CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Thói quen ngày thường của Dương Miên Miên là ngủ ngày cày đêm, tự dưng hôm nay lại làm việc nghỉ ngơi ngược lại, có chút không quen, hôm sau trời mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh. Gà trong thôn vừa gáy sáng, dù sao cũng không ngủ được, cô bèn rời giường, thế mà lúc cô rửa mặt xong ra đến cửa phòng đã gặp người còn dậy sớm hơn cô. Dư Duyên mặc một cây đen, đang chậm rãi từ bờ ruộng bên kia chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lúc này anh không đeo mắt kính, bởi vì bị cận thị nên tiêu cự có chút m.ô.n.g lung mờ mịt, lại kết hợp với gương mặt hơi ửng hồng do vận động, bớt đi vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần thú vị.

Tầm mắt Dương Miên Miên không tự chủ được mà rơi xuống vùng bụng của anh. Nữ quỷ từng nói anh có sau múi.

“Uầy, hai người dậy sớm vậy.” giọng nói quyến rũ của Bạch Vô Thường vang lên đánh gãy suy nghĩ của Dương Miên Miên.

Nhiệt độ ở đây thấp hơn so với trong thành phố khoảng vài độ, đặc biệt là vào buổi sáng, thời tiết lạnh, sương mù lại dày, trên ngọn tóc Bạch Vô Thường vẫn còn dính những giọt sương, không biết tối qua hắn đi chơi ở đâu.

Bạch Vô Thường đi tới: ”Anh phát hiện chỗ này rất thú vị, muốn đi xem không?”

Dương Miên Miên gật đầu: ”Đi!”

Dư Duyên lấy khăn tay ra lau trán, đeo kính lên, cũng đi theo. Hai người đi theo Bạch Vô Thường, thẳng đường tới lối bị chặt cây sau nhà chú Ba.

Bạch Vô Thường nói: ”Tới rồi!”

Giữa sườn núi có một tảng đá lớn, giống như một cái bình đài, có thể đồng thời chứa khoảng mười mấy người, trước đây bị cây cối rậm rạp che khuất, không ai phát hiện ra. Ba người bình thản đứng trên bình đài, Bạch Vô Thường đưng lứng về phía núi, duỗi tay chỉ xuống thôn dưới núi: ”Hai người nhìn xem.”

Dương Miên Miên nhìn theo hướng chỉ. Hôm nay trăng vừa to vừa tròn, giờ tuy đã gần sáng, nhưng ánh trăng vẫn treo trên trời cao, ánh trăng mềm mại chiếu xuống, trong thôn một mảnh an tĩnh bình yên. Ngày mùa đã qua, giờ là lúc nông nhàn hiếm có, mọi người đều đang ngủ say, ngoại trừ tiếng chó sủa và tiếng gà gáy, không có động tĩnh gì khác. Nhìn qua không có gì khác thường. Nhưng Dương Miên Miên lại nhíu mày, cảm giác quái dị từ trong lòng chậm rãi tăng lên. Cảnh tượng này quen quá, dường như cô đã thấy ở đâu.

Dư Duyên nhìn về nơi xa, ánh mắt có chút thâm thúy: ”Kết cấu bố cục của thôn giống như đúc thôn trong ảnh xem hôm qua.”

Dương Miên Miên vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng phát hiện ra cảm giác quái dị ở đâu mà tới. Tuy rằng cấu tạo phòng ốc không giống nhau, nhưng vị trí quả thật là y hệt. Thâm chí khoảng cách đến chân núi cũng không khác biệt, nếu đem thôn này đặt vào trong ảnh, có thể khớp đến 80%. Những ngôi nhà trong thôn cơ bản là đã được quy hoạch tốt, đời này qua đời nọ, cho nên sau này có sửa sang lại nhà, nhà mới cũng hầu hết là nằm ngay trên nền nhà cũ. Qua bao nhiêu năm, từ nhà tranh phát triển lên nhà lầu, vị trí của những ngôi nhà cơ bản là không thay đổi. Thêm nữa, từ lúc cô ra khỏi thôn đã mười mấy năm, số gia đình trong thôn hình như vẫn không đổi, từng nhà cũng chỉ độc đinh, cho nên số phòng cũng y nguyên như vậy. Đúng là quái lạ. Ngoại trừ nhà họ Dương, lứa ba Dương có nhiều huynh đệ, miếng đất này là lúc chuyển ra ở riêng, người nhà chú Ba tìm thôn trưởng phê duyệt, trước đó chỗ này chỉ là một mảnh đất trống. Không hiểu vì sao, Dương Miên Miên bỗng nhớ tới vị thầy bói mù đã xem mệnh cho cô có nói một câu, mạng của bọn họ đều là mượn của trời, cho nên số mạng mới quái dị như vậy. Ba của cô ốm yếu bệnh tật, cô thì lại là bát tự cực dương, đã định là số mệnh ngũ tệ tam khuyết. Chẵng nhẽ những việc này đã sớm được sắp xếp rồi sao?

Dương Miên Miên nhìn thôn nhỏ an bình dưới chân núi, bỗng nhiên cảm giác một chút cảm xúc không rõ quanh quẩn nơi trái tim, giống như có một bàn tay vô hình nào đó điều khiển cuộc sống của mình. Hơn hai mươi năm qua cô vẫn được chăng hay chớ, nay tự dưng có chút bất phục. Dư Duyên nghiêng đầu nhìn Dương Miên Miên, nhạy bén phát hiện cảm xúc đối phương biến hóa, anh hơi rũ mắt, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Dương Miên Miên, im lặng an ủi.

Anh thấy cảnh sát ở Đội lúc an ủi mèo xù lông đều làm như vậy.

Bạch Vô Thường đứng ở sau hai người, không tiếng động toét miệng.

“Bức ảnh đó có lẽ là được chụp ở bên kia, vừa đúng đối diện với vị trí này của chúng ta.” Bạch Vô Thường chỉ vào một chỗ ở chân núi, nói.

Dương Miên Miên theo tay hắn nhìn lại, là chỗ bọn họ dừng xe hôm qua.

“Chúng ta đang đứng trên cái gì vậy?” Dương Miên Miên nói xong nghĩ một chút, lúc xem ảnh cô cũng không để ý nhiều nên giờ cũng không có ấn tượng gì.

“Là một bình đài bằng gỗ.” Dư Duyên tiếp lời: ”Từ chân núi đi lên, bình đài được lập trên một cây gỗ lớn, cao tới đỉnh núi.”

Dư Duyên nói xong, dừng một chút: ”Có thể lá một giàn tế.”

Giàn tế! Dương Miên Miên trong lòng nhảy dựng, lúc Dư Duyên miêu tả, cô cũng nghĩ ngay tới từ này. Cô bỗng nghĩ tới phong tục Vu tộc mà Bạch Vô Thường nói, so sánh cùng hôn lễ sắp tới, có một số việc đã rõ như ban ngày.

“Em đừng quá lo lắng.” Nhận thấy Dương Miên Miên bất an, Bạch Vô Thường nhún vai nói: ”Đa số Vu tộc nhân đều sẽ là vì kỳ thần, sẽ không làm tổn hại con ngườ.i”

Dương Miên Miên vẫn không yên tâm: ”Còn thiểu số thì sao?”

Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo, giọng nói của Bạch Vô Thường vang lên nhẹ nhàng: ”An định vong linh.”

Lúc ba người xuống núi, mọi người trong thôn đã dậy. Thím Ba đang quét sân, ngày mai là ngày thành hôn của con trai, theo tập tục, hôm nay hàng xóm láng giềng sẽ tới chơi nhà, cùng mọi người sắp xếp chuẩn bị. Nhìn thấy ba người xuống núi, thím Ba liền kêu họ đi ăn sáng. Bữa sáng là kiểu đơn giản thanh đạm, cháo rau và trứng luộc, nhưng cháo lại rất thơm, trứng gà cũng vừa chín tới, màn thầu tầm thường cũng thơm ngọt vô cùng. Tuy thanh đạm nhưng đều là mỹ vị. Dương Miên Miên đã lâu không được ăn bữa sáng mang hương vị quê nhà như vậy, ăn liền hai bát cháo.

Thím Ba thấy Dương Miên Miên ăn uống vui vẻ, cười nói: ”Bữa sáng hôm nay là Tiểu Tịnh dậy sớm nấu, ngon hơn thím làm nhiều.”

Dương Miên Miên vẫn bưng chén cháo: ”Chị dâu dậy sớm thế sao ạ?”

Nhắc đến con dâu, thím Ba cười càng tươi: ”Chị dâu con chắc là cùng Thiết Trụ đi phơi lúa rồi, thêm một ngày nữa là có thể cất vào kho rồi. Cháu xem, con dâu mới, ai lại bắt làm mấy việc này chứ, nhưng là Tiểu Tịnh hiếu thuận, nói thế nào cũng không ngăn được, đứa nhỏ này, thật đúng là…”

Lời nói của thím Ba tuy là oán trách nhưng ý cười trong mắt lại không giấu được. Dương Miên Miên không lên tiếng, nếu chị dâu cần cù chăm chỉ như lời thím ba, chắc sẽ không phải là yêu nhân.

Dương Miên Miên mới buông chén đã thấy thím ba xách chổi đi về phía trên núi, cô liền vội hỏi: ”Thím đi đâu vậy?”

Thím ba vừa đi vừa nói: ”Ngày mai phải lên đây kính thần, thím lên chỗ sườn núi quét dọn chút.”

Dương Miên Miên sửng sốt: ”Sao lại chọn địa điểm đấy vậy thím?”

Thím ba giải thích: ”Là do Tiểu Tịnh chọn, thấy bảo lên trên cao bái thần mới có thành ý. Ngẫm lại cũng thấy đúng.” Bà lại thở dài: ”Tiểu Tịnh đúng là gì cũng tốt, vừa chăm chỉ lại hiếu thuận, chí là tập tục ở quê nó cũng quá là lằng nhằng đi. Cũng may là kết hôn xong sẽ thành người nhà họ Dương rồi, có phiền cũng chỉ có lần này thôi.”

Dương Miên Miên nghe xong lại cười không đứng dậy,

“Thím Ba, chúng cháu ăn xong rồi, cháu cũng lên sân phơi xem xem.” Trong lòng có tâm sự, Dương Miên Miên rửa chén xong liền gấp gáp ra cửa.

Thím Ba cười cười, dặn dò: ”Cháu đi xem Tiểu Tịnh đúng không, da mặt nó mỏng, cháu đừng có trêu nó.”

Dương Miên Miên nhíu mày, ra cửa. Có thể nói, cả nhà thím Ba đều cực kì vừa lòng người con dâu này. Hy vọng sau này không phát sinh chuyện gì.

Dư Duyên về phòng thay quần áo, Dương Miên Miên cùng Bạch Vô Thường đi lên sân phơi.

Lúc này vẫn còn sớm, người trên sân phơi không nhiều lắm, cách thật xa, Dương Miên Miên nhìn một cái đã thấy Dương Hạ, đối diện hắn một cô gái mặc áo thun quần jean, chắc là cô dâu mới của Dương Hạ.

Bởi vì cô ấy đưa lưng về phía này, Dương Miên Miên nhìn không được mặt đối phương, nhưng nhìn vóc dáng có vẻ là một người dáng vẻ tầm trung, hơi gầy.

“Miên Miên.” Đang nói chuyện cùng vợ, Dương Hạ thấy Dương Miên Miên, vẫy vẫy tay với bọn họ.

Dương Miên Miên lại đến gần hai bước, chị dâu cũng vừa lúc quay đầu, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

“Chào mọi người, chị là Lâu Tịnh.” Chị dâu hào sảng chào hỏi, nhưng vành tai hơi phiếm hồng, thoạt nhìn chính xác là tính cách có chút thẹn thùng.

Dương Miên Miên nhấp miệng lộ ra một đôi ngọt ngào, má lúm đồng tiền, thức thời chào hai tiếng tẩu tử.

Chỉ hai tiếng này thôi mà Lâu Tịnh ngượng chín mặt, cả mặt liền đỏ hồng lên. Lúc Lâu Tịnh hơi cúi đầu xuống, Dương Miên Miên không dấu vết đánh giá đối phương. Không phải là kiểu diện mạo nhìn thấy đã kinh diễm, nhưng lại làm người nhìn thấy thật thoải mái, lúc không nói chuyện khóe miệng cũng hơi giơ lên, bình thường có vẻ cũng là một người hay cười. Cô gái lẳng lặng đứng đó, khí chất sạch sẽ, như gió núi sáng sớm đầu thu.

Nhu hòa, sảng khoái.

Dương Miên Miên bỗng dưng hiểu được vì sao cô gái này lại được cả nhà thím Ba yêu thích. Đúng là người làm người khác vừa nhìn đã thích. Dương Miên Miên đang muốn quay đầu hỏi Bạch Vô Thường một chút, lại thấy hắn đang ngẩn người. Dương Miên Miên sửng sốt. Trước giờ cô thấy Bạch Vô Thường luôn là một bộ dáng nhơi nhởi, là người đi giữa rừng hoa không để dính một chiếc lá, cô chưa thấy bộ dạng này của hắn bao giờ.

Vừa ẩn nhẫn vừa đau thương.

Dư Duyên thay quần áo xong, theo thói quen định lấy điện thoại ra xem có mail cá nhân nào không.

“Đing Đing” - Lúc này, điện thoại bỗng hiện ra tin tức có thông báo, là của trang tin y học anh follow.

Dư Duyên vừa sửa lại cổ áo, vừa click mở mail.

“Di thể quyên tặng của học viên Y học Nam Đại biến mất không rõ nguyên nhân.”

Phía sau lại có thêm ảnh, Dư Duyên sửa lại cổ tay áo, nhìn bức ảnh thật lâu, không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi