CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Hai người một xác đi đến phòng bệnh, cách tấm kính nhìn đứa bé đang trong lồng kính. Đứa bé bị suy dinh dưỡng, đang được nuôi trong lồng kính. Bọn họ vừa đến, hồn thế Tuyết Phân lập tức xuất hiện. Bạch Vô Thường nhìn thấy cô ấy, lập tức tức giận hừ một tiếng, kì nghỉ của anh, do cô mà lãng phí mất hai ngày, tất nhiên nhìn thấy cô không thể vui rồi.

“Vô Thường lão gia.” Tuyết Phân nhìn thấy Bạch Vô Thường, sợ hãi không dám nhìn thẳng.

“Uống đi.” Bạch Vô Thường không nói lời thừa thãi, không biết từ lúc nào đã biến ra một ly trà sữa nhỏ, logo viết 3 chữ “Mạnh Thị Đặc Ẩm”, trong góc còn mấy chữ nhỏ: ”Cơ sở thứ 27”. Canh Mạnh Bà đã trở thành mặt hàng kinh doanh của Địa phủ rồi sao.

Tuyết Phân đã không còn chấp niệm, không chút do dự uống hết canh Mạnh Bà. Thấy thái độ của Tuyết Phân không tệ, sắc mặt Bạch Vô Thường mới tốt lên một chút.

“Quên hết chuyện cũ, sống lại cuộc sống mới. Tội nghiệt của cô, đợi xong kiếp này hãy tính toán. Nếu muốn đến lúc đó chịu ít tội một chút, kiếp này hãy sống tốt, làm nhiều việc thiện, tích nhiều phúc đức, đừng lãng phí cơ hội liều c.h.ế.t mới đoạt được.” Bạch Vô Thường nói xong, khoát tay: ”Đi thôi.”

Tuyết Phân nhắm mắt lại, hồn thể chậm rãi tan đi.

Đứa bé đang trong lồng kính bỗng dưng khóc toáng lên. Y tá nghe thấy, vội vàng chạy đến bế lên dỗ. Dương Miên Miên nhìn đứa trẻ, trong đôi mắt đã không còn cảm giác lạ lùng trước đó.

Đứa bé này, từ bây giờ mới chính thức được gọi là sinh ra.

Bạch Vô Thường đã xong công chuyện, duỗi chân định đi, đã thấy Dương Miên Miên nắm chặt áo thun.

Dương Miên Miên: ”Đại lễ đã bị anh chiếm mất rồi, anh không định đền bù sao?”

Bạch Vô Thường cười xán lạn: ”Tiểu Miên Miên, em khách khí quá, so đo với cả Bạch ca ca sao? Thứ này dù sao em cũng không dùng được, anh giúp em chút thì có sao?”

Dương Miên Miên không buông tay, mặt không chút cảm xúc: ”Anh chiếm tiện nghi của em!”

Cô vừa nói xong, đúng lúc có hai người đi qua, nghe cô nói như vậy, lại thấy bộ dáng Bạch Vô Thường ăn mặc như lưu manh, lập tức đổi thành vẻ mặt tàn khốc.

“Cô gái à, tên này khi dễ cô sao?” Người nói câu này là một phụ nữ trung niên trông cực kì khỏe mạnh. Người con cũng tầm bằng tuổi Dương Miên Miên, không cần hỏi han gì, nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Vô Thường: ”Cô nhanh chạy đi gọi cảnh sát đi, tôi giúp cô giữ hắn lại.”

Dương Miên Miên ngẩn người, đang muốn nói rõ, bỗng nhiên có một giọng nữ chen vào.

“Bạch tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”

Dương Miên Miên nhìn qua, là một người phụ nữ trẻ tuổi cực kì xinh đẹp, tóc dài mềm mại, cả người tỏa ra khí chất phong độ trí thức.

Dương Miên Miên nhìn đến người này, cảm giác có chút quen thuộc.

Cô ta nhanh chóng đi đến, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mọi người một lần.

Dương Miên Miên chú ý thấy lúc cô ta nhìn thấy Dư Duyên, ánh mắt sáng rực lên một chút, cuối cùng nhìn người phụ nữ trung niên, con ngươi rũ xuống: ”Bạch tiên sinh là người học thức uyên bác, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy, hai người có hiểu lầm gì sao?”

Giọng nói cô nhàn nhạt, nhưng lộ ra sự sắc bén, giống như tiểu thư thế gia, khí độ bất phàm, cả người lộ ra cảm giác ưu việt.

Nhưng người phụ nữ trung niên lại không để lại mặt mũi cho cô: ”Hiểu lầm gì được chứ, tôi rõ ràng nghe thấy cô gái này nói tiểu tử thúi này chiếm tiện nghi của cô ấy. Cô đừng nói gì mà học giả. Thời nay đi ra ngoài đường, hỏi 10 người, thì 9 người là sinh viên, có gì hiếm chứ.”

Nữ nhân giật giật khóe miệng, không nghĩ sẽ gặp phải phản ứng như vậy, đành phải chuyển mục tiêu qua Dương Miên Miên: ”Vị tiểu thư này, chắc có hiểu lầm rồi. Bạch tiên sinh không phải loại người như vậy, tôi đây có thể làm chứng.”

Dương Miên Miên không tự giác hạ mi, không biết Bạch Vô Thường này dùng bùa chú gì, có thể làm đối phương bỏ qua một thân quần áo sặc sỡ lòe loẹt nhìn ra “nét đẹp nội tâm” của hắn.

Thấy Dương Miên Miên không nói, nữ nhân lại nói: “Tôi la Thẩm Lam, là người Thẩm gia ở trấn trên, cô có thể hỏi qua chút, người Thẩm gia trước nay đều coi trọng danh dự, tôi có thể lấy danh dự ra đảm bảo về nhân phẩm của người này.”

Dương Miên Miên nghe được người này nhắc đến Thẩm gia, trong lòng nhảy dựng, nhẹ nhàng nhìn qua Bạch Vô Thường, đối phương lại giả vờ làm ngơ, không dám nhìn lại.

“Thẩm Vãn Du là gì của cô?” Dương Miên Miên hỏi.

“Đó là dì của tôi.” Thẩm Lam thấy Dương Miên Miên cũng biết người Thẩm gia, biểu tình tức khắc nhẹ nhàng lên.

Người nắm tay Bạch Vô Thường đương nhiên cũng biết Thẩm gia, liền buông lỏng tay Bạch Vô Thường ra.

Dì? Dương Miên Miên thấy thật là trùng hợp. Nếu Thẩm Vãn Du kia thực sự là chị em của mẹ cô, thì cũng là dì của cô?

Dương Miên Miên: “Vậy cho hỏi mẹ cô là ai?”

“Người Thẩm gia đều theo họ mẹ, mẹ của tôi là Thẩm Vãn Tình.”

Dương Miên Miên: “……”

Thẩm Vãn Tình không phải cũng là mẹ cô sao?

“Hay là vậy đi? Tôi làm chủ, mời hai người một bữa cơm, coi như hóa giải hiểu lầm.” Thẩm Lam nhìn thoáng qua Bạch Vô Thường, trên mặt hiện lên một tia e lệ: “Đúng lúc tôi với Bạch tiên sinh đây trước đây có thảo luận về lịch sử thuật bí vẫn chưa xong, nhân cơ hội này, chúng ta thảo luận thêm đi.”

Dương Miên Miên nhìn về phía Bạch Vô Thường, lão yêu quái này chứng kiến lịch sử thay đổi, lại dùng hiểu biết này đi lừa nữ hài tử, thật là không biết xấu hổ.

“Không cần, không có gì hiểu lầm, đây là bạn tôi, chúng tôi đùa chút thôi.” Trước lời mời của mỹ nữ, Bạch Vô Thường không chút động tâm.

Vừa lúc thang máy tới, anh ta kéo Dương Miên Miên chạy nhanh vào thang máy, động tác này có chút giống chạy trối chết.

Dương Miên Miên: “……”

“Haizz!” Người phụ nữ trung niên ngẩn người, nhìn thang máy chậm rãi đóng lại, theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Lam bên cạnh.

Lại thấy Thẩm Lam mặt âm trầm, làm gì còn bộ dáng thông tình đạt lý hồi nãy.

Dương Miên Miên bị lôi kéo vào thang máy còn có chút nghi hoặc, Bạch Vô Thường - người không có việc gì sẽ hái hoa bỉ ngạn tặng phụ nữ lại sợ nữ nhân sao.

Thấy Thẩm Lam không theo vào, Bạch Vô Thường lúc này trút hết sợ hãi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau cái trán không hề có mồ hôi, nói: ”Con gái thời nay thật đáng sợ, mới gặp một lần đã thèm khát cơ thể của anh đây, thật là không biết rụt rè.”

Trên đầu Dương Miên Miên chảy xuổng mấy vạch đen: “Anh lấy thân xác này từ đâu?”

Bạch Vô Thường hì hì cười, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ: “Tiểu Miên Miên đừng nói như vậy, chẳng lẽ em không hiếu kì về Thẩm gia sao? Anh đây hi sinh bản thân mới nghe được chút tin tức.”

Dương Miên Miên: “Tin gì?”

Bạch Vô Thường: “Đồng ý với anh, xí xóa những chuyện trước đây, anh sẽ nói cho em.”

Dư Duyên đỡ đỡ mắt kính, giọng nói lạnh lùng: “Tôi có thể lập tức gọi điện cho Học viện Nam Đại, báo với họ t.h.i t.h.ể bị mất kia đã tìm được rồi.”

Bạch Vô Thường dừng một chút, nụ cười trên mặt đã rớt xuống.

“Chả thú vị gì.” Bạch Vô Thường  liếc mắt nhìn Dư Duyên một cái, mới nói: “Gia chủ Thẩm gia có thể biết mình chính là huyết mạch của Vu tộc, bọn họ cũng vẫn luôn kéo dài huyết thống Vu tộc, bế quan, duy trì chế độ mẫu hệ, đàn ông trong nhà không khác gì nô lệ.”

Có vẻ như nhắc đến chuyện gì không vui, biểu tình Bạch Vô Thường có chút khó coi. Nói xong, Bạch Vô Thường nghiêm túc nhìn Dương Miên Miên, dặn dò: ”Người Vu tộc sau khi c.h.ế.t không xuống Địa phủ, nên tình hình Thẩm gia anh cũng không biết nhiều. Nhưng người Thẩm gia đều không đơn giản, em tốt nhất đừng có dính líu đến họ.”

“Thế còn Thẩm Lam thì sao? Là con gái của…?” Dương Miên Miên có chút khó hiểu.

“Không, không phải đâu. Là người Thẩm Vãn Du tự tìm về giả danh thôi.” Bạch Vô Thường hạ giọng, “Người này bị thần kinh, em đừng có tiếp xúc nhiều”

Bạch Vô Thường nói xong, vừa lúc thang máy “Đinh” một tiếng. Dương Miên Miên chỉ cảm thấy hoa mắt, giọng nói Bạch Vô Thường văng vẳng lại.

“Tiểu Miên Miên, ngày nghỉ cuối cùng rồi, anh muốn đi chơi, đừng có nhớ anh nhớ”.

“Em muốn đi tìm không?” Dư Duyên dắt tay Dương Miên Miên ra khỏi thang máy.

“Không cần đâu.” Dương Miên Miên lắc đầu. Bạch Vô Thường là nhân viên địa phủ, hôm nay nói nhiều như vậy cũng coi như là phạm quy rồi. Nhưng cô thật sự không nghĩ đến, anh ta biến mất mấy ngày như thế là để đi điều tra việc Thẩm gia.

Vì mẹ của cô sao?

Ra khỏi thang máy, trước mặt là một đại sảnh ồn ào. Dương Miên Miên đi qua, nghe thấy mọi người đang bàn tán chuyện của Lâm Mậu Thu: lúc lão giết người, cả mẹ lẫn vợ đều là đồng lõa, đến c.h.ế.t cũng không trả hết tội. Lâm Mậu Thu c.h.ế.t đột ngột, Liễu Thục Phân không có ai bảo vệ, cảnh sát tra hỏi một lúc, bà ta đã sợ hãi khai hết mọi chuyện năm đấy. Bà tuy không phải là chủ mưu, chỉ là tòng phạm, nhưng mà sát hại cả trẻ con, mấy năm sau lại tính làm lại chuyện xấu, chỉ chuyện này thôi cũng đủ khiến bà tội chung thân.

Mọi người biết được chuyện này, hết sức căm phẫn.

Lại xong một chuyện, Dương Miên Miên lại tích thêm được 10 năm âm đức, ân này được báo không tệ, nhưng cô lại không thấy vui như thế.

Lòng người thực khiến người ta sợ hãi.

——

Ra khỏi bệnh viện chưa được bao xa, điện thoại Dư Duyên vang lên.

“Bên Cẩm Thành có vụ án mới, anh phải về.” cúp điện thoại xong, Dư Duyên nói.

Dương Miên Miên: ”Em đưa anh đi, em cũng về bây giờ.”

Nghe lời Bạch Vô Thường, cô cũng không còn hứng thú tìm hiểu chuyện Thẩm gia nữa. Vốn dĩ ban đầu cô cũng không phải muốn đi tìm người thân, mà chỉ là tò mò về nơi mẹ cô sinh ra. Giờ cũng đã biết đại khái, huyện Thanh Đàm quả là nơi non xanh nước biếc.

Dương Miên Miên chở Dư Duyên về cục cảnh sát, sau đó trở về tiểu khu.

Đã sắp tối rồi, thường ngày, bà Vương và mọi người sẽ ngồi sưởi nắng ở sân phơi, nhưng hôm nay lại chẳng có ai. Lúc cô lái xe đến phía sai đình đậu xe, lại thấy một bóng ma ở phía sau tường. Chính là hàng xóm của cô ở tầng 4. Nhìn ông ta vẫn như xưa, gầy trơ xương, lại còn hao mòn đi một ít. Thấy Dương Miên Miên lái xe lại gần, ông ta vẫn không có phản ứng gì, vẫn ngồi co ro nơi góc tường, như đang chờ gì đấy.

Dương Miên Miên nhàn nhạt nhìn qua, không để ý đến ông ta, đóng cửa xe xong rồi đi lên lầu.

Võ Tiểu Tứ thấy Dương Miên Miên về, phá lệ vui vẻ. Công việc Dương Miên Miên giới thiệu cho hắn cũng khá tốt, lịch làm việc cũng khá giống Dương Miên Miên: ngủ ngày cày đêm.

Lúc Dương Miên Miên về, hắn vừa mới ngủ dậy, đầu tóc như ổ gà, mắt thâm quầng, bộ dáng thiếu ngủ.

Dương Miên Miên: ”Sao thế? Ngủ cùng nữ quỷ à?”

Nhớ đến hình ảnh kia, Võ Tiểu Tứ bất giác rùng mình: ”Lão đại, cho em 10 là gan em cũng không dám đâu.”

Nói xong, hắn liếc nhìn gian phòng bên kia, nói: ”Mấy ngày trước, hàng xóm đối diện nhà chúng ta nhảy lầu tutu, nghe nói là bị công ty lừa, nhất thời nghĩ quẩn. Chính là nhảy xuống từ đây, thật là xui xẻo.”

Võ Tiểu Tứ vẻ mặt đáng thương: ”Đại sư, chị không ở đây, em ở một mình sợ đến mức không ngủ được.”

Dương Miên Miên bình tĩnh mở cửa phòng mình, nói: “Một mình thấy sợ thì tìm thêm mấy con quỷ đi, ở đây nhiều lắm. Dù sao trước khi thành quỷ họ cũng là người, cũng không khác gì mấy.”

Dương Miên Miên thay giày, quay đầu nhìn lại, đã thấy mặt Võ Tiểu Tứ tái mét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi