CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Đối tượng tình nghi lớn nhất đã chết, lúc chết nội tạng suy kiệt, cũng loại trừ khả năng jeet người của cô ấy, vì thế tất nhiên vụ án của Lư Vân lại thành án treo.

Lý Đội còn chưa kịp báo cáo, thành phố đã lại chết thêm mấy sinh viên. Những người này lúc chết tiều tụy, giống như thây khô. Giám định pháp y xong, không ngoại lệ, những người này cũng đều chết do nội tạng suy kiệt. Nhưng thật kì quái, bọn họ cũng điều tra ra, trước lúc chết một hai ngày, họ đều tinh thần phấn chấn, giống như chỉ qua một đêm bị hút hết sinh mệnh vậy. Mà trong báo cáo kiểm tra sức khỏe tại trường trước đó, họ vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì.

Lý Đội nhìn mấy báo cáo nghiệm thi trong tay, một cái là của Lư Vân, mấy cái còn lại là của những sinh viên chết gần đây.

“Lý Đội, liệu có khả năng là do một loại virus mới không? Hay là Huyết cương thi gì đó…” Có một vị đồng nghiệp gần đây đang xem phim khoa học viễn tưởng đột nhiên nghĩ ra. Cơ mặt Lý Đội run lên, hung hăng quát đối phương một tiếng, lại nghĩ đến mấy năm trước có một trận dịch bệnh càn quét Cẩm Thành, làm vô số người tử vong, Lý Đội cũng không dám thiếu cảnh giác.

“Cậu đi liên hệ cục phòng dịch đi.” Lý Đội dừng lại một chút: ”Gọi điện thoại cho cả đội Cảnh sát Hình sự đặc biệt nữa.”

Tổ Cảnh sát Hình sự đặc biệt là tổ đặc thù, chuyên nhận những vụ kì án, Lý Đội cảm thấy vụ án này không hề đơn giản. Tự dưng chết một lúc nhiều sinh viên như vậy, trong trường đại học chắc chắn sẽ có khủng hoảng, nếu không tìm ra lí do, hậu quả không dám tưởng tượng.

Cũng may, sau sự việc của cậu sinh viên tên Chung Viễn Sơn ra, mọi việc dường như đã dừng lại, không có trường hợp nào phát sinh nữa.

Lý Đội thở dài nhẹ nhõm một hơi, thông cáo ra bên ngoài là người đó vì giảm béo quá độ, cơ thể suy kiệt mà chết. Cục phòng dịch bên kia cũng đã xác nhận không phát hiện kiểu virus mới nào.

Cẩm Thành lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Thế nhưng hôm nay, Lý Đội lại nhận được thông báo từ cấp trên, Tổ Cảnh sát Hình sự đặc biệt phái người xuống, tổ trưởng chính là Tân Thần. Biết được tin, Lý Đội cả kinh đứng dậy. Lần trước, trong vụ Phòng khám Quý thị, cấp trên cũng chỉ phái liên lạc viên xuống, lần này tổ trưởng tổ Cảnh sát Hình sự đặc biệt cũng chạy xuống, vụ án này rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào.



Đêm đã khuya, Dương Miên Miên đánh xe chạy trong thành phố. Đây là giai đoạn quy hoạch thành phố mới, đường phố mở rộng, nhưng người thì không thấy mấy, bên đường chỉ có mấy chạc cây khẳng khiu vươn dài, nhìn có phần tiêu điều. Dương Miên Miên đang nhàn nhã lái xe, bỗng nhiên ở xa xa hiện ra một cái bóng trắng. Cô sửng sốt, sống lưng không tự giác thẳng lên, con ngươi lộ rõ hưng phấn.

“Bá!” Bóng trắng lần nữa xuất hiện.

Lần này bóng trắng ở gần đầu xe hơn một chút, Dương Miên Miên nhận ra là một nữ quỷ tóc dài lượn sóng, nhưng mà nữ quỷ cúi đầu, cô cũng không nhìn rõ được diện mạo.

Òa, là oán quỷ.

Dương Miên Miên muốn huýt sáo chúc mừng hehe. Điểm tích lũy tự mình dâng đến cửa.

“Xoát!” Bóng trắng lại lần nữa xuất hiện. Giống như do mấy lần trước Dương Miên Miên không phản ứng lại, lần này nữ quỷ thay đổi chiến lược, trực tiếp vọt lại ngay trước đầu xe.

“Bang!” Mặt trắng bệch va chạm thật mạnh với kính chắn gió, ngũ quan bị đè ép như một cái bánh nướng lớn. Sao lại không xuyên qua được vậy? Tròng mặt nữ quỷ xoay chuyển, mờ mịt, mặt chậm rãi trượt xuống, máu ở mũi và miệng trệt lên kính xe một vệt. Nữ quỷ không cam lòng, vươn móng tay không ngừng cào lên kính chắn gió, làm kính đầy dấu tay máo.

“Cản tầm nhìn quá đê!”

Dương Miên Miên nhíu mày, mở cần gạt nước lên. Cần gạt đảo qua, nữ quỷ ầm một tiếng rớt xuống đất.

Dương Miên Miên dứt khoát rời đi, không đợi nữ quỷ phục hồi tinh thần. Nữ quỷ ngã ngồi trên mặt đất, vẫn có chút không thể tiếp nhận sự thực: ”Làm sao như vậy được? Sao lại không được?...”

Dương Miên Miên khóe miệng nhếch nhếch, chiếc BYD này tuy hàng xe cũ nhưng cũng là xe của âm phủ, cô không đồng ý, kể cả người của Diêm vương tới cũng không vào được.

Nhìn thấy Dương Miên Miên lại gần, nữ quỷ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy nữ quỷ bị máu trên mặt làm cho dung nhan mơ hồ, Dương Miên Miên cảm thấy có chút quen mắt.

“Dương Miên Miên…” Nữ quỷ thanh âm âm khí dày đặc, tràn ngập oán khí.

Ủa, Dương Miên Miên bừng tỉnh đại ngộ: ”Hóa ra là cậu, là Lư Vân đúng không?”

Lư Vân có chút ngây ngốc, đây không phải là mong muốn của cô. Đối phương đáng ra phải hét lên chói tai mới đúng chứ.

Dương Miên Miên nhíu mày: ”Sao cô lại tự làm bản thân mình xấu đến mức này?”

Lư Vân tự hồ vô cùng nhục nhã, oán khí tỏa ra càng nùng liệt: ”Dương Miên Miên…Cô…Tôi muốn cô chết…”

Người này đem cô trở thành đối tượng báo thù?

Dương Miên Miên vô tội chớp đôi mắt: ”Cô cũng không phải là tôi jeet, tìm tôi làm gì…”

“Là cô…là cô…” Lư Vân biến thành lệ quỷ, tư duy đã mơ màng không ít, hoàn toàn là dựa vào một thân oán khí mà chi phối cơ thể, chậm rãi bò lên từ trên mặt đất.

“Đều là cô..Nếu không phải cô đoạt hết những thứ vốn thuộc về tôi, tôi cũng không bị đẩy đến bước đường cùng. Thầy cô giáo khen ngợi là tôi, offer của học viện danh tiếng cũng là của tôi. Nhưng mà tất cả đều bị cô đoạt đi…”

“à…” Dương Miên Miên khoanh tay, vẻ mặt vô cảm: ”Sao cô không nói cô là nữ thần, toàn thế giới đều là của cô luôn?”

“Tôi…” Lư Vân nghẹn lời. Một con quỷ cái lại bị người sống diss đến mức không thể cãi lại.

Dương Miên Miên tiếp tục: ”Có bệnh thì phải nhanh chóng trị, cô bị bệnh công chúa, coi mình là bảo bối của tất cả mọi người sao? Tôi không quen cô!”

Lư Vân thẹn quá hóa giận, đôi tay trảo qua, nhảy thẳng về phía Dương Miên Miên.

“Tôi muốn jeet cô.”

“Phụt…” một trận khói đen bay lên.

Lư Vân hét lên, nhanh chóng thu hồi tay, nhưng vẫn chậm một nhịp. Trong nháy mắt tiếp xúc, tay cô ta đã biến thành một đoàn hư ảnh, nhìn sơ qua giống như một bàn tay không có ngón tay vậy.

“Xí…”Dương Miên Miên hích một tiếng, tốt bụng giải thích: ”hồn thể bị hao tổn sau này đi đầu thai sẽ thành người tàn tật, thật là đáng thương!”

Lư Vân nghĩ đến cảnh đó, nhịn không được run lên một chút: ”Cô..Cô rốt cuộc là loại quỷ gì vậy?”

Ngón tay bị bỏng hồi nãy mang đến cảm giác đau đớn khắc sâu, giống như là đánh vào chỗ sâu nhất của tâm hồn, Lư Vân gióng lên một hồi trống cảnh giác.

Sở dĩ trước kia cô đem Dương Miên Miên trở thành đối tượng cạnh tranh là do hai người khoảng cách không lớn. Nhưng giờ, trong mắt Lư Vân, Dương Miên Miên chẳng khác gì một con quái vật.

“Tôi chả phải quỷ gì, tôi là người sống đàng hoàng.”

Lư Vân lui về sau hai bước: ”Không, cô là yêu quái”

Ầy dà, con quỷ này sao lại thích dán nhãn cho người khác thế chứ.

Dương Miên Miên không vui, trông cô mềm mại đáng yêu như thế này, có chỗ nào giống yêu quái chứ.

Dương Miên Miên túm chặt tóc Lư Vân, đem con quỷ trốn trại này bắt trở về. Cô lấy di động ra, xoạt xoạt gọi điện về văn phòng Hoàng quyền, điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia nhanh chóng truyền ra thanh âm mỹ miều.

“Xin chào, đây là phòng làm việc Hoàng quyền, chi nhánh Cẩm Thành, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”

Dương Miên Miên nói: ”Là như này, nơi này có quỷ muốn đem tôi thành đối tượng báo thù, tôi có thể phòng vệ chính đáng không?

“Có thể!”

“Nếu như không cẩn thận phòng vệ quá mạnh đánh cho quỷ tàn phế thì làm sao?”

Điện thoại bên kia dừng một chút, thanh âm có chút biến điệu: ”Có thể sẽ khấu trừ điểm tích lũy để trừng phạt.”

“Thôi vậy!” Dương Miên Miên ngắt cuộc gọi, lúc này mới phát hiện đối phương đang bốc khói, Dương Miên Miên nhanh chóng buông tay: ”Ui, xin lỗi, đốt cháy tóc của cô rồi!”

“Cô cố ý!” Lư Vân lòng đầy ủy khuất, nhưng lại không thể làm gì.

Ban đêm yên tĩnh, nội dung cuộc điện thoại hồi nãy cô đã nghe hết, cô chỉ muốn được đi thôi. Lư Vân tỏ vẻ đáng thương: ”Cô thả tôi đi đi, tôi không dám đến chọc cô nữa.”

“Tích tích….”

Di động có tiếng nhắc nhở.

“Người dùng app Kim Mãn lộ thân mến, hôm nay bạn đã triệt tiêu oán niệm của oán quỷ, đã làm thay đổi tâm tư của con quỷ, nên bạn được tặng một khung hình avatar “Đại thiện nhân” số lượng có hạn. Hy vọng bạn không ngừng cố gắng.”

Điểm đâu? Dương Miên Miên đọc qua đọc lại tin nhắn mấy lượt, phát hiện thật sự không có cộng điểm, lại còn bị phát thẻ người tốt, con mẹ nó, là khung avatar!

Dương Miên Miên đen mặt, trừng mắt nhìn Lư Vân, bộ dáng như cô ấy thiếu cô mấy trăm vạn.

“Cô hận tôi đi, nhanh lên, ghét tôi đi”.

Cảm nhận được cảm giác cháy bỏng trên người Dương Miên Miên, Lư Vân run lên: ”Tôi…Thật sự không có"

Dương Miên Miên: ”Không, cô có!”

Lúc Lư Vân run run, quỷ ảnh đang muốn rã ra rồi, bên người cô không khí vặn vẹo một chút, sau đó xuất hiện một chàng trai mặc tây trang.

Người này vừa xuất hiện, nhìn thấy Dương Miên Miên, nhanh chóng bay lùi về sau một bước:

“Miên Miên, muội muội, làm gì vậy, làm quỷ bị thương sẽ bị trừ điểm tích lũy đấy.”

“Tiểu hắc ca….” Dương Miên Miên nhìn người mới đến, mắt sáng ngời: ”Anh đến đúng lúc quá, mau đem gậy khóc tang ra đây em mượn chút.”

Hắc Vô Thường theo phản xạ ôm lấy cây gỗ trong tay: ”Không được!”

Dương Miên Miên tiến sát thêm nửa bước: ”Thật sự không được? Mượn thôi mà, 1 ngày thôi. Em chính là tài xế uy tín nhất Kim Mãn Lộ đấy, lấy danh dự này bảo đảm!”

Hắc Vô Thường giật giật khóe miệng, sớm biết gặp phải sát tinh này ở đây, hắn sẽ không tới.

Hắc Vô Thường vẫn là lo cho tương lai của mình, thấy Dương Miên Miên ngày cần lại gần, rốt cuộc thỏa hiệp:

“1 ngày thì một ngày!”

Trong chớp mắt, họ đi vào địa phủ.

Lư Vân bị xích trói tay đi theo Hắc Vô Thường, nhịn không được, hỏi: ”Anh đẹp trai gì ơi, Dương Miên Miên rốt cuộc là có địa vị gì vậy?”

Hắc Vô Thường theo thói quen hạ hạ tay, lúc này mới nhớ ra gậy khóc tang đã bị Dương Miên Miên cầm đi rồi, sắc mặt không tốt: ”Chính là thổ phỉ!”

Dừng một chút, Hắc Vô Thường lại nói: ”Một tên thổ phỉ mà quỷ cũng phải sợ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi