CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến. Hôm nay vào 10 giờ 16 phút, bạn đã hoàn thành chấp niệm của oan hồn, xin tặng bạn 20 năm âm đức, tặng phẩm đã được cộng vào tài khoản của bạn, mời bạn kiểm tra và nhận - Văn phòng Hoàng Quyền.”

20 năm âm đức - 40 điểm tích lũy!

Dương Miên Miên lập tức mở app Kim Mãn Lộ, trong tài khoản đúng là đã được cộng thêm 20 năm âm đức. Hạnh phúc đến quá nhanh, Dương Miên Miên không thể khống chế được khóe miệng cong lên mỉm cười.

Lần này quả là không uổng phí, 20 năm năm âm đức, quỷ này quả nhiên tốt bụng, đã đi rồi còn để lại cho cô một quả trứng vàng. Dương Miên Miên trong lòng sợ hãi, may quá, lúc nãy cô ra tay giúp đỡ hủy đi chiếc vòng kia, nếu không đã bỏ lỡ điểm tích luỹ này rồi.

Lúc này, Tống Thừa Càn cũng đi tới, nói với mấy người: “Sự việc xảy ra tối hôm qua, đa tạ các đại sư đã giúp đỡ. Tuy rằng nhà có chút việc, nhưng thù lao nhất định chúng tôi sẽ trả. Mọi người có thể để lại thông tin liên lạc, tôi sẽ gửi mỗi người 50 vạn.”

Dương Miên Miên đem tay ra đếm đếm một chút: “50 vạn?”

Cô hoài nghi nhìn qua Úc Quảng Bình và cha con Tiết gia vẻ mặt bình tĩnh, Thiện Trí cũng đang chuẩn bị để lại thông tin, còn thắc mắc gì nữa chứ. À, hoá ra có người lừa trên đầu cô. Dương Miên Miên đi về phía Thiện Trí, mắt b.ắ.n ra hàn quang: ”Trước đây cậu nói với chị là bao nhiêu? 5000?”

“Đại sư, em sai rồi!” Thiện Trí oa một tiếng, khóc rống.

Dương Miên Miên không thèm nói với cậu ta, giơ chân đá m.ô.n.g cậu ta một cái, trực tiếp đá cậu ta thành tư thế chó ăn bùn. Cô giờ mới phát hiện ra mình không hiểu giá thị trường gì cả, trước đây bán bùa đuổi quỷ 1000, giờ lại suýt chút nữa bị hụt, Dương Miên Miên liền hỏi Úc Quảng Bình bảng giá bắt quỷ của họ.

“Chuyện này sao…” Úc Quảng Bình suy nghĩ một chút: ”Nếu tôi trực tiếp ra tay, thù lao cũng xấp xỉ hai mươi vạn.”

Dương Miên Miên: ”…”

Hóa ra là lợi nhuận kếch xù như vậy. Dương Miên Miên trước nay vẫn luôn phấn đấu vì sinh tồn, tự dưng lại nghĩ muốn nâng cao mục tiêu cuộc sống.

Dù sang cũng đều là bắt quỷ, tại sao không cùng lúc kiếm cả tiền lẫn điểm? Theo như tình hình hiện tại, có khi đến cuối năm nay cô có thể mua nhà mua xe cũng không phải là mơ tưởng. Một cánh cửa mở ra đại kỷ nguyên mới mở ra trước mặt Dương Miên Miên.

Vừa mới ra khỏi Cục cảnh sát, điện thoại cô bỗng vang lên. Vừa tiếp điện thoại, đầu dây bên kia liên truyền đến giọng hét tê tâm liệt phế của Võ Tiểu Tứ, Dương Miên Miên sợ tới mức phải đưa điện thoại ra xa.

“Đại sư, cứu tôi với.”

Điện thoại của Dương Miên Miên là loại điện thoại nhái, chỉ đáng giá mấy trăm tệ, công năng không ổn lắm, nhưng được cái là loa rất to, Úc Quảng Bình còn chưa đi xa cũng nghe thấy.

“Đừng hét!” Dương Miên Miên banh mặt, “Không phải cậu đang đi đòi nợ sao?”

“Vâng, đúng rồi…Đại sư…Có quỷ..Huhu…” Võ Tiểu Tứ sợ tới mức răng đánh vào nhau cầm cập.

Dương Miên Miên: ”Ở đâu?”

Võ Tiểu Tứ nhanh chóng đọc địa chỉ, cô lấy điện thoại ra tra một lúc. May quá, ngay gần đây.

Thấy Dương Miên Miên tắt cuộc gọi, Úc Quảng Bình lập tức chạy lại: ”Dương đại sư có việc sao, có cần Úc mỗ hỗ trợ không?” Úc Quảng Bình thèm thuồng nhìn vào balo Dương Miên Miên đang đựng la bàn, nếu có thể được dùng một lần nữa thì thật tốt.

Dương Miên Miên lắc đầu: ”Cảm ơn ý tốt của đại sư, tôi có thể tự làm được.”

Nói đùa, mỗi lần Úc Quảng Bình xuất mã đều là 20 vạn, cô có bán máo cũng không đủ tiền.

Úc Quảng Bình thất vọng thở dài: ”Đúng rồi, bản lĩnh của Dương đại sư lớn thế nào chứ!”. Lúc nói chuyện, ông không chú ý đến mình đã đem Dương Miên Miên thành người ngang cơ mà nói chuyện.

Sau khi tạm biệt Tống Thừa Càn, Dương Miên Miên liền lái xe qua chỗ Võ Tiểu Tứ. Địa điểm là ở một huyện nhỏ chỗ giao nhau giữa hai thành phố, lái xe mất khoảng nửa giờ, Dương Miên Miên lái xe đến trước cửa một khách sạn nhỏ thì dừng lại.

“Đến thuê phòng sao?” Ngồi ở quầy tiếp tân là một ông chú trung niên tầm 40 tuổi, hói đầu, thân thể mập mạp đứng lên làm cái bàn lắc lư một chứ. Tầm mắt Dương Miên Miên lướt quanh khách sạn một chút, liền nói: ”Cho tôi thuê phòng theo giờ, tôi nghỉ một chút sẽ đi.”.

Vừa nghe thấy Dương Miên Miên chỉ thuê phòng theo giờ, ông  chủ liền mất hết nhiệt tình, tùy tiện ném ra một cái chìa khóa: ”Phòng 301, tiền đặt cọc 300 đồng”.

Dương Miên Miên cũng không nói thêm gì, theo lời ông chú đặt cọc tiền, khai thông tin xong liền lên tầng. Khách sạn này có vẻ cũng đã xây dựng khá lâu, nước sơn ở tay vịn cầu thang đã tróc gần hết, đều rất nhiều bụi, trên góc cầu thang còn có chiếc đệm cũ, bẩn đến mức không nhìn được màu sắc nguyên bản nữa. Cứ như vậy, bảo sao cả cái khách sạn này một người khách cũng không có.

Cô nhanh chóng leo lên tầng 3, nhưng cô bỏ qua, leo lên tầng 4. Lên đến đây, bụi đã rất dày, biểu thị đã rất lâu rồi không có người đặt chân tới. Tầng 4 có 5 phòng, im ắng không có hơi người. Nhà này hướng về phía Bắc, về phương diện lấy sáng đúng là quá kém, bên ngoài mặt trời chiếu rọi nhưng lại không thể chiếu vào trong nhà này. Hơn nữa nhà lại thấp, tạo cho người khác cảm giác đặc biệt áp lực.

Dương Miên Miên nhìn nhìn, đến gõ cửa phòng 401: ”Có người không, tôi là phục vụ phòng.”. Đợi một lúc không có ai đáp lại, cô vuốt vuốt tóc mái đi về phía trước một chút, lại vòng về, lại đứng trước cửa phòng 401: ”Phòng có người không? Phục vụ phòng đây!”

Vẫn như trước, không ai trả lời, Dương Miên Miên cũng không vội, lại lặp lại 2 lần nữa. Biểu tình của cô có chút mờ mịt, giống như không phát hiện ra nãy giờ mình gõ đi gõ lại cùng một phòng. Chờ đến lúc cô gõ cửa lần thứ 5, phía sau đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười phụ nữ.

“Ủa, chỗ này từ lúc nào lại thuê một cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn mặt thật là mềm, thật là muốn véo một cái.”

Dương Miên Miên quay đầu, thấy một nữ nhân mặc váy đỏ không biết khi nào đã đứng cách cô hai bước chân. Tóc cô ta dài, màu nâu nhạt, xoăn sóng lơi, eyeliner thật dài, môi đỏ như máo, lúc nói chuyện biểu tình ngả ngớn, rất giống hồ ly tinh trên ti vi.

“Cô gọi phục vụ phòng sao?” Dương Miên Miên nhìn người phụ nữ.

“À đúng rồi!” Nữ nhân nhướng mày, cười, đi lướt qua Dương Miên Miên, mở cửa phòng 401 ra.

“Cô vào đi.”, rồi lại nhìn Dương Miên Miên chớp chớp đôi mắt, đáy mắt lập lòe chút u tối:

“Dọn không nhanh tay là không được đi đâu đấy.”

Dương Miên Miên hơi rũ mắt, đáp một tiếng, sau đó không hề báo trước, nhấc chân đạp một cái. Nữ quỷ bị đá bất ngờ, ngã nằm bẹp xuống phòng 401 như một con thằn lằn. Dương Miên Miên đá xong một cước, bước vào phòng, đóng cửa lại.

“Lãng phí nhiều thời gian của chị đây như vậy, có bản lĩnh thì đừng có mò ra.”

Khí thế hồi nãy cô cố tình thu liễm, giờ đều phóng ra hết. Nữ quỷ sợ tới mức thét lên, vội rụt rụt về phía bức tường. Trong mắt nữ quỷ, Dương Miên Miên như Mặt trời chói chang, không cẩn thận có thể đem cô ra nướng.

“Đừng nhúc nhích, nhích một cái chị đây liền đánh gãy chân!”

Dương Miên Miên trừng mắt nhìn nữ quỷ, đi về phía nhà vệ sinh mở cửa ra. Cừa vừa mở ra, bên trong vang lên tiếng thét khó nghe: ”AAAAAAAaa đừng có lại đây”

Dương Miên Miên đầu nổi lên mấy vạch đen, lời kịch này quen tai ghê, cô giống như vương gia đang áp bức nữ nhân nhà lành Võ Tiểu Tứ nước mắt chảy đầy mặt. Cô hừ lạnh: ”Cậu không ra thì tôi đi!”

“Đại sư?” Võ Tiểu Tứ vui mừng quay đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt: ”Đúng là đại sư rồi! huhu…”

Võ Tiểu Tứ mừng quá mà khóc, muốn dựa vào Dương Miên Miên. Cô liền bước sang bên cạnh một bước, Võ Tiểu Tứ ngã phịch một cái trên sàn. Võ Tiểu Tứ giống như không thấy đau: ”huhu Đại sư chị thật tốt, đến cứu em…Em sợ quá huhu…”

Cậu chỉ là đi đòi nợ, sao không nói trước cho cậu đối phương là quỷ chứ. Bóng ma tâm lý của Võ Tiểu Tứ lớn lắm nha.

“Cô dám!” Dương Miên Miên xoay người nhìn nữ quỷ đang mới bò dậy, đang định chạy trốn.

Cô ung dung ngồi trên giường, cặp chân bắt chéo, khuôn mặt nhỏ mềm mềm treo lên nụ cười như không cười: ”Giờ đang đúng 12h trưa, bên ngoài đang là lúc mặt trời thịnh nhất, hoặc là cô có bản lĩnh chạy ra khỏi tòa nhà này mà ko để tôi tìm thấy, hoặc là cô ở lại đây để tôi đánh gãy một chân, cô chọn một cái đi.”

Nữ quỷ run run, ngây ngô cười hai tiếng, lập tức quay về chỗ cũ.

Võ Tiểu Tứ sau khi rửa mặt sạch sẽ, co đầu rụt cổ từ trong nhà vệ sinh đi ra, chắc là do mới đây bị nữ quỷ dọa, đến giờ vẫn là bộ dáng rụt rè sợ hãi. Cậu dịch dịch đến gần Dương Miên Miên, ủy khuất: ”Đại sư…”

Biểu tình kia thật là giống lúc còn nhỏ đánh nhau thua chạy về gọi người nhà ra giúp đỡ. Mất mặt!

Dương Miên Miên liếc mắt nhìn nũ quỷ: ”Cô ấy thiếu nợ công ty sao?”

Võ Tiểu Tứ gật đầu.

Dương Miên Miên nhìn nữ quỷ: ”Thiếu bao nhiêu?”

Nữ quỷ rụt cổ: ”Hơn mười năm…”

Dương Miên Miên: ”Hơn bao nhiêu?”

“Hơn…” Nữ quỷ cười gượng hai tiếng: ”Hơn 10 năm…”

“Uầy, cô cũng thật có bản lĩnh, dám thiếu địa phủ nhiều như vậy, muốn chít à?”

Nữ quỷ lắc đầu:c”Không, tôi vốn dĩ chỉ là muốn xem tên xấu xa trước kia phụ tôi giờ thành bộ dạng gì thôi.”

Dương Miên Miên: ”Cô thấy chưa?”

“Thấy rồi. Không nghĩ tới hắn hiện tại vừa béo vừa xấu, lại còn hói đầu, may mắn trước đây hắn đá tôi, nếu không giờ tôi thành quỷ rồi vẫn hối hận.”

“Vậy sao cô vẫn chưa đi? Cô coi địa phủ là nơi làm việc thiện sao?”

Trong khoảng trăm năm nay, số lượng quỷ ở địa phủ tăng lên rất nhanh, ý thức cũng rất là linh tinh, mỗi ngày đều có mấy việc như đại tiểu tiện linh tinh, ném hạt dưa vỏ trái cây bừa bãi, tình hình ngày càng nghiêm trọng. Vì vậy Diêm Vương đã ra một phúc lợi, nếu quỷ không đi đầu thai có thể đến làm một số việc như công nhân môi trường, dọn dẹp quét tước, chờ tích lũy đến một giá trị nào đó, có thể xin với địa phủ cho lên dương gian thăm người thân. Đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng sau đó có rất nhiều quỷ lên đến dương gian thì vui đến mức quên cả trời đất, không muốn về địa phủ nữa. Giống như nữ quỷ này.

“Cô định khi nào sẽ về?” Dương Miên Miên hỏi.

“Tôi…” Nữ quỷ do dự, ánh mắt lặng lẽ xuyên qua cửa sổ nhìn về nhà hàng đồ ăn Trung Quốc đối diện, trên mặt là một chút không đành lòng.

Dương Miên Miên nhìn theo, phát hiện ở cửa nhà ăn có một tiểu soái ca đang đóng gói đồ ăn. Anh chàng này mày rậm mắt to, nhìn dưới ánh mặt trời lại càng đẹp trai hơn.

“Đẹp trai không?”

Nữ quỷ theo bản năng gật đầu: ”Đẹp!”

“Thích không?”

Nữ quỷ lại gật đầu: ”Thích!”

Dương Miên Miên chuyển chủ đề: ”Nhưng mà cô thích cậu ta, cậu ta cũng không thích cô!”

Dương Miên Miên nhìn nữ quỷ: ”Cô đã chít 20 năm rồi, lại đi thích một cậu trai trẻ như vậy, cô không thấy gánh nặng tâm lý dì cháu sao?”

“Tôi…” Nữ quỷ bị Dương Miên Miên nói, hổ thẹn.

Dương Miên Miên cũng lười nói chuyện thêm: ”Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian nữa!”

“Nhưng mà…” Nữ quỷ lại hướng ánh mắt trông mong về phía cậu trai kia.

Cậu đóng đồ ăn xong, đưa cho khách quen, mỉm cười cùng khách nói gì đấy, hai lúm đồng tiền hiện ra, rất giống nam thần trong trường lúc trước của cô. Thấy Dương Miên Miên cứng rắn, nữ quỷ bỗng quỳ trước mặt Võ Tiểu Tứ: ”Vị đại ca này, cậu cho tôi ít thời gian đi, tôi thực sự rất thích cậu ấy!”

Nữ quỷ than thở: ”Chắc đại ca đây cũng có người thương, cậu chắc có thể cũng hiểu cảm giác yêu mà không thể nói, chỉ có thể yên lặng đứng xem này của tôi!”

“Tôi…” Võ Tiểu Tứ ngẩn người, hình ảnh Giả tiểu thư hiện lên trong đầu. Cậu có chút không đành lòng. “Hay là cho cô thêm 2 ngày nhé!”

Dương Miên Miên mặt không chút biểu tình nhìn Võ Tiểu Tứ: ”Cậu quyết định chưa?”

Võ Tiểu Tứ do dự nhưng vẫn gật đầu.

Dương Miên Miên bỗng nhiên cười: ”Là cậu tự nói nhé!” Cô chuyển hướng qua nữ quỷ đang khóc: ”Thương lượng nhé, chúng ta đổi soái ca được không?”

Nữ quỷ: ”?”

Dương Miên Miên: ”Cao hơn cậu kia, đẹp trai hơn cậu kia, còn rất phong độ…”

Nữ quỷ: ”ok ok ok”

Võ Tiểu Tứ: ”…”

Chân ái đâu rồi?

Dương Miên Miên nhịn không được cười tươi. Cô vừa rồi còn nghĩ nữ quỷ này chỉ là quịt nợ, không phải oán quỷ, cũng không phải lệ quỷ, muốn kiếm điểm cũng không biết làm sao, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi