CÔ GÁI ĐỒ LONG


Nhưng những người đó nhờ mình cứu chữa, rồi Kim Hoa Bà Bà đấu với Diệt Tuyệt Sư thái. Bà ta bị Sư thái đánh thua, vợ chồng Hồ Thanh Ngưu sợ bà ta tầm thù, bỏ nhà đi, nhưng rốt cuộc vẫn bị bà ta giết chếtv.v... chàng đều kể hết cho Triệu Minh nghe.
Nghĩ đến vợ chồng Thanh Ngưu, chàng lại thương tiếc, hai mắt đỏ ngầu.
Sau đó chàng kể cho Triệu Minh nghe Thù Nhi định bắt chàng đi Linh Xà đảo làm bạn nhưng chàng không nghe. Trái lại chuyện chàng cắn tay Thù Nhi, chàng không nói, vì sợ Triệu Minh cười.
Triệu Minh lẳng lặng nghe Vô Kỵ kể xong liền, liền nghiêm nét mặt lại và nói:
- Trương công tử thoạt tiên, tôi cứ tưởng bà già này là một cao thủ có võ công rất cao siêu, bây giờ mới biết bên trong còn có nhiều chuyện ân oán như thế. Nghe công tử nói thì lão Bà Bà này rất khó đối phó, chúng ta phải cẩn thận lắm mới được.
Vô Kỵ vừa cười vừa đỡ lời:
- Quận chúa nương nương văn võ toàn tài, hạ thuộc lại có rất nhiều người tài giỏi, đối phó với một Kim Hoa Bà Bà này có nghĩa lý gì đâu.
- Chỉ tiếc rằng ở trên bể cả này tôi không có cách gì gọi những võ sĩ và Phiên tăng tới đây.
- Thế những người bếp, nấu nướng, những thủy thủ kéo buồm chả là những hảo thủ hạng nhất trong giang hồ là gì? Chẳng lẽ chúng ta là hảo thủ hạng nhì hay sao?
Triệu Minh nghe Vô Kỵ nói như vậy, ngẩn người ra cười khúc khích!
- Phục thật, phục thật. Ðại giáo chủ sành thật. Cái gì cũng không thể giấu được giáo chủ.
Thì ra lúc Triệu Minh về Vương phủ lấy tiền bạc và ngựa đã ngấm ngầm điều động một số vệ sĩ ra bờ bể đợi chờ, những người đó liền phóng ngựa theo sau nên đến chậm hơn hơn Vô Kỵ chừng nửa ngày thôi.
Những người này chưa ai tham dự trận đấu ở chùa Vạn Pháp cả và cũng chưa gặp Vô Kỵ bao giờ.
Tuy chúng đã cố hết sức che đậy, nhưng người có võ nghệ giấu kín đến đâu vẫn để cho người thông thạo biết liền. Vì thế Vô Kỵ vừa trông thấy bọn chúng đã biết ngay.
Triệu Minh thấy Vô Kỵ hay biết bộ hạ của mình trong lòng lo âu vô cùng. Nàng chỉ sợ Kim Hoa Bà Bà là người gian giảo như thế, thế nào cũng hay biết trước Vô Kỵ. Cũng may bên nàng có rất nhiều người dù Kim Hoa Bà Bà hay biết hay không cũng không sợ. Nàng quyết định, nếu Kim Hoa Bà Bà để yên thì nàng sẽ giả bộ như câm như điếc. Trong mấy ngày đó, người lo lắng nhất là Vô Kỵ vì chàng sợ Chỉ Nhược uống viên thuốc độc của Kim Hoa Bà Bà, nhỡ thuốc đó làm nguy mà bị toi mạng thì sao?
Triệu Minh thấy chàng cau mày suy nghĩ nàng liền phái người lên trên boong thuyền giả tát nước xem có động tịnh về Chỉ Nhược?
Nhưng lần nào người của nàng xuống báo cáo Chỉ Nhược ăn nói và cử chỉ đã như thường rồi chứ không có vẻ gì trúng độc, Vô Kỵ mới yên tâm.
Chàng nghĩ đến câu chuyện năm xưa, Thù Nhi ngồi cạnh chàng rồi bị Thái Sung Võ Liệt và Mẫn Quân các người vây đánh.
Trước mặt những người đó chàng còn lớn tiếng nói:
- Cô nương, tôi thành tâm lấy cô nương, lấy cô nương làm vợ, chỉ mong cô đừng bảo tôi không xứng đáng làm chồng thôi.
Ngày hôm đó, chàng ngồi một góc khoang thuyền ngẫm nghĩ lại lời nói xưa thì xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Triệu Minh đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Có phải công tử nghĩ đến Chu cô nương đấy không.
Vô Kỵ đáp:
- Không.
- Công tử nghĩ thì nghĩ, có ai cấm đâu mà cứ phải nói dối như thế.
- Tội gì phải nói dối, tôi đã nói cho cô nương biết là tôi không nhớ Chu cô nương mà.
- Nếu công tử nhớ Khổ Ðầu Ðà, Vi Nhất Tiếu các người, mặt của công tử phải khác. Chứ không bao giờ có vẻ nhu mì và hổ thẹn như thế này.
Vô Kỵ ngượng vô cùng, tủm tỉm cười đáp:
- Cô nương lợi hại thật, người nghĩ nét mặt lộ xấu hay đẹp cô nương cũng đoán được. Nhưng nói thật để cô nương biết người mà tôi đang nghĩ đây lại xấu xí lắm.
Triệu Minh thấy vẻ mặt chàng rất thành khẩn, nên nàng chỉ mỉm cười chứ không hỏi lại nữa. Dù nàng thông minh đến đâu, nàng cũng không ngờ Vô Kỵ nghĩ đến Thù Nhi, một cô bé xấu xí.
Vô Kỵ biết sở dĩ Thù Nhi xấu xí như thế vì nàng luyện môn Thiên Thủ Tuyệt hộ thủ. Thật ra mặt của nàng rất xinh đẹp. Chàng lại nghĩ tới, khi chàng bị rớt xuống chân núi, Thù Nhi nằm phục xuống khóc lóc một cách chân thành, chàng lại cảm động thêm.
Từ khi chàng lên Quang Minh đỉnh đến giờ ngày đêm bận luyện võ hoặc đi đây đó vì việc của Minh giáo, không bao giờ được bình tĩnh và an nhàn như lúc này để hồi tưởng lại chuyện xưa. Có một lần chàng ngẫu nhiên nhớ đến Thù Nhi, đã sai lãnh Khiêm phái người đi xung quanh Quang Minh đỉnh để tìm kiếm, và cũng có lần hỏi Nhất Tiếu, nhưng không ai biết Thù Nhi đâu.
Triệu Minh bỗng hỏi:
- Công tử lại hối hận gì thế?
Vô Kỵ chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe thấy trên boong thyền có tiếng quát tháo vọng xuống.
Tiếp theo, một thủy thủ chạy xuống thưa rằng:
- Ðã thấy đất liền ở phía đằng trước rồi, bà cụ đang sai chúng tôi lái thuyền vào bờ.
Triệu Minh với Vô Kỵ ngó qua lỗ hổng cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy cách đó mấy dặm có một cái đảo lớn cây cối mọc um tùm. Góc phía Ðông của hòn đảo đó, có mấy ngọn núi rất cao. Thuyền được gió cứ tiến thẳng về phía ấy. Giây phút sau, thuyền đã tới trước đảo. Bờ phía Ðông của hòn đảo có đá chạy thẳng xuống bể. Bên dưới không có bãi cát nào hết, nên thuyền lớn như thế mà cũng có thể ghé vào bờ được.
Thuyền chưa đậu yên, mọi người đã nghe thấy trên đỉnh núi có tiếng rú rất dài vọng tới. Chỉ nghe tiếng rú oai hùng đó cũng khiến người ta phấn chấn.
Vô Kỵ nghe thấy tiếng rú đó liền mừng rỡ vô cùng, vì chàng nhận ra tiếng rú đó là tiếng rú của Tạ Tốn. Chàng thấy xa cách nhau hơn mười năm mà nghĩa phụ mình hùng phong vẫn như xưa, nên chàng mới mừng rỡ như thế.
Lúc ấy chàng không kịp nghĩ tới Tạ Tốn đang ở Băng Hỏa đảo, tại sao lại tới nơi đây được. Chàng cũng không sợ Kim Hoa Bà Bà biết rõ mặt mũi của mình vội leo lên trên boong thuyền đi ra đằng sau ngắm nhìn về phía có tiếng hú vọng tới.
Chàng thấy bốn người cầm khí giới đang kịch chiến với một người thân hình to lớn vạm vỡ.
Người to lớn đó mình khoác một cái áo dài xám tay không đối địch với bốn tên kia. Người đó chính là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.
Vô Kỵ thấy nghĩa phụ mình hai mắt tuy mù, nhưng cũng có thể tay không và một địch bốn mà không nao núng chút nào.
Chàng chưa thấy nghĩa phụ giở võ công ra đối địch với đối phương bao giờ.
Bây giờ chàng mới được trông thấy, trong lòng mừng rỡ vô cùng và nghĩ:
- Năm xưa Kim Mao Sư Vương oai trấn thiên hạ quả thực danh bất hư truyền, nghĩa phụ của ta võ công còn cao siêu hơn cả Thanh Dực Bức Vương, có thể nói là tài ba ngang với ông ngoại ta.
Nhưng bốn người này võ công cao siêu lắm, ở bên dưới trông lên trên núi cao quá nên không sao trông thấy rõ mặt họ được, nhưng chàng thấy bốn người đó ăn mặc quần áo rách rưới, trên vai có vác mấy cái túi vải, không cần nhìn rõ chàng cũng đoán biết họ là mấy trưởng lão của Cái Bang.
Bên cạnh những người đó lại còn có ba người nữa đợi chờ, hình như chúng chờ xem nếu bốn người cự không nổi thì nhảy vào trợ chiến.
Chàng lại nghe một người lên tiếng nói:
- Giao thanh đao Ðồ Long ra, thì ngươi khỏi chết, chẳng hay ngươi muốn lấy đao hay muốn lấy tính mạng?
Vì gió núi rất lớn nên tiếng nói người nọ không sao liên tục được nên Vô Kỵ chỉ nghe được có như vậy thôi.
Tuy chàng chỉ nghe có một câu như thế nhưng cũng biết được các đệ tử của Cái Bang đến đây với mục đích cướp thanh đao Ðồ Long!
Chàng lại nghe thấy Tạ Tốn ha hả cười và đáp:
- Ðồ Long đao ở bên cạnh ta đây, mấy tên giặc hôi thối của Cái Bang kia, có bản lãnh thì cứ việc lại gần đây mà lấy!
Tạ đại hiệp miệng nói mà tay chân vẫn tấn công mấy tên kia lia lịa.
Kim Hoa Bà Bà giở khinh công ra tung mình một cái nhảy lên trên bờ, vừa ho vừa nói:
- Quần hiệp của Cái Bang giáng lâm ở Linh Xà Ðảo này mà sao không cho Lão Bà này biết? Mà quý vị lại còn quấy nhiễu quý tân khách của Linh Xà Ðảo này nữa, chẳng hay quý vị muốn gì thế?
Vô Kỵ nghe Kim Hoa Bà Bà nói như vậy liền nghĩ thầm:
- Thế ra cái đảo này là Linh Xà Ðảo đây! Nghe lời nói của Kim Hoa Bà Bà thì hình như nghĩa phụ ta là khách của mụ ta mời tới. Năm xưa dù mời thế nào, nghĩa phụ ta vẫn cứ nhất định không chịu rời khỏi Băng Hoa Ðảo để trở về Trung Nguyên. Bây giờ tại sao Kim Hoa Bà Bà lại có thể mời được người như thế? Sao Kim Hoa Bà Bà lại biết chỗ ở của nghĩa phụ ta được?
Chàng biết mấy người ở trên đỉnh núi biết bên dưới có người đến cứu viện chỉ mong sớm diệt được Tạ Tốn, cho nên chúng tấn công càng ráo riết hơn trước.
Ngờ đâu chúng đã phạm phải sự tối kỵ nhất trong võ lâm.
Tạ Tốn cả cười một hồi, rồi giơ tay điểm luôn một cái, trúng ngay ngực một người kêu đến "bùng", người nọ rú lên một tiếng rất thảm khốc, rồi cả thân xác của y bị rơi từ trên đỉnh núi xuống vực sâu.
Khi xác của tên đó rơi xuống đến chân núi kêu đến bộp một tiếng, vỡ sọ vọt óc ra trông rất kinh khiếp!
Ba người đứng cạnh áp trận thấy tình thế nguy nan như vậy, một người trong bọn liền quát lờn:
- Lui ra!
Nói xong người đó đâm tới một quyền rất nhẹ nhàng. Sở dĩ y dùng thế quyền đó là muốn cho Tạ Tốn không thể nào biết được quyền của y từ đâu đánh tới.
Quả nhiên, quyền của y tấn công tới gần đích thì Tạ Tốn mới hay, vội giơ tay ra chống đỡ nhưng đã luống cuống chân tay chứ không trầm tĩnh như trước nữa.
Ba người đấu với Ðại hiệp hồi nãy đều dang ra hai bên.
Ông già đứng cạnh cũng xông vào giúp sức.
Ông già này cũng như người kia, chỉ dùng toàn những thủ pháp rất nhẹ nhàng, làm Tạ Tốn càng lép vế thêm.
Kim Hoa Bà Bà thấy vậy thét lớn:
- Quý Trưởng Lão và Trịnh Trưởng Lão, hai vị đã biết Kim Mao Sư Vương đau mắt, tại sao lại còn dùng thủ đoạn mà tấn công? Như vậy không phải là những anh hùng có tên tuổi trong giang hồ chút nào!
Mụ ta vừa nói vừa chống Thiết Quài phi thân lên núi...
- Chân mụ ta đi thì khập khiễng, nhưng khi giở khinh công ra thì nhanh vô cùng.
Kim Hoa Bà Bà chỉ nhảy nhót mấy cái là lên đến trên đỉnh núi.
Thù Nhi cũng theo sau, tuy võ công của nàng còn kém Kim Hoa Bà Bà xa, nhưng khinh công của nàng đã luyện tới mức cao siêu nên nàng chỉ kém Kim Hoa Bà Bà có mấy bước thôi.
Vô Kỵ lo ngại sự an nguy cho nghĩa phụ nên chàng cũng rảo bước đi lên trên núi.
Triệu Minh đi theo sau và khẽ gọi:
- Có Lão bà ở đấy tôi chắc Sư Vương không bị nguy hại đâu! Công tử hà tất phải ra tay, cứ giấu diếm như thế này còn hơn!
Vô Kỵ thấy Triệu Minh nói rất phải liền dắt tay nàng thủng thẳng đi theo phía sau Thù Nhi.
Một lát sau bốn người đã lên tới trên đỉnh núi.
Vô Kỵ thấy Tạ Tốn chỉ có thể bảo vệ thôi, chứ không sao có thể phản công lại được, chàng biết lối đánh của Tạ Tốn tuy không hạ được địch thủ nhưng cũng đủ tư cách để bảo vệ cho mình, nên chàng đỡ lo âu và đứng ở dưới gốc thông thật lớn để xem trận đấu.
Chàng thấy mặt của nghĩa phụ có nhiều nếp nhăn hơn trước, tóc cũng bạc hơn xưa nhiều, cảm động vô cùng, không sao nhịn được, chỉ muốn tiến lên đánh bại hai tên địch kia rồi cùng nghĩa phụ nhận nhau ngay.
Thấy sắc mặt Vô Kỵ, Triệu Minh đã biết ngay ý nghĩ của chàng như thế nào rồi, vội bóp tay chàng một cái và lắc đầu ra hiệu bảo chàng không nên làm như vậy.

Vô Kỵ lại nghe thấy Kim Hoa Bà Bà nói:
- Quý Trưởng Lão, môn Âm Sơn Chưởng Ðại Cửu thức của Trưởng Lão đã lùng danh giang hồ, hà tất Trưởng Lão phải biến môn chưởng pháp đó thành môn Miên Chưởng như vậy làm chi? Còn Trịnh Lão còn tệ hơn thế nữa, bề ngoài xử dụng Bát quái quyền nhưng sự thực trưởng lão dùng Hôi Phong Hốt Liễu quyền để đối địch? Chẳng lẽ Tạ Ðại Hiệp lại không biết rõ âm mưu của hai vị hay sao? ... Năm xưa, Cái Bang là một Ðại Bang hội, hành hiệp trượng nghĩa số một trên giang hồ, ngờ đâu bây giờ càng ngày càng suy đồi... càng hèn mạt.
Tạ Tốn không trông thấy rõ thế võ của kẻ địch ra sao, nên lúc đối địch rất thiệt thòi, lại thêm Quý, Trịnh hai trưởng lão giảo hoạt vô cùng. Lúc ra tay cố ý thay đổi thế võ luôn luôn để cho Tạ Tốn không biết đâu mà phỏng đoán?
Khi nghe Kim Bà Bà nói trắng ra như vậy, Tạ Tốn đã hiểu biết liền.
Nhân lúc Trịnh Trưởng lão chưa kịp thay đổi quyền pháp, đã múa quyền đấm luôn vào quyền của đối thủ một cái.
Quyền lực của Kim Mao Sư Vương nạnh kỳ lạ. Cũng may võ công của Trưởng lão khá cao siêu nhưng cũng bị đẩy lùi về phía sau hai bước mới đứng vững được.
May có Quý Trưởng lảo ra tay tấn công luôn nên Tạ Tốn mới không chịu đuổi theo đấm bồi thêm, chứ nếu không thì Trịnh Trưởng lão đã bị toi mạng rồi.
Vô Kỵ thấy hai trưởng lão của Cái Bang, người béo lùn, mặt đỏ hồng trông như một anh chàng đồ tể của Quý Trưởng lão, còn Trịnh Trưởng lão thì người gầy gò, mặt nhợt nhạt, trông đúng là một người ăn màu thực thụ.
Người thanh niên tuổi trạc ba mươi đứng ở đàng xa ăn mặc quần áo Cái Bang nhưng rất sạch sẽ, trên lưng đeo tám cái túi vải. Với tuổi như y mà làm tới Trưởng lão đeo tới tám cái túi trong Cái Bang như vậy thật là hiếm có.
Chàng liếc nhìn người đó, thấy mặt rất quen thuộc hình như đã gặp nhau ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi mà không sao nghĩ ra được.
Chàng bỗng nghe thấy người đó nói:
- Kim Hoa Bà Bà tuy bề ngoài bà không ra tay trợ giúp Tạ Tốn, nhưng mồm bà nói giúp như thế chả là giúp đỡ rồi là gì?
Kim Hoa Bà Bà lạnh lùng đáp:
- Các hạ cũng là Trưởng lão của Cái Bang đấy à? Thứ lỗi bà già này mắt kém chưa hề gặp các hạ bao giờ.
Người nọ vừa cười vừa đáp:
- Tại hạ mới làm Trưởng lão không lâu, tất nhiên Bà Bà không biết. Tại hạ họ Trần tên là Hữu Lượng.
Vô Kỵ nghe người đó xưng danh mới sực nhớ ra và nghĩ thầm:
- Trần Hữu Lượng, phải rồi năm nọ Thái sư phụ đưa ta tới chùa Thiếu Lâm để chữa bệnh, có một thiếu niên chỉ đọc qua một lượt là nhớ liền, y đã đọc cuốn Cửu Dương Công của Võ Ðang mà Thái sư phụ viết ra không thiếu sót một chữ nào. Nhưng y là đệ tử của Thiếu Lâm, sao bây giờ y lại làm Trưởng lão của Cái Bang như thế? Ừ, phải rồi, trong Cái Bang có đủ cả các môn phái, như vậy đệ tử của Thiếu Lâm gia nhập Cái Bang cũng không có gì lạ. Y là người rất thông minh, lại có võ công thựong thặng, bây giờ ra nhập Cái Bang, tất nhiên phải có địa vị hơn người. Huống hồ, y đã học lỏm được Cửu Dương Công của Thái sư phụ ta, như vậy có khác gì y kiêm cả tài ba của Thiếu Lâm và Võ Ðang.
Kim Hoa Bà Bà lớn tiếng quát:
- Môn hạ đệ tử của phái Võ Ðang cũng gia nhập Cái Bang hay sao?
Vô Kỵ thấy Hữu Lượng vận dụng nội công của phái Võ Ðang nên mới bị Kim Hoa Bà Bà nói như vậy.
Chàng tức giận vô cùng và nghĩ thầm:
- Người này học lỏm Cửu Dương Công của phái Võ Ðang rồi ngấm ngần tự tu luyện lấy, thật là không biết xấu hổ một tí nào!
Chàng lại nnghe thấy Hữu Lượng vừa cười vừa trả lời với Kim Hoa Bà Bà rằng:
- Tại hạ xuất thân ở Thiếu Lâm mà bà già này cứ bảo tại hạ là phái Võ Ðang thực là buồn cười hết sức!
Y nói xong mấy câu đó liền thổi hơi ra rất mạnh, quả thật lúc này Cửu Dương Công của y là tâm pháp của Thiếu Lâm chứ không phải của phái Võ Ðang.
Vô Kỵ đã học Cửu Dương Công của cả hai môn phái nên chàng biết rất rõ.
Vì vậy chàng nghe Hữu Lượng trả lời như thế liền nghĩ tiếp:
- Người này học cả nội công của hai môn phái, hai môn y cũng luyện thành công hết, quả thật y là một người có tài chí.
Bỗng chàng nghe có tiếng hò hét vội quay lại nhìn mới hay cánh tay trái của Trịnh Trưởng lão đấm cho một quyền.
Ba tên đệ tử của Cái Bang trông thấy thế liền rút khí giới ra cùng xông lại tấn công Tạ Tốn.
Võ công của ba người này kém Quý, Trịnh hai vị trưởng lão nhiều, có chúng xông vào trận đấu lại càng vướng tay vướng cẳng thêm.
Nhưng hai mắt của Tạ Tốn đã mù, mà từ khi mù đến giờ đại hiệp chưa hề đấu với ai hết, nên không có một chút kinh nghiệm nào về đối địch cả.
Ngày hôm nay mới gặp cường địch, chỉ nghe tiếng gió mà đoán thế võ của đối thủ ra sao thôi, chứ không thể nào phân biệt được phương hướng.
Chỉ đấu được một chốc lát vai của đại hiệp bị chém trúng một kiếm liền, Vô Kỵ thấy tình thế nguy cấp đang định ra tay cứu viện, nhưng Triệu Minh khẽ nói:
- Công tử cứ yên trí. Kim Hoa Bà Bà thế nào cũng ra tay cứu cho mà xem.
Vô Kỵ hơi chần chờ, quả nhiên Bà Bà múa quài trượng cười nhạt một tiếng, nhưng không xông ra cứu viện.
Ðang lúc ấy, chân bên trái của Tạ Tốn lại bị Trịnh Trưởng Lão đá trúng một cái, loạng choạng suýt ngã.
Năm tên Bang chúng của Cái Bang thấy vậy cả mừng cùng nhảy xổ lại, Vô Kỵ đã cầm sẳn bẩy hòn đá nhỏ, vừa thấy năm người nọ xông lại chàng liền ném bẩy hòn đá đó vào năm kẻ địch.
Bẩy hòn đá đó trúng ngay vào người năm tên kia, đồng thời ba món khí giới của chúng bị chém gãy đôi ngay và còn bốn tên trong bọn, bị đao chém trúng ngực, người gãy gục rớt cả xuống dưới núi.
Chỉ có một mình Trịnh Trưởng Lão bị chém gãy một cánh tay phải ngã lăn ra đất thôi, nhưng lưng y vẫn bị hai hòn đá của Vô Kỵ bắn trúng cắm sâu vào trong người.
Bốn người bị chém rớt xuống núi chết, trên người chúng cũng bị đá cắm sâu vào trong thịt.
Sự biến cố xảy ra rất nhanh, mọi người đều kinh hãi vô cùng.
Tới khi ai nấy định thần nhìn kỹ mới hay Tạ Tốn đã cầm một con đao lớn vừa đen vừa nặng chình chịch, con đao ấy chính là Ðồ Long bảo đao, võ lâm chí tôn.
Tạ đại hiệp cầm đao đứng trên đỉnh núi trông thật oai phong lẫm liệt không khác một vị tiên thần giáng trần vậy.
Vô Kỵ đã được trông thấy thanh đao này từ hồi cỏn nhỏ, nhưng chàng không ngờ nó lại sắc bén và oai mãnh như thế.
Kim Hoa Bà Bà đứng yên, mồm lẩm bẩm nói:
- Võ lâm chí tôn, bảo đao Ðồ Long, võ lâm chí tôn, bảo đao Ðồ Long.
Trịnh Trưởng Lão bị chém gãy một cánh tay đau nhức chịu không nổi, kêu la như heo rống vậy.
Trần Hữu Lượng sợ hãi sắc mặt biến thành nhợt nhạt rồi lớn tiếng nói:
- Tạ đại hiệp võ công cái thế, chúng tôi rất lấy làm thán phục. Ðại hiệp làm ơn tha cho Trịnh Trưởng Lão xuống núi, tại hạ xin ở lại đây thường mạng và xin Tạ đại hiệp ra tay chém ngay đi.
Mọi người thấy y nói như vậy đếu cảm động vô cùng, không ngờ y lại là người trọng nghĩa khí như thế. Người trên giang hồ kính trọng nhất là chữ nghĩa.
Vô Kỵ vẫn khinh thường Hữu Lượng, bây giờ thấy y có nghĩa khí như thế trong lòng lại kính trọng thầm.
Tạ Tốn liền đáp:
- Trần Hữu Lượng, mi là một hảo hán như vậy mi cứ việc ẳm tên họ Trịnh này đi, ta cũng không giết mi đâu.
Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ cảm ơn Tạ đại hiệp đã không ra tay giết như vậy nhưng vừa rồi đại hiệp đã giết chết năm người của Cái Bang, trong mười năm sau, tại hạ thế nào cũng luyện thành võ công và trở lại đây để trả mối ân cừu này.
Tạ Tốn thấy Hữu Lượng có can đảm như vậy, đủ thấy là một nhân vật phi thường trong võ lâm, nên đại hiệp lại nói tiếp:
- Nếu lão phu sống thêm được mười năm nữa thế nào cũng lãnh giáo võ công của các hạ có cả Thiếu Lâm và Võ Ðang.
Hữu Lượng chắp tay vái chào Kim Hoa Bà Bà và nói tiếp:
- Cái Bang tự tiện xâm nhập quý đảo, tại hạ xin tạ tội Bà Bà nơi đây.
Nói xong y ẳm Trịnh Trưởng Lão, rồi bước đi xuống dưới núi tức thì.
Kim Hoa Bà Bà trợn mắt nhìn Vô Kỵ một cái rồi hỏi:
- Lão già này ném đá điểm huyệt trúng đáo để, tại sao lão lại nắm bẩy hòn đá ở trong tay một lúc như thế? Có phải ngươi định dùng hai hòn đá để ném Hữu Lượng và Bà Bà này không?
Vô Kỵ thấy Kim Hoa Bà Bà đã biết rõ ý định của mình như vậy, nhưng chưa biết rõ mặt mình, nên chàng không trả lời chỉ mỉm cười thôi.
Kim Hoa Bà Bà lại lớn tiếng quát hỏi tiếp:
- Lão già kia quý tính danh là chi? Giả bộ làm thủy thủ theo dò lão Bà Bà nầy để làm gì? Ở trước mặt Bà Bà nầy mà giở trò quỉ ra thì không sao thoát chết được đâu.
Vô Kỵ không quen nói dối, thấy Kim Hoa Bà Bà hỏi như vậy chỉ biết đứng ngẩn người ra, không biết trả lời ra sao.
Triệu Minh dùng giọng khàn khàn vội đáp:
- Chúng ta là Cự Kình Bang xưa nay chuyên sống trên bể cả làm nghề không vốn. Lão Bà Bà bằng lòng trả một số vàng lớn như thế chúng tôi bằng lòng đưa Bà Bà đi một chuyến như vậy có sao đâu. Người anh em của chúng tôi thấy Cái Bang cậy người nhiều bắt nạt người ít, cho nên mới ra tay cứu giúp mà thôi. Ðó là lòng tốt của người anh em tôi, không ngờ Tạ đại hiệp võ công cao siêu như thế. Như vậy sự ra tay của anh em tôi là thừa.
Tuy nàng bắt chước giọng đàn ông để nói, nhưng vẫn không sao che lấp được giọng nói bén nhọn, nên nghe thấy cũng phải đinh tai. Nhờ có tài hóa trang khéo léo nên Kim Hoa Bà Bà vẫn chưa nhận được nàng là ai.
Tạ Tốn giơ tay lên phẩy một cái và nói:
- Cám ơn, các người đi đi, không ngờ ngày hôm nay Kim Mao Sư Vương vì mắt mù bị người ta hà hiếp, lại được Cự Kình Bang trợ giúp như vậy, không ngờ ta cách biệt giang hồ hai mươi năm trong võ lâm lại xuất hiện nhiều người tài năng. Biết thế ta chả cần trở về Trung Nguyên nữa.
Nói tới hai câu sau cùng, giọng nói của đại hiệp có vẻ rầu rĩ cảm khái vô cùng. Thì ra, đại hiệp nghe tiếng bảy hòn đá của Vô Kỵ ném ra mạnh vô cùng, nên mới kinh hãi, sao trong võ lâm lại có người có kình lực đến thế.
Ðại hiệp cảm khái là vì ngày hôm nay nếu không nhờ thanh đao Ðồ Long này thì khó mà thoát khỏi tay lũ quỷ kia.
Kim Hoa Bà Bà thấy vậy liền hỏi:
- Tạ hiền đệ, ngu tỷ biết hiền đệ không ưa người ngoài trợ giúp nên không ra tay chắc hiền đệ không trách ngu tỷ đâu.
Vô Kỵ thấy Kim Hoa Bà Bà gọi nghĩa phụ mình là hiền đệ trong lòng hơi ngạc nhiên, chàng lại nghe thấy Tạ Tốn trả lời:
- Có gì mà trách cơ chứ! Lần nầy trở về Trung Nguyên, Bà Bà làm ơn thầm dò tin tức Vô Kỵ đứa con nuôi của tôi xem nó có còn sống không?
Vô Kỵ cảm động vô cùng, bỗng cảm thấy một bàn tay mềm mại nắm chặt tay mình. Chàng mới biết Triệu Minh không muốn mình nhận ngay Tạ Tốn lúc này, vừa rồi chàng không nghe lời nàng đột nhiên ném đá cứu viện, nên suýt xảy ra chuyện không hay. Vì vậy, chàng thấy Triệu Minh ra hiệu như vậy, đành phải cố chịu nhịn nhất thời.
Chàng lại nghe Kim Hoa Bà Bà trả lời:
- Tôi đã dò hỏi rồi, nhưng không có tin tức gì hết, nhưng tôi dám chắc y chưa chết đâu!
Tạ Tốn thở dài một tiếng, hồi lâu mới hỏi tiếp:
- Hân phu nhân, ngày hôm nay, phu nhân chớ có đánh lừa kẻ mù này. Chẳng lẽ Vô Kỵ con của tôi vẫn còn sống ở trên đời hay sao?
Kim Hoa Bà Bà lưỡng lự mãi không dám trả lời, Thù Nhi đột nhiên xen lời nói:

- Kim Hoa Bà Bà vội giơ tay trái ra nắm chặt lấy cổ tay nàng trợn trừng đôi mắt lên nhìn, vì vậy nàng không dám nói nữa.
Tạ Tốn vội hỏi:
- Hân cô nương nói đi? Có phải Bà Bà của cô lừa dối tôi không?
Nước mắt của Thù Nhi nhỏ ròng hai bên má, Kim Hoa Bà Bà giơ hữu chưởng lên để trên đầu của nàng, hễ nàng lên tiếng nói một câu gì không hợp ý bà ta là bà ta đánh xuống luôn.
Thấy bà ta đe dọa như vậy thù Nhi liền trả lời:
- Tạ đại hiệp, bà tôi không lừa dối Tạ đại hiệp đâu. Lần này chúng tôi đi Trung Nguyên quả thật không dò thấy tin tức của Trương Vô Kỵ.
Kim Hoa Bà Bà thấy nàng nói như vậy mới đổi sắc mặt vui cười, rồi thâu ngay chưởng lại.Nhưng tay trái vẫn còn nắm chặt lấy cổ tay Thù Nhi.
Tạ Tốn lại hỏi tiếp:
- Vậy hai người đã dò thám được những tin tức gì? Minh Giáo của chúng tôi hiện giờ ra sao? Những bạn cũ của tôi hiện giờ như thế nào?
Kim Hoa Bà Bà đáp:
- Tôi không biết, vì tôi không để ý tới việc của giang hồ. Tôi chỉ mải đi tìm kiếm Diệt Tuyệt Sư thái lão ni của phái Nga Mi thôi. Tôi muốn trả được mối thù cũ, nên tôi không để ý đến việc gì khác.
Tạ Tốn nổi giận nói tiếp:
- Giỏi thật! Ở trên đảo Băng Hỏa, Hàn phu nhân đã nói gì với tôi, còn nhớ không? Phu nhân bảo vợ chồng Trương ngũ đệ của tôi đã tự tử trên núi Võ Ðang rồi. Vô Kỵ nghĩa tử của tôi trở thành đứa trẻ mồ côi không ai trông nom tới, đang lưu lạc trên giang hồ, đi đến đâu cũng bị người ta hà hiếp thảm khốc vô cùng.
Kim Hoa Bà Bà vội đáp:
- Phải.
- Phu nhân còn nói y bị người ta đánh trúng một Huyền Minh thần chưởng, ngày đêm đau đớn chịu không nổi. Phu nhân có gặp y ở Hồ Ðiệp Cốc và có gọi y đến Linh Xà đảo nầy, nhưng y không chịu đi phải không?
- Phải, nếu tôi nói dối đại hiệp thì trời di đất diệt và Kim Hoa Bà Bà tôi không bằng một đứa hạ cấp của giang hồ.
- Hân cô nương, còn cô thì nói sao?
Thù Nhi đáp:
- Tôi nói lúc ấy tôi đã hết sức khuyên y đi cùng chúng tôi tới đảo Linh Xà này, y không những không chịu đi theo mà còn cắn tôi một cái. Ðây, tay vẫn còn vết thẹo hẳn hòi chớ không phải tôi nói dối đâu.
Triệu Minh bỗng nắm chặt tay Vô Kỵ, hai mắt nhìn thẳng vào mặt chàng. Mặt tỏ vẻ cười một cách chế nhạo và oán hận. Trong óc nàng nghĩ:
- Giỏi thật, anh nói dối tôi, thì ra anh biết cô bé này từ trước, mà hai người lại còn có sự liên can như thế nữa.
Vô Kỵ xấu hổ, mặt đỏ bừng, nghĩ đến Thù Nhi, người em họ của mình, trong lòng lại cảm thấy chua chát.
Chàng đang suy nghĩ đột nhiên bị Triêu Minh cắn luôn vào mu bàn tay một cái, đến chảy máu ra, nhưng Cửu Dương Thần Công trong đầu chàng phản ứng tức thì.
Tay chàng bỗng có một sức mạnh hất bắn mồm Triệu Minh ra.
Môi nàng cũng chảy máu nốt.
Cả hai đều la rên rỉ.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn Triệu Minh, không hiểu tại sao nàng đột nhiên cắn mình như thế. Chàng thấy mặt nàng vẫn tỏ vẻ tươi cười, hai má đỏ bừng tuy bị nứt bật máu tươi ra, nhưng vẫn không lấp nổi vẻ đẹp của nàng.
Chàng đang hồ nghi lại nghe Tạ Tốn nói tiếp:
- Ðược lắm, Hàn phu nhân, sở dĩ tôi không quản ngại đường sá xa xôi rời Băng Hỏa đảo để vế Trung Nguyên cũng chỉ vì nhớ nhung Vô Kỵ, nghĩa tử của tôi. Bà Bà nhận lời tôi đi tìm kiếm Vô Kỵ hộ, tại sao Bà Bà lại không giữ lời hứa như thế?
Vô Kỵ cảm động, nước mắt chảy quanh. Bây giờ chàng mới biết, nghĩa phụ mình không quản ngại nguy hiểm, không sợ kẻ thù giết chóc, mà trở về đất Trung Nguyên nàyđể tìm kiếm mình.
Chàng lại nghe Kim Hoa Bà Bà trả lời:
- Ngày nọ, trước khi rời khỏi Băng Hỏa, tôi có hứa tìm kiếm Trương Vô Kỵ cho đại hiệp, nhưng đại hiệp phải cho tôi mượn đao Ðồ Long. Nếu đại hiệp cho tôi mượn đao trước, lão bà nầy không bao giờ nuốt lời, thế nào cũng dò biết tin tức thiếu niên đó cho đại hiệp hay.
Tạ Tốn lắc đầu:
- Không được, Hàn phu nhân dẫn Vô Kỵ tới đây trước tôi sẽ cho mượn đao sau.
- Thế Tạ hiền đệ không tin người chị này hay sao?
- Việc đời khó nói lắm, ngay đến cha con và anh em không thể tin nhau được, huống hồ tôi với Hàn phu nhân.
Vô Kỵ biết Tạ Tốn nói như vậy là vì nghĩ đến chuyện của Thành Khôn mà nên:
Kim Hoa Bà Bà hỏi tiếp:
- Có phải Tạ hiền đệ nhất định không cho tôi mượn đao trước phải không?
Tạ Tốn đáp:
- Tôi đã tha Trần Hữu Lượng của Cái Bang xuống núi, từ nay trở đi đảo Linh Xà này sẽ không còn ngày nào yên ổn như trước nữa, rồi sẽ có rất nhiều kẻ thù của tôi tìm tiếm tới đây. Kim Mao Sư Vương bây giờ không phải Kim Mao Sư Vương năm xưa nữa, trừ thanh đao Ðồ Long này ra, tôi không còn ai che chở và giúp đỡ cho nữa, hì... hì... Vừa rồi năm người vây đánh rồi, mà hảo hán của Cự Kình Bang cũng biết cầm sẳn bảy hòn gạch, như thế đủ thấy phu nhân đã có ý muốn giết hại tôi rồi. bạn đó còn biết hoài nghi phu nhân, chẳng lẽ tôi không hoài nghi hay sao. Phu nhân chỉ mong tôi bị bọn Cái Bang giết chết rồi phu nhân ra tay giết bọn chúng sau, để cướp lại con đao Ðồ Long. tạ Tốn này tuy mắt mù nhưng lòng vẫn chưa mù. Tôi hỏi phu nhân một câu này, Tạ Tốn tôi tới Linh Xà đảo của phu nhân một cách bí mật lắm, tại sao Bang chúng của Cái Bang lại biết như vậy?
Kim Hoa Bà Bà đáp:
- Tôi đang muốn điều tra xem tại sao chúng lại hay tin như thế.
Tạ Tốn búng tay vào lưỡi đao Ðồ Long một cái rồi mới giấu thanh đao đó vào trong tay áo và nói tiếp:
- Phu nhân không chịu dò la tin tức Vô Kỵ cho tôi thì thôi, nhưng tôi cũng không dám bắt ép phu nhân. Bây giờ tôi đành tái nhập giang hồ làm cho thiên hạ đảo lộn một phen vậy.
Nói xong, y ngẩng nặt lên trời rú lên một tiếng thật dài rồi tung mình lên, chạy thẳng lên trên eo núi ở bên phía Tây. Nhưng y đi nhanh vô cùng và càng đi càng xa.
Sau cùng mọi người thấy y tiến thẳng lên trên ngọn núi ở phía Bắc của hòn đảo.
Mọi người còn thấy trên đỉnh núi có một căn nhà lá trơ trọi đoán biết ngay nhà đó thể nào cũng của Tạ đại hiệp lập nên.
Kim Hoa Bà Bà chờ Tạ Tốn đi xa rồi mới quay lại trợn trừng mắt nhìn Vô Kỵ và Triệu Minh giây lát, mồm thì quát bảo:
- Bước xuống thuyền đi.
Triệu Minh dắt tay Vô Kỵ đi xuống núi trở về thuyền liền.
Vừa đi Vô Kỵ vừa nói:
- Tôi còn phải đi thăm nghĩa phụ đã.
Triệu Minh vội hỏi:
- Khi nghĩa phụ của công tử quay người đi khỏi, đôi mắt của Kim Hoa Bà Bà lộ hung quang, chẳng hay công tử có thấy không?
Vô Kỵ đáp:
- Có, nhưng tôi không sợ mụ ta.
- Tôi thấy đảo này có nhiều sự xếp đặt rất huyền bí, nhưng không hiểu tại sao Bang chúng của Cái Bang lại tới đảo này được? Tại sao Kim Hoa Bà Bà lại biết chỗ ở của Tạ đại hiệp như thế? Tại sao mụ ta lại tìm tới Băng Hỏa đảo được. Bên trong còn có rất nhiều vấn đề khó hiểu lắm, công tử muốn đánh chết mụ ta không khó gì hết, nhưng đánh chết mụ ta rồi thì công tử không còn biết một tí gì về vấn đề khó hiểu ấy nữa.
- Tôi có muốn đánh chết mụ ta đâu. Tôi chỉ nhớ thương nghĩa phụ của tôi quá và chỉ muốn đi gặp ông ta ngay đấy thôi.
- Cách biệt nhau mười mấy năm còn được, bây giờ có phải chờ đợi thêm một vài ngày cũng chưa phải là muộn mà. Trương công tử, tôi nói như thế là muốn bảo chúng ta phải cẩn thận đề phòng Kim Hoa Bà Bà mới được. Nhưng chúng ta còn phải đề phòng cả Trần Hữu Lượng nữa.
- Trần Hữu Lượng ư? Tôi thấy người đó rất trọng nghĩa khí, kể ra y cũng là một anh hùng hảo hán đấy.
- Có thực công tử nghĩ như vậy không? Hay là công tử nói dối tôi.
- Tôi nói dối cô nương làm chi. Vừa rồi cô nương không thấy hay sao. Trần Hữu Lượng cam tâm chết thay Trịnh Trưởng Lão như vậy, chả là một hảo hán hiếm có là gì?
Thấy Vô Kỵ nói như vậy, Triệu Minh ngắm nhìn chàng một hồi rồi thở dài một tiếng, rồi mới nói tiếp:
- Trương công tử ơi. Trương công tử là giáo chủ của Minh Giáo còn phải cầm đầu bao nhiêu anh hùng hào kiệt, tốt, xấu, trung, gian, mà sao công tử lại nhẹ dạ dễ tin người như thế được.
Vô Kỵ ngạc nhiên vội hỏi lại:
- Cô nương nói sao? Tôi đã bị người ta lừa dối ư?
- Rõ ràng Trần Hữu Lượng lừa dối Tạ đại hiệp, công tử trông thấy rõ như vậy mà không hay biết gian kế của hắn hay sao?
Vô Kỵ nổi giận nhảy phắt lên và hỏi lại:
- Y lừa dối nghĩa phụ tôi?
- Lúc Tạ đại hiệp rút Ðồ Long đao ra chém một nhát, các tay cao thủ của Cái Bang liền có bốn tên bị giết chết và một tên bị thương thì Hữu Lượng võ công cao siêu đến đâu cũng không sao địch lại thanh đao Ðồ Long ấy. Trước hoàn cảnh ấy nếu y không tiến lên chịu chết thì chỉ có quỳ xuống đất van lơn thôi. Nhưng công tử thử nghĩ xem, Tạ đại hiệp không muốn để hành tung của mình tiết lộ cho người ngoài hay. Thì lúc ấy Hữu Lượng có vái lạy ba trăm cái và khóc lóc van lơn đến đâu Tạ đại hiệp cũng không tha thứ cho đâu. Chỉ có một cách giả bộ làm hiệp nghĩa thì mới lay chuyển được ý định của đại hiệp thôi.
Nàng vừa nói vừa lấy thuốc cao dán vết thương ở tay của Vô Kỵ và dùng khăn tay của mình bọc cho chàng.
Vô Kỵ thấy nàng giải thích như vậy, cho là rất có lý. Nhưng chàng trông thấy thái độ của Hữu Lượng như vậy thành thực như vậy, chàng lại bán tín bán nghi.
Triệu Minh lại nói:
- Ðược. Tôi hãy nói công tử một câu nầy, lúc Hữu Lượng nói với Tạ đại hiệp hai tay của y làm gì và chân của y làm gì?
Vì lúc ấy Vô Kỵ chỉ nhìn mặt Hữu Lượng và Tạ Tốn thôi nên không để ý đến tay chân của Hữu Lượng. Bây giờ chàng nghe Triệu Minh hỏi như vậy, liền nhắm mắt hồi tưởng giây lát rồi đáp:
- Phải đấy, lúc ấy tôi không để ý đến vấn đề đó, nhưng tôi vẫn còn nhớ y giơ tay phải lên, tay trái cứ xua lia lịa. Còn hai chân của y thì cứ đá hậu về phía sau liên tiếp. Tôi lại tưởng y tấn công lén nghĩa phụ tôi, nhưng tôi không thấy y tiến lên một chút nào hết, nên tôi không nghi ngờ nữa.
- Không ngờ Trương công tử lại ít kinh nghiệm nhận xét người đời như thế. Công tử đã biết Hữu Lượng là một người rất thông minh, trong khi y nói dối đại hiệp, y còn phòng bị đại hiệp biết rõ gian mưu ấy, nên tay y chuẩn bị một thế võ và chân y cũng chuẩn bị một thế võ nữa. Nhưng công tử có biết thế võ ở tay y là đề phòng ai thế võ ở chân là để đối phó với ai không?
Thấy Triệu Minh hỏi như vậy Vô Kỵ ngẫm nghĩ giây lát bỗng mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo ngoài áo trong, và với giọng run run đáp:
- Phải rồi... thế võ ở chân là y định đá vào người Trinh Trưởng Lão đang nằm dưới đất, còn thế võ trên tay là định chộp Hân cô nương phải không?
- Ðúng lắm. Y định đá Trưởng Lão bắn vào người đại hiệp và tay chộp Hân cô nương, người đã cắn tay ăn thề với công tử để đẩy vào người đại hiệp. Như vậy đại hiệp không còn tay chân đâu mà đánh y, thế là y có dịp đào tẩu liền. Tuy y biết kế đó chưa chắc đã thật hoàn hảo, nhưng ngoài kế đó ra không còn kế nào hơn thế nữa. Nếu là tôi cũng phải làm như y vậy. Chỉ trong giây lát mà y nghĩ ra được mưu kế duy nhứt ấy, đủ thấy là một nhân vật lợi hại như thế nào.
Vô Kỵ càng nghĩ càng kinh hoảng, chàng kinh lịch từ nhỏ đến giờ đã nhiều và cũng đã gặp rất nhiều kẻ nham hiểm gian giảo rồi, nhưng chưa thấy ai lại lợi hại như Hữu Lượng. Một lát sau, chàng lại nói:
- Triệu cô nương, dù y gian giảo đến đâu cũng không qua được mắt cô nương. Như vậy đủ thấy cô nương còn lợi hại hơn y nhiều.
- Công tử nhạo báng tôi phải không. Nếu công tử sợ tôi là người nham hiểm thì xa lánh tôi ngay đừng có gần tôi nữa.
- Cô nương đã xử dụng nhiều quỷ kế đối với tôi rồi, nên việc nào tôi cũng đề phòng cô nương đôi chút.
- Công tử vẫn đề phòng tôi, tại sao tôi bôi thuốc độc vào tay công tử mà công tử không hay biết gì hết?
Vô Kỵ kinh hoảng và cảm thấy tay mình hơi tê tái và ngứa ngáy thật vội cởi khăn tay ra đưa lên mũi ngửi thử, chỉ thấy mùi thơm xông lên. Chàng biết ngay đó là một thứ thuốc dán để cho tiêu hết thịt thối ở vết thương đi. Dán cái đó lên trên vết thương ở trên tay của chàng, tuy không bị hại gì mấy, nhưng cũng bị ngứa ngáy khó chịu. Vì vậy chàng vội đi kiếm nước rửa cho thật sạch.
Triệu Minh theo sau, rửa giúp chàng.
Chàng bỗng đẩy mạnh vai nàng một cái và giận dữ nói:
- Cô nương đừng tới gần tôi nữa. Cô hại tôi như thế để làm chi? Chẳng lẽ người ta không đau đớn hay sao?
Sở dĩ Vô Kỵ đã ngửi qua mùi thuốc cao nọ rồi mà không hay thuốc ấy là thuốc độc là vì Triệu Minh có hòa chút sáp son của mình vào nên Vô Kỵ chỉ ngửi thấy mùi thơm mà không hay thuốc đó có chất độc là thế.
Triệu Minh bị chàng đẩy một cái, chỉ khúc khích cười và nói:
- Công tử hồ đồ thực. Tôi sợ công tử đau đớn chịu không nổi, nên tôi mới phải dùng phương pháp ấy để chữa cho công tử.
Vô Kỵ không thèm trả lời nàng ta, vẻ mặt hầm hầm đi thẳng xuống dưới khoang thuyền, ngồi xuống nhắm nghiền mắt lại.
Triệu Minh đi theo sau liền gọi:
- Trương công tử.
Vô Kỵ giả bộ như say.
Triệu Minh lại gọi thêm mấy tiếng nữa .
Vô Kỵ không trả lời thì chớ, lại còn ngáy rất lớn là khác.
Triệu Minh thấy vậy lẩm bẩm nói:
- Sớm biết như vậy, thà tôi bôi ngay thuốc độc vào, giết chết công tử luôn còn hơn là bị công tử làm thinh không thèm trả lời như vạy.
Vô Kỵ mở mắt ra nhìn và hỏi:
- Sao cô nương lại bảo tôi hồ đồ, không biết ai tốt ai xấu như vậy?
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Nếu tôi nói được công tử phải chịu tin và chịu phục thì sao?
- Cô cãi bướng quen rồi, tôi cãi sao nổi cô chứ?
- Tôi chưa nói công tử cũng tự biết là mình đuối lý và biết tôi có thực lòng giúp công tử rồi.
- Không đúng. Trên đời có ai như cô nương không? đã cắn sứt tay người ta không xin lỗi thì chớ, lại còn bôi thêm thuốc độc vào để cho người ta bị đau đớn như vậy. Thế mà cô nương lại còn bảo có lòng tốt giúp tôi nữa?
- Hừ, Trương Vô Kỵ, tôi hãy hỏi công tử vấn đề này đã. Tôi cắn công tử bị thương như vậy có nặng bằng công tử cắn Hân cô nương không?
Thấy nàng ta hỏi như vậy, Vô Kỵ xấu hổ mặt đỏ bừng, ấp úng đáp:
- Ðó là... là việc xưa kia rồi... Cô nương còn nhắc tới làm chi?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi