói tiếp:
- Ngày hôm nay mặt Trương Giáo chủ của Minh Giáo mà buông tha cho phái Võ Ðang.
Nói xong, nàng phẩy cánh tay một cái và bảo với bộ hạ rằng:
- Ði thôi!
Mấy tên thủ hạ liền bế Ðông Phương Bạch, thằng Hai và Vũ Văn Sách lên rồi đi ra ngoài điện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi