CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Dương Miên Miên gọi điện về Văn phòng Hoàng Quyền, người tiếp điện thoại là giọng nữ.

“Xin chào, đây là Văn phòng Hoàng Quyền, xin hỏi chúng tôi giúp được gì?” Giọng nói rất quen thuộc.

Dương Miên Miên nheo nheo mắt, trong giọng nói có một tia ý cười: “Giả tiểu thư, cô vẫn làm ở đây sao, tôi thấy cô là lễ tân làm việc ở đây lâu nhất đó.”

Người ở đầu dây bên kia nghe Dương Miên Miên nói, dừng một chút, mới nói tiếp: “Cảm ơn Dương tiểu thư khích lệ.” Giọng nói vẫn dễ nghe như vậy, nhưng tựa hồ không trấn định như cũ, lại có thêm chút oán khí.

Dương Miên Miên nghe được ngữ khí này cũng không tức giận, chỉ sợ Giả tiểu thư này tức giận chuyện quỷ đầu chó.

Nghe Võ Tiểu Tứ nói, sau khi Đầu chó quái bị bắt, lũ âm tà tín ngưỡng kia dây dưa với Giả tiểu thư mất một đoạn thời gian. Vì chuyện này, Võ Tiểu Tứ bị đày đi thu nợ ở xa xôi kia vẫn chưa được về..

Kỳ thật cô làm như vậy cũng coi như là giúp Võ Tiểu Tứ, giúp hắn hoàn toàn nhận thức được những người mình tiếp xúc là dạng tồn tại như thế nào, nếu bị đày trở về, hắn còn tình thâm không đổi, cô cũng chúc phúc cho cậu ta.

“Xin hỏi tôi có thể trợ giúp cô chuyện gì không?” Đợi thêm chút, trong điện thoại lại truyền đến giọng Giả tiểu thư dò hỏi một lần, ngữ khí kia tựa hồ là đang nói, không có việc gì thì làm ơn cúp điện thoại đi.

Dương Miên Miên đè nén ý cười xuống, hỏi: “Tôi muốn hỏi chút, tình huống hồn thể không có âm khí cũng không có quỷ khí là sao?”

“Làm phiền cô chờ một lát, tôi giúp cô tra một chút.” Điện thoại bên kia yên lặng một lát, một lát sau giọng Giả tiểu thư lại lần nữa vang lên: “Sau khi kiểm tra, loại tình huống này chỉ có một loại khả năng, theo như lời cô, hồn thể thuộc về sinh hồn, người vẫn chưa chết, là sinh hồn ly thể.”

Sinh hồn? Dương Miên Miên dừng một chút. Cô không phải chưa thấy qua người sống mà sinh hồn ly thể, rất nhiều người bị thương nặng hoặc là hôn mê bất tỉnh đều sẽ có khả năng sinh hồn tạm thời thoát khỏi cơ thể, nhưng là loại sinh hồn này, trạng thái hồn thể sẽ không quá tốt.

Bởi vì ba phách còn lưu lại trong thân thể, ký ức của sinh hồn đều rất ngắn ngủi, không có tư duy hoàn chỉnh, hành động chậm chạp, cho nên lúc sinh hồn trở về cơ thể, phần ký ức lúc sinh hồn rời cơ thể phần lớn đều rất mơ hồ, chỉ giống như giấc mơ.

Huống hồ sinh hồn không thể thoát khỏi cơ thể quá lâu, nếu không cẩn thận có thể thật sự c.h.ế.t đi, sinh hồn biến thành âm hồn.

Nhưng hai ngày nay, người cô nhìn thấy kia rõ ràng không phải tình huống như thế, người nọ thần trí cực kì rõ ràng, thậm chí có thể còn lợi dụng âm dương hỗn độn mà ngưng tụ thành thật thể. Lúc cô lần đầu tiên nhìn thấy cô ta còn bị hiểu nhầm, tưởng cô ta là người sống.

Dương Miên Miên tắt điện thoại, nghi hoặc trong lòng vẫn chưa cởi bỏ được, ngược lại càng sâu.

Bởi vì Thái Hoành An ở lại Lâm gia, Dương Miên Miên sợ nhỡ xảy ra chuyện gì, cô ăn qua loa một chén mì ở nhà hàng nhỏ cạnh lữ quán, chuẩn bị quay lại Lâm gia.

Lúc đi ngang qua lữ quán, cô nhìn thấy chị chủ đang ngồi sau quầy thu ngân. Chị ấy cũng nhìn thấy cô, thân thiện chào hỏi, lục lạc nhỏ xinh vẫn ở trên tay. Dương Miên Miên nhìn lục lạc một chút, vốn đang định rẽ qua Lâm gia, lại bước vào lữ quán.

Cô chỉ vào lục lạc trên tay bà chủ, nói: ”Chị gỡ lục lạc xuống em xem thử.”

“À, đây.” Chị chủ sửng sốt một chút, nhanh chóng cởi lục lạc xuống.

Dương Miên Miên đặt lắc tay trong lòng bàn tay, so sánh, nặng hơn trước một chút, còn sáng hơn một chút, giống như vừa đi bảo dưỡng về.

“Chị có làm gì cái lắc tay này không?” Dương Miên Miên vuốt lắc tay một chút, không nhận ra trên lục lạc có gì khác thường, hiếu kì hỏi.

“Không, chị không làm gì cả.” Chị chủ nghi hoặc, cẩn thận nhìn lắc tay một chút: ”Ủa, hình như hơi khác nhỉ?”

Hôm qua, lúc Dương Miên Miên đưa cho cô, lúc đấy nó ánh lên ánh sáng vàng, lúc này lại thấy hơi hơi ngả màu đồng, bề mặt còn ẩn ẩn chút ánh sáng, giống như những đồ trang sức đắt tiền.

Chị chủ rà soát lại trí nhớ một lần: ”Cũng chỉ có lúc tắm tối qua chị có làm ướt một lần, còn lại đến nước cũng không chạm vào, chẳng lẽ là có phản ứng hóa học với sữa tắm sao? À, đúng rồi, lúc chị gội đầu hình như có nghe thấy tiếng lục lạc kêu, nhưng sau đó lại không nghe thấy gì nữa, nên chị nghĩ là chị nghe nhầm…Hay là chị làm hỏng mất rồi?” Chị chủ có chút lo lắng.

Dương Miên Miên nghe chị chủ nói lắc tay đã kêu, cô vuốt ve lắc tay một chút. Lúc này đã hơn 10 giờ sáng, Mặt trời đã lên cao, Dương Miên Miên đưa lắc tay lên soi dưới ánh Mặt trời, híp mắt nhìn vào trong.

Mắt cô cực kì tốt, cô có thể nhìn thấy phía trong có gì đó đen như mực. Cái này là cô dùng điểm đổi về, lúc nhận được có nhìn kỹ một lần, có thể đảm bảo lúc đó không có khí đen này. Nhìn hắc khí, cô nhớ tới lần trước ở giáo đường cô cũng từng thấy loại âm khí này, nhưng giờ luồng khí bị nhốt trong Trấn hồn linh, cô cũng không cảm nhận được hơi thở của nó, cũng không chắc chắn.

Dương Miên Miên suy đoán, nhịn không được ngừng thở, b.ắ.n một tia dương khí vào trong.

Dương khí gặp được hắc khí, giống như mặt hồ đang yên tĩnh bị ném đá, bọt nước văng khắp nơi. Hắc khí nháy mắt nổ tung, phân tán thành vô số chấm đen nhỏ, còn không kịp chạy trốn đã chạm vào Trần hồn linh. Sau đó…Không có sau đó nữa. Chấm đen bị Trấn hồn linh hấp thu hết. Dương Miên Miên lại cảm thấy lắc tay phản xạ ra một tia sáng, nhìn một chút, cảm thấy lắc tay lại sáng hơn lúc nãy một chút. Dương Miên Miên híp mắt đánh giá, không biết vì sao lại cảm giác như lắc tay vừa được ăn no.

“Đinh.” Di động đã lâu không có động tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng báo tin nhắn. Dương Miên Miên móc di động ra.

“Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến, hôm nay vào 10 giờ 45 phút, bạn đã tiêu diệt một lệ quỷ bị Địa phủ truy nã nhiều năm, đặc biệt khen thưởng bạn 100 điểm tích lũy, mời bạn nhanh chóng kiểm tra tài khoản. Hy vọng bạn tiếp tục cống hiến! - Văn phòng Hoàng quyền”

100 điểm?! Tay Dương Miên Miên cầm di động run lên.

Hạnh phúc tới quá nhanh, khó tin quá. Cô chỉ là lấy 10 điểm đổi lấy một cái lắc tay, sau đó lắc tay tự mình bắt được lệ quỷ. Loại cảm giác này giống như nuôi một em trai, sau đó em trai giúp cô kiếm tiền, rất nhiều tiền.

Dương Miên Miên động lòng, lại nghĩ tới một con đường làm giàu mới, định mở app ra đổi thêm mấy cái Trấn hồn linh. Nhưng cô mở chỗ hồi trước đổi điểm ra, lại thấy hình ảnh Trấn hồn linh xám xịt, phía dưới còn có một dòng chú thích: ”Vật phẩm này thuộc chương trình khuyến mại cho người mới, mua tối đa 2 cái, nếu cần mua thêm, mời xem menu bên phải”

Cô lướt lướt một chút, tìm đến menu. Trên đó có viết: ”Trấn hồn linh, trừ tà, trấn sát, trấn hồn, nam nữ già trẻ đều dùng được, giả 1 đền 10, giá cả:’ 5 năm dương thọ.”

Haha, thôi. Mặt Dương Miên Miên cứng đờ, rời khỏi giao diện mua sắm. Cô liều c.h.ế.t lái xe bắt quỷ như vậy không phải để sống lâu thêm mấy năm sao, lại còn đổi dương thọ? Cũng không biết trên Sổ Sinh Tử, dương thọ của cô còn đủ 5 năm hay không đâu.

Địa phủ đúng là lòng dạ hiểm độc.

Dương Miên Miên nghĩ đến tự dưng kiếm được 100 điểm, cực kì vui vẻ, tâm tình tốt lên vài phần.

Cùng lúc đó, Tương Trần Tử vừa nghỉ ngơi một đêm, mới khôi phục lại vài tia nguyên khí, đang định đến Lâm gia sắp xếp lại một chút, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, dọa người đi đường.

“Ông ơi, ông không sao chứ?” Có mấy người đi qua thấy vậy liền chạy qua hỏi thăm.

Không ai trả lời.

Người kia quýnh lên, vội vàng chụp ảnh up lên weibo, trong miệng nói thầm: ”Chụp ảnh làm chứng cái đã!” Lúc này mới to gan đi lên xem tình hình. Vừa đến gần cậu đã thấy không xong rồi, lão gia tử mặt xanh lét, môi trắng bệch, hít vào nhiều thở ra ít. Lúc này, cậu mới gấp gáp gọi 120.

Tất nhiên là việc này Dương Miên Miên không hề biết.



Trong phong thủy, đường được coi như nước chảy. Nước càng chảy mạnh, càng tụ tài. Xét mặt tiền cửa hiệu này, dòng người nhiều địa phương đi qua, tiền thuê khá cao. Những nơi người qua lại ít, tiền thuê thấp hơn cũng là do vậy. Nhưng mà nhà Lâm gia ở ngay giao lộ chữ T, tuy rằng nước chảy mạnh, nhưng lại giống như dòng nước xiết, quá mức sắc bén, sát khí quá nặng. Giờ sương mù đã tan đi, người đi lại trên đường cũng nhiều lên, sát khí trong phòng cũng đã bị ánh mặt trời chói chang át đi mất.

Lúc Dương Miên Miên trở lại Lâm gia, không biết Lâm Mậu Thu và Liễu Thục Phân đang ở đâu, trong phòng chỉ còn lại Thái Hoành An ngồi trên sô pha, một tay ôm em bé, một tay vụng về thay tã, biểu tình vừa mờ mịt vừa bất lực.

“Bọn họ đâu?” Dương Miên Miên hỏi.

Thái Hoành An dán tã lại, thở dài nhẹ nhóm, lúc này mới chú ý Dương Miên Miên đã trở lại.

“Bọn họ đến thăm bà lão rồi.” Thái Hoành An trả lời, cuối cùng thở dài: ”Nói đi là đi, con cũng mặc kệ.”

Thái Hoành An nhìn kỹ đứa bé, nhịn không được tán thưởng: ”Đứa bé này, Thiên Đình đầy, mục tú thần thanh, phúc mãn doanh thân, là tướng đại phú đại quý.”

Dương Miên Miên nghe cậu ta nói, hỏi: ”Năng lực xem tướng của cậu có đáng tin không?”

Thái Hoành An cho rằng Dương Miên Miên muốn bắt chẹt mình, mặt đỏ lên, tuy rằng tình cách có hơi bánh bèo, nhưng đối với xem tướng cũng có chút kiên trì, ngạnh cổ nói: ”Xem tướng là nghề gia truyền nhà tôi, từ 4 tuổi đã học, nếu không phải dựa vào bản lĩnh này, lúc trước nhập học cũng không được chưởng môn Hỗn Nguyên Tông cho gia nhập tông môn đâu…”

Nói đến đây, giọng nói Thái Hoành An mềm xuống, đáng tiếc không gặp được sư phụ tốt, đến giờ cũng chả học thêm được bản lĩnh gì. Dương Miên Miên nghe Thái Hoành An nói xong, mắt sáng lên: ”Vậy cậu có thể nhìn được đứa bé này có quan hệ huyết thống gì với những người trong nhà này không?”

Thái Hoành An lúc này mới phát hiện ra là lúc nãy mình hiểu nhầm, có chút ngượng ngùng gãi đầu, nói: ”Đứa bé này có quan hệ cha con với Lâm tiên sinh, tướng mạo cũng có chút giống.” Nhớ lại tướng mạo Liễu Thục Phân, Thái Hoành An lắc đầu: ”Bà Lâm thì không có chút giống nào, đứa bé này chắc không phải là con bà ấy.”

Dương Miên Miên đã sớm đoán được, nếu là mẹ ruột làm gì có chuyện ngược đãi con của mình như thế, nhưng mà Lâm Mậu Thu lại chính là cha đứa bé, cô có chút ngoài ý muốn. Từ lúc gặp đến giờ, cô còn không thấy Lâm Mậu Thu nhìn đứa bé lần nào. Việc này lại làm cô nghĩ tới hai em bé quỷ trên vai ông ta, không biết chúng có quan hệ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi