CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Lâm gia là phú hào nổi tiếng của trấn trên, Lâm Mậu Thu lúc trẻ làm nhà thầu, lang bạt khắp nơi, sau khi kiếm được ít tiền, mấy năm trước về quê mở một công ty kiến trúc, lắc mình một cái biến thành ông chủ.

Nghe nói ông ta có mấy căn hộ ở thành phố, bình thường cũng ít khi trở về.

Phố đông là một con phố cũ, có chút dấu ấn năm tháng, mặt đường gồ ghề lồi lõm. Nhà họ Lâm ở ngay chỗ ngoặt đầu đường.

Nhà ở đây hầu hết là nhà riêng, tầng dưới làm mặt tiền cửa hiệu, tầng trên làm phòng ở, nhà họ Lâm cũng như vậy.

Dương Miên Miên đứng ở ngã ba nhìn Lâm gia, nhăn mày. Cô chỉ là người ngoài nhìn vào cũng thấy nhà ở giao lộ sẽ không may mắn, khắc người trong nhà, huống chi là người làm trong ngành kiến trúc như Lâm Mậu Thu. Làm kiến trúc kiêng kị nhất chính là phong thủy. Nhà này vừa đúng ở ngã rẽ, nếu đứng ở cửa đối diện đường nhìn ra, sẽ có cảm giác những chiếc xe chạy trên đường sẽ tông thẳng vào nhà, nếu là người bình thường ở đây lâu chắc cũng sẽ bị thần kinh suy nhược, đừng nói là bà Lâm hàng năm ở đây.

Lúc này đã là giữa trưa, lúc ánh mặt trời chói chang nhất, trên ban công những nhà khác đều phơi một ít chăn nệm, chỉ có Lâm gia là kín bưng. Dương Miên Miên đến gần ngôi nhà, cửa hiệu dưới tầng cũng không mở, không biết bên trong có người không. Cô vòng tới mặt sau, phát hiện có một tiểu viện, nhưng cửa cũng đóng chặt. Giờ là ban ngày ban mặt, Dương Miên Miên cũng không nhìn được trong này có gì bất thường không, chỉ là nó quá mức an tĩnh, không chỉ là âm thanh, mà còn cả nhân khí. Nhân khí trong phòng ít đến mức giống như lâu chưa có người ở. Nhưng hôm nay cô có nghe nói mẹ của Lâm Mậu Thu ở nhà này. Lúc Dương Miên Miên đang nghi hoặc, cửa sau bỗng được mở ra. Cô sửng sốt, không kịp phản ứng, tầm mắt chạm vào người phụ nữ mới mở cửa.

Một người phụ nữ trung niên vóc dáng bình thường, rất gầy, da mặt tái nhợt, giống như bị suy dinh dưỡng, da thịt hóp lại, chỉ có cặp mắt mắt kia, cực to, cực đen, nhìn rất dọa người. Cô ôm một bọc chăn trong lòng, nhìn qua có vẻ là một đứa bé.

“Cô là ai?” Người phụ nữ nhìn Dương Miên Miên, giọng nói lại trái ngược với diện mạo, cực kì dễ nghe. Người này tựa hồ cũng chả quan tâm cô là ai, cô còn chưa kịp trả lời đã nói tiếp: ”Vừa rồi tôi đứng ở tầng 2 thấy cô đứng quan sát nhà chúng tôi rất lâu, có chuyện gì sao? Cô đến tìm Mậu Thu à?”

Dương Miên Miên theo bản năng nhìn lướt qua tầng hai, cũng giống phía trước, rèm đều bị kéo kín mít, nên lúc nãy cô không biết được có người đứng trên đấy nhìn cô. Dương Miên Miên chú ý tới người này, lúc nói đến câu cuối, tròng mắt di chuyển, bộ dáng bỗng sinh động hẳn lên.

“Tôi không phải tới tìm Lâm Mậu Thu.” Dương Miên Miên lắc đầu: ”Tôi nghe nói nhà chị có quỷ, đến xem xem.”

“Hóa ra không phải…” Người này thấp giọng nỉ non một chút, con ngươi rũ xuống, biểu cảm bỗng trở nên lạnh nhạt: ”Nhà chúng tôi không cần, cô đi đi.”

Người phụ nữ nói xong lui về, đóng chặt cửa lại.

Từ đầu đến cuối, đứa bé trong lòng chưa hề phát ra tiếng động nào, nếu không phải cô cảm nhận được sinh khí trong bọc chăn, cô cũng tưởng là nó c.h.ế.t rồi. Dương Miên Miên cũng không bất ngờ về việc người phụ nữ cự tuyệt cô, cô cũng chỉ muốn hỏi thăm chút thôi. Lúc cô nhắc đến chuyện Lâm gia có quỷ, trên mặt đối phương hoàn toàn là bình tĩnh, trong lòng cô cũng có chút suy đoán, nhưng giờ còn sớm, chờ tối đến cô sẽ xem lại.

Từ phố Đông, rẽ một cái, đi xuyên qua hai con ngõ nhỏ chính là Thẩm gia, cô đang muốn qua xem thế nào, di động đột nhiên vang lên. Tên người gọi hiển thị là Úc Quảng Bình. Cái ông đạo sĩ nửa mùa này gọi cô làm gì? Chẳng nhẽ là mượn la bàn sao? Dương Miên Miên lòng nghi hoặc, tiếp điện thoại.

“Alo, là Dương đại sư sao? Tôi là Úc Quảng Bình, trước đây chúng ta từng hợp tác ở Tống gia.”

Giọng nói của Úc Quảng Bình tự dưng tha thiết: ”Là thế này, có người liên hệ tôi, muốn tôi ra mặt làm pháp sự, nhưng gần đây tôi lại đang ở Bắc Kinh, không biết Dương đại sư có hứng thú chuyện này không?”

Cô chỉ là tài xế taxi online, pháp sự gì chứ? Chuyện này chuyên nghiệp quá rồi, cô không làm được.

Giọng Dương Miên Miên lãnh đạm: “Không có hứng thú, tôi không làm pháp sự.”

“Chuyện này…Đối phương nôn nóng quá, đã chuyển vào tài khoản của tôi 50 vạn, Dương đại sư có thể qua Phượng trấn xem hộ tôi một chút được không, với năng lực của đại sư, xử lý chuyện này chắc cũng đơn giản thôi, chắc cũng không cần gì đến pháp sự gì gì đấy. Nếu cô đáp ứng, tôi chuyển 50 vạn qua cho cô luôn, cô cân nhắc nhé?”

Dương Miên Miên động lòng: ”Ông nói là chỗ nào Phượng Trấn, Phượng Trấn ở chỗ nào?”

“Phượng Trấn ở huyện Thanh Đàm, nhà 54 phố Đông, nhà Lâm Mậu Thu.”

Dương Miên Miên quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà ở chỗ ngã rẽ chữ T, gật gật đầu: ”Được, tôi đồng ý.”

“Tốt quá!” Úc Quảng Bình đập tay: ”Thù lao này tôi lập tưc chuyển ngay, nhưng Úc mỗ có chút yêu cầu nho nhỏ, không biết Dương đại sư có thể đáp ứng không?”

Úc Quảng Bình dừng một chút, nói tiếp: ”Cô cũng biết rồi đấy, đối phương tìm tôi trước tiên, trong nghề chúng ta kị nhất là chuyền tay công việc, cô xem có thể nói với người ta cô là đệ tử của tôi được không, cũng coi như là lưu lại cho tôi ít phần mặt mũi.”

Dương Miên Miên chưa bao giờ để ý tới hư danh này nọ, lập tức đáp ứng: ”Không thành vấn đề.”

Nhận được sự đồng ý, Úc Quảng Bình vừa lòng cúp điện thoại, Úc Giai lại khó hiểu: ”Ba, chuyện này cũng không tệ, sao ba lại cố ý nhường cho Dương Miên Miên, chúng ta rõ ràng đang ở Phượng Trấn, lái xe qua Thanh Đàm nhiều nhất cũng chỉ mất 1 giờ thôi.”

Úc Quảng Bình cất điện thoại, nhìn con gái, thở dài: ”Việc này con tưởng dễ vậy sao? Con biết lần này Lâm Mậu Thu mời bao nhiêu người không? Ba vừa nhận được tin, Hứa đạo trưởng cũng đến. Dạng gà mờ như chúng ta, người bên kia họ chướng mắt, lúc đấy lại thành ra xấu hổ. Dương Miên Miên thì khác. Cô gái này có bản lĩnh, lại còn trẻ. Cô lại mang thân phận đệ tử của ba đi, nếu làm được chút việc thì cũng có lợi cho tên tuổi của ba, nếu không làm được gì thì cũng không sao. Huống chi Hội giao lưu Đạo Hiệp 3 năm một lần cũng sắp bắt đầu rồi, lần này ba cho Dương Miên Miên một chút ân tình, lúc đấy chẳng phải cô ta sẽ phải để lại cho ba một chút gì đó sao.”

“Ba thật đúng là cáo già.” Úc Giai bừng tỉnh đại ngộ.

Úc Quảng Bình lại coi đây là lời khích lệ, cười haha.

Dương Miên Miên còn không biết mình bị Úc Quảng Bình tính kế, nhìn tin nhắn nhắc nhở 50 vạn đã chuyển vào tài khoản, cực kì vui vẻ.

Ai lại không thích tiền chứ, hơn nữa đối phương mời Úc Quảng Bình tới chứng tỏ trong nhà có vấn đề, cô cũng có cơ hội kiếm được điểm. Ông ta cũng nói thời gian là tối nay, lúc gặp thì nói tên ông ta là được.

Dương Miên Miên thu hồi điện thoại, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai. Bức màn bị vén lên một chút, lộ ra một gương mặt tái nhợt. thấy Dương Miên Miên nhìn lại, người đó lập tức buông bức màn ra. Cô thu hồi ánh mắt, hôm qua lúc nghe ba người kia nói chuyện, cô không thấy nhắc đến nhà họ Lâm có người phụ nữ nào. Hiện tại xem ra việc nhà này có ma hay không còn chưa nói, nhưng người này chắc chắn có vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi