CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Dương Miên Miên chậm rãi đi qua, kéo Lâu Tịnh vẫn quỳ trên mặt đất dậy: “Chị dâu, mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, Thiết Trụ ca nếu biết sẽ đau lòng.”

Lâu Tịnh vẻ mặt vẫn ngây ngốc, được cô kéo lên, cũng không để ý tới trên cát phục của mình bị in hai dấu tay mờ mờ.

Cảm giác váy ướt rất không thoải mái, Dương Miên Miên nhấp môi, buông Lâu Tịnh ra, đặt m.ô.n.g lên giường ngồi cùng Đại Thánh Nữ. Âm khí dưới giường run rẩy một chút, vang lên tiếng xèo xèo như cái gì bị nướng, chỗ giường đá tiếp xúc với Dương Miên Miên có một ít khói đen tràn ra. Dương Miên Miên giống như không phát hiện ra, vẫn tự nhiên vẩy vẩy tóc mái bị ướt trên trán, nhìn Lâu Tịnh nói: ”Thiết Trụ ca có nói về thôn nhỏ ở Bắc Sơn, em khá là tò mò, các chị học như thế nào vây? Cũng học khoa học tự nhiên sao?”

Lâu Tịnh nói: ”Vu tộc bọn chị vẫn luôn làm bạn cùng núi rừng, rất ít xuất sơn, học hành chữ nghĩa trong tộc đều là do lão tộc trưởng dạy cho.”

Dương Miên Miên nhướng mày: ”Vậy bọn chị đến cả phổ cập giáo dục đến năm lớp 9 cũng chưa được tiếp thu sao?”

Lâu Tịnh lắc đầu: ”Trưởng lão là người bác học nhất thế gian này.”

“À, vậy chị cũng biết bảng cửu chương chứ?”

Lâu Tịnh ngẩn ra, lắc đầu.

Dương Miên Miên nhịn không được chép miệng: ”Chị đến cả kiến thức sơ đẳng của học sinh tiểu học cũng không biết, thế mà lại nói tộc trưởng của chị kiến thức uyên thâm bác học nhất trên đời?”

“Chị…” Lâu Tịnh đỏ mặt, thấy Dương Miên Miên nói như thế là không tôn  trọng trưởng lão, nhưng cái bảng cửu chương gì đó, đúng là cô không biết thật.

“Hơn nữa em cũng rất tò mò.” Dương Miên Miên tròng mắt dịch chuyển: ”Vu tộc các chị hàng năm đều không xuất sơn, đều là trach nam trạch nữ, vậy bọn chị làm sao tìm được đối tượng kết hôn, hay là đều giống như chị, có thể xuống núi mấy chuyến, tình cờ gặp gỡ thôi?”

“Vu tộc bọn chị nghiêm ngặt quy định không được thông hôn cung ngoại tộc, chị…Chị cùng A Hạ thành hôn cũng coi như là vi phạm tộc quy.”

Lâu Tịnh nói đến đây, chột dạ nhìn Đại Thánh Nữ, nói: ”Nhưng chị xuất sơn là do đã hạ quẻ, thấy thần linh cảnh báo ở đây có biến cố, cây cổ trấn hồn trăm năm nay sẽ bị hủy, ác linh hiến tế sẽ mượn cơ hội gây sóng gió. Chị cũng không ngờ sẽ gặp được A Hạ...”

Lâu Tịnh đỏ mặt, nói:”Chị vốn định sẽ giải quyết chuyện này xong, quay về lãnh phạt, cũng từ chức Thánh Nữ.”

“…”

Dương Miên Miên cạn lời, trợn mắt:”Cho nên nói vô văn hóa có thể hại c.h.ế.t người là vậy đó. Đây là cái loại quy củ gì vậy. Ngần nấy năm nay mọi người vẫn tuân theo, tiêu hao tài nguyên nội tộc không nói, nhiều thế hệ như vậy rồi, bọn chị vẫn là kết hôn cùng người có quan hệ huyết thống sao? Chị có biết không, họ hàng gần kết hôn sẽ sinh ra con cái c.h.ế.t yểu, dị tật. Khó trách tại sao Vu tộc bọn chị giờ lại thành bộ dáng như vậy”

“Chị…”

Lâu Tịnh nghe Dương Miên Miên nói, sửng sốt. Trước kia, Vu tộc không như vậy. Vu Tộc chia làm hai nhánh là Vu và Thủ. Vu là những người vu lực xuất chúng, bọn họ tập bặc thệ chi thuật, có thể nhương tai chuyển họa, còn Thủ - vu lực thấp kém, chủ yếu phụ trách về vật chất và bảo vệ toàn bộ tộc.

“Thủ” không bị hạn chế quá nhiều, có thể thông hôn cùng người thường, nhưng sau khi kết hôn sinh con, họ sẽ mang con về tộc để nuôi dạy chung, sau này bọn nhỏ lớn lên, lại chọn những đứa có vu lực xuất chúng, còn những đứa có vu lực thấp kém hơn sẽ tiếp tục duy trì vận mệnh như cha mẹ của chúng. Lúc đó, tuy rằng dân số Vu tộc không nhiều, nhưng con trẻ lớn lên đều khỏe mạnh, cũng có thẻ coi là phồn vinh hưng thịnh.

Cho đến 300 năm trước, Thánh nữ phản bội Vu tộc, thiếu chút nữa hủy hoại toàn bộ Vu tộc. Vu tộc chịu ảnh hưởng nặng nề, tộc trưởng liền ra lệnh một bộ phận Thủ ở lại trấn thủ nơi này, còn những người khác toàn bộ di chuyển về Bắc Sơn, cũng duy trì quy tắc không được thông hôn cùng người ngoại tộc. Từ đó, tộc nhân ngày càng ít, tuy rằng tộc trưởng cổ vũ tộc nhân sinh thật nhiều con, làm Vu tộc lớn mạnh trở lại, nhưng hiệu quả cũng không có mấy. Đặc biệt, từ vài thập niên trở lại đây, những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên khỏe mạnh ngày càng ít, giống như lời Dương Miên Miên nói, phần lớn con trẻ sinh ra đều dị dạng, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã qua đời. Nghĩ đến đàn trẻ con tàn tật, sinh mệnh đáng thương, Lâu Tịnh trầm mặc.

“Cô nói rất đúng.” Qua thật lâu, cuối cùng cũng có một giọng nói đồng tình với Dương Miên Miên, giọng nói này xuất phát từ bên cạnh cô, trên giường đá.

“Chùn chân bó gối là chướng ngại lớn nhất của bọn ta.” Đại Thánh Nữ ngẩng đầu nhìn miệng giếng trên đỉnh đầu, nhìn bên ngoài tranh tối tranh sáng, “Khi đó Vu tộc cũng giống như chúng ta ở trong động như thế này, cho rằng những gì mình nhìn thấy chính là mọi thứ thiên địa. Ta và tỷ tỷ từ nhỏ vu lực xuất chúng, tất nhiên bị coi thành Thánh Nữ đời tiếp theo mà bồi dưỡng, quanh chúng ta ngoại trừ tán dương vẫn là tán dương, ta lúc ấy cho rằng cuộc sống tươi đẹp nhất chính là như vậy, cho đến khi cùng tỷ tỷ cùng nhau xuất sơn, thấy thế giới bên ngoài……”

Đại Thánh Nữ tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên mơ hồ, “Thế gian này mỹ diệu như thế, ta đến trong mơ cũng không thể tưởng tượng ra được những thứ như vậy, ta cùng tỷ tỷ dễ dàng bị thế gian phồn hoa che mắt……”

Đại Thánh Nữ thu hồi tâm tư, thở dài một hơi nói: “Đáng tiếc lúc đó, ngọa trừ những người lương thiện còn có những con sói đội lốt dê, do vậy tỷ tỷ bị những người tâm tư ác độc mê hoặc, làm cho Vu tộc suýt nữa bị hủy trong một sớm một chiều.”

Lâu Tịnh là lần đầu tiên chính tai nghe chuyện này, cô lặng im ở một bên không nói chuyện, trong lòng lại nổi lên gió lớn.

Tuy rằng Đại Thánh Nữ nói nhẹ nhàng bâng quơ, cô lại có thể dễ dàng tưởng tượng trong đó đã trải qua nhiều ít khúc chiết. Cô cũng có thể lý giải vì sao tộc trưởng tuyên bố quy tắc kia, nhưng lúc này cũng nhịn không được đột nhiên có chút tâm tư khác.

Tộc nhân điêu tàn, chẳng lẽ thật sự không phải sự trừng phạt của thần linh, mà là do một tay bọn họ gây nên sao?

“Quỷ thông suốt như bà quả thật khó tìm.” Dương Miên Miên nhảy xuống khỏi giường đá, vừa rồi lúc Đại Thánh Nữ nói về đoạn quá khứ kia, không biết là việc nào làm ác linh đột nhiên xúc động, âm khí bạo động, đến cả giường đá đều đang rung động.

Hai chân Dương Miên Miên vừa đặt xuống đất, phía sau liền phát ra phanh một tiếng vang lớn, có hòn đá vụt sát qua gương mặt cô, may mà Lâu Tịnh tay mắt lanh lẹ kéo cô một cái, bằng không giờ cô đã bị dính lên tảng đá phía sau rồi.

Dương Miên Miên xoay người, phát hiện giường đá đã bị chấn nát, hắc khí nồng nặc theo khe vỡ bay ra ngoài, nhanh chóng ngưng tụ thành một hình người, khuôn mặt cùng Đại Thánh Nữ có vài phần tương tự, chỉ là mặt mày che kín hung khí lệ khí.

Nàng liền đứng cạnh bộ xương của Đại Thánh nữ vì giường đá bị chấn vỡ mà đã rơi xuống dưới, vẻ mặt đầy hận ý: “Lâu Tinh cô đừng ra vẻ đàng hoàng, lúc trước người Phan Thừa Nhạc coi trọng chính là cô, nếu không phải cô nói muốn cẩn tuân tộc huấn không thể thông hôn cùng người ngoại tộc, làm sao tôi lại giúp cô đi cự tuyệt hắn ta? Vậy cũng sẽ không bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa đi trong sạch. Còn cô thì sao? Hừ! Cô luôn miệng nói cẩn tuân tộc huấn, cuối cùng làm cái gì? Không phải cũng là yêu một nam nhân ngoại tộc sao, ha…… Ha ha……”

Đại Thánh Nữ Lâu Tinh đau thương nhìn tỷ tỷ Lâu Nguyệt: “Em thật sự không biết sẽ là như thế này, em trước giờ không hề nghĩ sẽ hại chị.”

“Đúng rồi, cô không hại tôi! Cô chỉ là tàn nhẫn hơn tôi thôi, có thể buông bỏ tình lang, thừa dịp tôi sinh con mà kế thừa chức Thánh Nữ. Vinh quang như thế, luận vu lực tôi không kém cô, luận thủ đoạn gan dạ sáng suốt tôi hơn cô trăm ngàn lần, dựa vào gì mà chức Thánh Nữ cuối cùng lại là của cô? Vì sao? Rõ ràng tôi mời là ngươi thích hợp nhất!”

Lâu Tinh nói: “Lúc trước Phan Thừa Nhạc phái người đột nhập vào Vu tộc, vừa lúc hồn Thánh Nữ nhiệm kì trước về, em bất đắc dĩ mới hồi tộc tiếp nhận chức vị Đại Thánh Nữ, nếu chị muốn, em có thể trả lại cho cho chị.”

“Ai thèm!” Một trận âm phong xôn xao thổi quét nửa cái sơn động, đem thi cốt của Lâu Tinh thổi lăn lăn đầy đất, bộ cát phục Đại Thánh Nữ không có bạch cốt chống đỡ rơi xuống đất.

Ngón tay Lâu Nguyệt vừa động, âm khí thổi bay bộ đồ Đại Thánh Nữ bay tới trước mắt cô, cô vươn ra ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo cát phục một chút, ánh mắt mê luyến: “cát phục này thật đẹp, nếu có thể mặc ở trên người tôi nhất định là xinh đẹp cực kỳ.”

Lâu Nguyệt nỉ non, ánh mắt mê ly, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ là lâm vào khung cảnh tưởng tượng tươi đẹp, nhưng bà nhanh chóng phản ứng lại, hồng quang trong đáy mắt còn nồng đậm hơn lúc nãy.

Đây là dấu hiệu lệ khí hóa sát.

Dương Miên Miên nhấp môi, ngón tay dần di chuyển lại gần đùi, ở đó quấn lấy một cây roi màu đen.

“Vụt!” âm khí ngưng hình giống như một cái đao sắc, đem cát phục xé thành hai nửa, không có âm khí chống đỡ, cát phục liền rơi xuống ở trên mặt đất, thành hai khối vải rách.

“Cô cho rằng đồ cô dùng rồi tôi sẽ dùng lại sao?” Lâu Nguyệt cuồng loạn, “Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự đoạt tới, không cần người khác bố thí. Cô cho rằng sơn động này ngăn được tôi? Tôi sắp ra ngoài rồi, tôi sẽ làm cho cả Vu tộc chôn cùng tôi.”

Lâu Nguyệt bùng nổ không hề báo động trước, âm khí ngưng hình giống như hai sợi dây, bay về phía Lâu Tinh. Lâu Tinh cũng là linh thể, nếu bị âm sát khí chạm vào, linh thể sợ là sẽ chịu bị thương nặng.

“Đại Thánh Nữ cẩn thận!” Lâu Tịnh hét lớn một tiếng, ngón tay kết ấn, dẫn một tia chớp tử đỉnh động xuống, đánh lên âm khí. Âm sát khí bị đánh tan, nhanh chóng hợp lại, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc này, Lâu Tinh đã kịp phản ứng lại, triển khai kết ấn phức tạp, âm sát khí còn chưa kịp đụng vào trên người cô liền toàn bộ tiêu tán.

Lâu Tịnh vẻ mặt sùng bái, vu lực của Đại Thánh Nữ quả nhiên không phải ở mức người bình thường có thể đạt tới.

Nhưng mà lúc này Lâu Nguyệt lại là nhịn không được cười ha ha: “Lâu Tinh, sức lực cô hiện tại cũng chỉ đến mức này thôi sao? Haha, cô đang gãi ngứa cho mèo sao.”

Lâu Tinh nhấp miệng, mày nhíu thật chặt.

Mấy năm nay, cô vẫn luôn dùng vu lực hóa giải oán khí của Lâu Nguyệt, lại không nghĩ đến hơn ba trăm năm nỗ lực lại không có một chút hiệu quả, dù bị trấn thủ nơi đây đã hơn 300 năm, lệ khí của Lâu Nguyệt so trước kia còn sâu nặng hơn. Lại do thân thể của cô sớm đã hóa thành bạch cốt, lúc này cô cũng chỉ là một sợi hồn thể, vu lực cảm giác không bằng trước kia.

vu lực của Lâu Nguyệt không thua bà, hiện tại lại có âm sát khí thúc giục, một bên giảm bên kia tăng, nếu cứ như thế này, vây khốn Lâu Nguyệt sợ là khó càng thêm khó, trừ phi……

Không đợi bà quyết định, âm khí quanh thân Lâu Nguyệt đã lại một lần ngưng tụ thành thật thể, nhưng lần này đối tượng công kích lại không phải là bà.

Lâu Tịnh vừa rồi hỗ trợ đã chọc giận Lâu Nguyệt, âm khí bàng bạc thổi quét đến, quỷ khí dày đặc, tựa hồ là muốn đem người kéo vào địa ngục Cửu U, mặt Lâu Tịnh nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Vút!” Tiếng xé gió vang.

Dương Miên Miên vung roi dài, đả hồn tiên nháy mắt đem âm khí ngưng thật quỷ thủ chặt thành hai đoạn, quỷ thủ kia còn chưa kịp dung hợp, Dương Miên Miên trở tay lần nữa, quỷ thủ bị đánh đến cái chia năm xẻ bảy.

Âm khí tựa hồ nhận thấy được gặp được đối thủ, đang muốn chuồn, kết quả còn chưa lui được khoảng cách bàn tay, đã bị đả hồn tiên nướng xèo xèo.

Lúc trước Dương Miên Miên dùng đả hồn tiên đối phó Đầu chó, kia âm khí tuy rằng nồng đậm, nhưng không giống như Lâu Nguyệt trực tiếp ngưng tụ thành thật thể, dùng nó cũng chỉ có thể để dọa sợ mà thôi, nhưng hiện tại, ngược lại là vừa lúc đụng vào họng súng.

“Đánh nhau thì đánh nhau, dương đông kích tây có xấu hổ hay không.”

Dương Miên Miên một chân đạp lên khối đá bên cạnh, chỗ xẻ tà trên sườn xám hình như bị xé rách lúc nhảy xuống, lộ ra một mảng đùi lớn trắng như tuyết, cô một tay chống nạnh một tay giơ roi, bộ dáng kia soái khí giống như một nữ tội phạm.

Đấy là nếu như không để ý đến khuôn mặt mềm trắng mịn dính bùn của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi